VÕ ĐẾ VÔ CỰC/VÕ ĐẠO CHI LỘ

Vài canh giờ nữa cũng đã trôi qua nhưng Nhẫn Dạ vẫn không thấy Dương Tử đi ra khỏi cái phòng tu luyện kia. Nhẫn Dạ cũng khá lo lắng vì mãi vẫn chưa thấy Dương Tử đi ra ngoài. Nhưng cũng chỉ được một lúc trờ đợi, thấy mình làm việc vô ích nên Nhẫn Dạ cũng đi tìm hiểu thêm về một số thứ ở mấy bia đá. Hắn đứng dậy mà tự nói với bản thân:

- Thôi nào! Nó là đệ tử của Nhẫn Dạ Đại Đế là mình đây. Chút chuyện đấy không làm khó thằng nhóc ấy được!

Nói xong hắn cũng đứng dậy mà trở lại chỗ mấy phiến đá mà tìm hiểu xâu hơn. Dương Tử bây giờ vẫn đang mơ hồ cũng dần dần chẳng nhớ mình là ai. Có lẽ hắn đã chịu đựng quá nhiều rồi, với tính cách của hắn thì luôn không muốn những người cạnh hắn gặp nguy hiểm. Nên dù thế nào hắn cũng chịu đựng một mình, và sự chịu đựng ấy cũng dần quá sức so với hắn. Trong tiềm thức của Dương Tử bây giờ hắn đang rất muốn bỏ cuộc nhưng lại có điều gì đó vẫn luôn thôi thúc hắn phải trở lên mạnh hơn. Bấy giờ tâm ma của hắn cũng tái hiện lại khoảng khác mà Đám Linh Nhi,Dạ Hy và Bắc Phi bị Âm Tà tấn công. Buộc hắn phải chịu phản phệ xé rách hư không mà đẩy họ vào trong. Tâm ma cũng hiện ra nó luôn lải nhải về sự phế vật của Dương Tử lúc ấy. Không nhưng không cứu được ai mà còn đẩy họ vào nguy hiểm. Từ tận sâu bên trong tâm thức của hắn cũng đang dần bỏ cuộc. Nhưng lúc này hình bóng của mọi người bên cạnh hắn hiện ra đỡ hắn dây. Linh Nhi,Dạ Hy,Nhẫn Dạ,Bắc Phi đều đỡ hắn dậy không những không trách hắn mà còn cổ vữ hắn không ngừng. Lúc này tâm cảnh hắn cũng chuyển biến, hắn bóp cổ và phá tan tâm ma của mình mà bắt đầu tiến vào giai đoạn đột phá. Dương Tử vẫn tiếp tục chịu đau để ngưng tụ ra hai cái thức giới và tâm giới mới. Hắn dồn hết lục mà gào lên:

- Phá cho ta!

Câu nói cũng ngừng và hắn cũng bắt đầu chịu đựng nhưng kiếp lôi đánh xuống. Lần này nó còn mạnh hơn cả kần trước gấp nhiều lần, khiến Nhẫn Dạ đang ở ngoài cũng gồng mình mà bê mấy hòn đá chạy đi. Nhưng đạo thiên lôi cũng đánh xuống hắn vẫn chống chịu được từng đạo. Rồi dần dần hắn lại cảm thấy mơ hồ mà lạc trôi về một nơi nào đấy mà hắn còn không biết tên. Hình ảnh nơi ấy hiện ra với ban đầu là cánh đồng với những người bạn của hắn ở bên. Nói là bạn nhưng hắn cũng khó hiểu, vì hắn thấy rất quen nhưng lại chẳng nhận ra ai, muốn nói cũng không nói được. Cảnh lại chuyển đến một chiến trường khì hắn đang ôm xác nhưng người ấy đau đớn mà gào khóc. Hình ảnh lại tiếp tục chuyển đến nơi nào đó ngoài hư không kia. Hắn đang dốc sức đánh trả lại một kẻ y chang hắn bây giờ, chỉ khác là kẻ kia có chút quỷ dị. Một hình ảnh mới lại hiện ra, nơi này vẫn là ngoài hư không nhưng bây giờ hắn đã tự hi sinh bản thân để phong ấn tên kia lại. Viễn cảnh ấy cũng là cái kết, rồi hắn giật mình tỉnh lại khi vẫn còn nằm trong cái hố dó thiên lôi đánh ra. Nhẫn Dạ bấy giờ cũng bay xuống mà hỏi Dương Tử:


- Nhóc đần con làm gì mà lại khiến thiên lôi đánh thêm một canh giờ nữa vậy?

Dương Tử mặt ngơ ra mà hỏi lại Nhẫn Dạ:

- Một canh giờ nữa á? Con có làm gì đâu!

Nhẫn Dạ cũng lắc đầu mà nói với Dương Tử:

- Này nhóc đần! Ta mới tìm hiểu ra được một thứ mà cả ta lẫn con ở thời đỉnh cao còn chưa biết tới! Ngồi xuống đi để ta kể cho con nghe.

Nói xong hai sư trò cũng ngồi xuống kể chuyện, Nhẫn Dạ cũng kể hết sạch những thứ hắn đã tìm ra ở mấy táng đá kia. Dương Tử nghe xong cũng đơ não mà hỏi:

- Vậy là con và người còn nông cạn như vậy sao?

Nhẫn Dạ cũng không phủ nhận mà đáp:


- Cũng có thể gọi là như vậy, cái siêu việt thế giới mà ta kể kia có khả năng còn rất nhiều cái khác y chang như vậy nữa. Nên nói hai ta nông cạn cũng không sai.

Dương Tử bấy giờ cũng cất tiếng nên với dọng điệu hoài niệm mà nói với Nhẫn Dạ:

- Con có thấy một số thứ lúc đang đột phá, con thấy mình đang ở một cánh đồng bên cạnh những người bạn. Nhưng con không biết họ là ai, sau đó con lại thấy con ôm xác họ ở một chiến trường. Rồi con lại thấy bản thân đang đánh với một kẻ y chang con hiện tại chỉ khác con một chút. Sau con cũng thấy con hi sinh bản thân để phong ấn hắn lại. Nhưng cả kiếp trước con cũng chưa từng trải qua mấy thứ ấy!

Nhẫn Dạ cũng bất ngờ mà lên tiếng:

- Không lẽ con thấy tiền kiếp đầu tiên của mình à?

Nhưng vì cũng chẳng có đủ tin tức về mấy thứ đây nên hai sư trò cũng thở dài mà đồng thanh nói:


- Sư trò ta có hơi vô dụng thì phải!

Rồi họ cũng nghỉ ngơi qua đêm ở dưới vực, sáng hôm sau họ cũng đã lên lại mặt đất. Dương Tử cũng vươn vai mà nói với Nhẫn Dạ:

- Vậy giờ chúng ta cũng nên tìm nốt một thứ dược liệu để nặn nhục thân cho người trước vậy!

Nhẫn Dạ cũng vui vẻ mà đồng ý, lúc ấy có một kẻ cảm nhận được Dương Tử nhớ được vài thứ tức giận đập phá mà nói:

- Vậy mà cả trăm triệu năm rồi mà thần hồn gốc vẫn chưa bị câu diệt!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi