VỢ À ĐỪNG NGHĨ TRỐN THOÁT ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 260:

 

Nói xong, tên đó đã lấy dây thừng tiến lại gần Cố Tiểu Mạch, sắc mặt lạnh lùng.

 

Cố Tiểu Mạch lo lắng đến toát mồ hôi hột, cô trơ mắt nhìn tất cả những thứ đang diễn ra, cô cắn chặt răng, hai chân giơ lên, không quan tâm điều gì mà đạp lên người tên đó.

 

Nhưng sự phản kháng của cô cũng chỉ như con kiến trước mặt tên mặc đồ đen, chỉ cần bóp nhẹ một cái là bóp chết, cổ chân của Cố Tiểu Mạch bị hắn túm lấy, hắn đẩy Cố Tiểu Mạch về phía sau, gáy đập vào ghế.

 

Sau đó tên mặc đồ đen còn phẫn nộ dùng dây thừng đánh vào eo của Cố Tiểu Mạch, chiếc áo sơ mi mỏng tanh bị đánh rách, quan trọng hơn chính là cơn đau rát truyền đến eo.

 

“Tao cảnh cáo mày, hôm nay mày không chạy thoát được đâu, tốt nhất là biết điều một chút, nếu không mày không gánh nổi hậu quả đâu!” Tên áo đen lên tiếng đe dọa.

 

Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, người bị trói, sức lực đã bị hao tốn gần hết, nhưng cô lo lắng cho Nám Nám, cực kỳ lo lắng… Không biết ca phẫu thuật có đang tiếp diễn không… Cảm giác cô đơn không người giúp đỡ ngập tràn trong lòng, không thể nào tiêu tan, lúc cô sắp tuyệt vọng đến nơi thì chiếc xe của Mộ Bắc Ngật đã càng lúc càng gần xe của bọn họ.

 

Anh vượt vài cái đèn đỏ trên đường, đằng sau là tiếng còi của xe cảnh sát, Mộ Bắc Ngật không hề quan tâm, anh tiếp tục tăng tốc độ lao về phía chiếc xe.

 

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn GPS, cho đến lúc phía trước từ từ xuất hiện chiếc xe, Mộ Bắc Ngật nheo mắt đầy nguy hiểm, anh gầm gừ một tiếng rồi lao về phía trước.

 

Anh vặn vô lăng, lúc tài xế còn chưa kịp phản ứng anh đã đánh lái, sau đó anh ngang nhiên quay đầu xe, chiếc Rolls-Royce chặn ngang đầu xe du lịch.

 

Mấy tên áo đen đều vô cùng kinh ngạc, không tin rằng mọi thứ lại đến nhanh như thế!

 

Tài xế vội vàng đạp chân phanh, nếu hắn không đạp thì tất cả sẽ gặp chuyện, vụ làm ăn này mạo hiểm quá, hơn nữa người ở bên kia là Mộ Bắc Ngật.

 

Tài xế đạp gấp chân phanh, lúc chiếc xe sắp đâm vào xe của anh thì cũng dừng lại, trong không trung vang lên tiếng phanh xe chói tai!

 

Mộ Bắc Ngật ngồi trong xe, trong xe chỉ có tiếng chạy của bảng đồng hồ, ánh mắt anh lạnh như băng, anh mở cửa xe bước xuống, đôi chân dài sải bước đến chiếc xe du lịch.

 

 

dường như có thể nhìn thấu tâm tư của bọn họ, mấy tên áo đen không tránh được việc có chút lo lắng và chột dạ, nếu bị điều tra ra thân phận, chắc chắc sẽ toi đời.

 

Trong tình thế cấp bách, tên áo đen còn lại tát cho Cố Tiểu Mạch một cái.

 

Cố Tiểu Mạch bất ngờ ăn một cái tát, mặt cô đỏ ửng, cô đau đớn kêu lên một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của Mộ Bắc Ngật.

 

Mộ Bắc Ngật nhìn vào trong xe, nhanh chóng lao đến xe, từ đằng sau túm lấy cổ áo của tên áo đen, dùng lực ném hắn về phía sau.

 

Tên áo đen lảo đảo ngã xuống đất, Mộ Bắc Ngật nổi giận đùng đùng, anh gầm lên, “Nói, rốt cuộc là ai phái đến, các người cho rằng sẽ trốn thoát sao?”

 

Mấy tên áo đen nhìn nhau, bọn họ có bốn người, nếu một đánh bốn, Mộ Bắc Ngật chưa chắc đã đánh được bọn họ!

 

Nếu muốn che giấu thân phận, buộc phải mạnh tay với cậu chủ.

 

Mấy tên áo đen mặt mày hung dữ đi về phía Mộ Bắc Ngật, thời tiết âm u, mây đen bao trùm khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng.

 

Cố Tiểu Mạch nằm trên ghế, cô cố gằng giãy giụa, cực kỳ khó khăn, mặt Cố Tiểu Mạch trắng bệch không còn giọt máu, cô không dám để Mộ Bắc Ngật mạo hiểm, nếu không sẽ làm liên lụy đến anh.

 

Cô dùng răng cắn băng dính, không quan tâm băng dính dán vào miệng rất đau, môi bị cắn đến mức chảy máu, Cố Tiểu Mạch nhổ máu ra, không quan tâm điều gì mà hét lên, “Mộ Bắc Ngật, đừng, đừng!”

 

Giọng Cố Tiểu Mạch nhỏ hơn một chút như thể cầu xin, “Đưa tôi đi, được không? Đưa tôi đi.”

 

Tim Mộ Bắc Ngật đau nhói, những lời cầu xin của Cố Tiểu Mạch như cứa vào tim anh, Mộ Bắc Ngật quay người ôm Cố Tiểu Mạch ra khỏi xe, anh lạnh lùng nhìn mấy tên mặc đồ đen trước mặt, “Cho rằng không lên tiếng thì có thể che giấu được thân phân sao? Các người cho rằng tôi sẽ không nhìn ra?”

 

Bọn họ đã quá lộ liễu, bọn họ có chút chần chừ do dự, không dám ra tay với Mộ Bắc Ngật… Chẳng qua cũng chỉ là mấy tên đó, Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn một cái, “Nhân lúc tôi còn chưa truy cứu, tốt nhất hãy cút đi.”

 

Anh nói xong liền ôm Cố Tiểu Mạch lên xe, đặt cô xuống ghế sau, sự đau đớn trên người Cố Tiểu Mạch càng rõ ràng và mãnh liệt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên méo mó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi