VÔ ĐỊCH CHIẾN THẦN


Thấy không có cách nào đem chuyện quà cáp ra hạ bệ Trần Lâm, ngược lại còn nhìn vẻ mặt hớn hở của ông bố vợ khi cầm lấy mấy món đồ rẻ tiền mà con nuôi đưa tặng.

Trong lòng của Trịnh Ngọc Quang lúc này thật sự rất phẫn nộ.
Nhưng mà, hắn cũng không có biện pháp nào khác.

Nếu có trách, thì cũng chỉ trách ánh mắt nhìn “hàng” của ông bố vợ này thật sự quá kém.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng quê mùa của ông ta, Trịnh Ngọc Quang thật sự càng xem càng thấy khó chịu.
“Được rồi, được rồi! Không nói đến mấy chuyện này nữa.

Lâm, hôm nay lâu ngày hai bố con mình mới lại có dịp gặp nhau.

Bố cũng không có điều gì để nói, chỉ có thể lấy ly rượu này cùng con uống cạn một chén!”
Vừa nói, ông Lãm vừa tự mình rót đầy rah ai ly rượu.

Một ly ông Lãm cầm ở trên tay, một ly đưa tới trước mặt của Trần Lâm.
Thấy vậy, Trần Lâm cũng không nói thêm lời nào.

Anh vô cùng dứt khoát, cầm lấy chén rượu mà bố nuôi đã đưa cho, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy cảnh này, ông Lãm vô cùng hài lòng, lớn tiếng cười lên một trận.
“Ha ha ha, quả nhiên là con trai của ta!”
Nghe được tiếng cười của ông Lãm, trên khuôn mặt của Trần Lâm lúc này cũng hiện lên đầy ý cười.

Thật sự, đã rất lâu rồi anh mới thấy được nụ cười trên khuôn mặt của bố nuôi.

Thường ngày, vì cuộc sống hàng ngày khó khăn, bình thường ông Lãm cũng rất ít khi nói cười sảng khoái như vậy.


Hiện tại, lần nữa được nhìn thấy người thân sau nhiều năm xa cách, trong lòng của Trần Lâm lúc này hiện lên rất nhiều suy nghĩ phức tạp.
Nhưng mà, ngồi ở một bên, thấy được hình ảnh hai bố con ông Lãm uống rượu, nói chuyện vui vẻ như vậy, trong lòng của Trịnh Ngọc Quang càng thêm buồn bực.
Theo hắn thấy, nơi này chỉ có Trần Lâm là người ngoài.

Nói như thế nào, hắn cũng là con rể tương lai của nhà họ Trần, chẳng lẽ so với một thằng con nuôi, còn không thể nào sánh bằng hay sao?
Càng nghĩ, trong lòng càng thêm đố kỵ.

Trong lúc nhất thời, Trịnh Ngọc Quang không khỏi lên tiếng chen ngang.
“Bố, con nghe nói anh Lâm vừa mới ra tù, còn chưa có việc làm phải không bố?”
Lúc này, nghe được Trịnh Ngọc Quang hỏi một câu như vậy, động tác uống rượu của ông Lãm lẫn Trần Lâm đều phải dừng lại.

Đồng thời, cả hai bố con đều hơi nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn sang.
Thấy vậy, Trịnh Ngọc Quang không khỏi cười lên một tiếng.
“Bố, ý con cũng không phải là đang nói anh Lâm đây là kẻ tù tôi, không có việc làm.

Mà con chỉ muốn hỏi xem, anh Lâm đã có việc làm hay chưa.

Nếu như chưa có, hiện tại công ty con đang tuyển người, con sẽ nói giúp để cho anh ấy có được công việc ổn định.”
Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của Trịnh Ngọc Quang tỏ ra vô cùng hiền lành.

Giống như, hắn thật sự là đang muốn giúp đỡ cho Trần Lâm.
Nhưng mà, ngay từ lúc đầu thái độ của Trịnh Ngọc Quang đối với Trần Lâm cũng không tốt đẹp gì.

Huống hồ, mỗi lần ở trong lời nói của hắn, đều vô tình hay cố ý luôn luôn nhắc đến chuyện ở tù của Trần Lâm.
Điều này, để ông Lãm nghe được không khỏi khó chịu.

Nhưng mà, theo ông Lãm thấy, nếu như Trần Lâm có thể kiếm được một công việc làm ổn định.

Như vậy, tương lai sau này của anh cũng sẽ tốt hơn.
Chính vì thế, thay vì tức giận trừng mắt nhìn về phía Trịnh Ngọc Quang.

Lúc này, ông Lãm hơi có mấy phần do dự, quay sang nhìn về phía Trần Lâm để hỏi thăm.
Nhưng mà, Trần Lâm còn chưa lên tiếng đáp lại, mấy người họ hàng ở trong nhà của ông Lãm đã bắt đầu lên tiếng hùa theo.

Nhất là bà Ngọc, càng thêm ra sức nịnh nọt.
“Phải đấy, phải đấy! Lời của cậu Quang nói cũng không sai.

Cái thằng tù tội như thằng Lâm, thì nó có thể xin được việc làm ở đâu cho tử tế? Theo em thấy, hay là anh chị cứ để cho thằng ấy về làm trong công ty của cậu Quang đi.

Biết đâu chừng, sau này cả hai còn thêm thân thiết thì sao?!”
Lời của bà Ngọc vừa mới nói ra, nhất thời người ở trong nhà đều xôn xao cả lên.

Mà Trịnh Ngọc Quang, lúc này cũng vô cùng đắc ý, nhìn về phía Trần Lâm mỉm cười.
“Anh Lâm, anh cũng thấy rồi đó, mọi người trong nhà đều đối với anh cực kỳ quan tâm.


Tôi cũng không có nói dối gì anh, trước đây tôi từng du học ở bên nước ngoài, còn tốt nghiệp bằng đại học ở Anh quốc lẫn Hoa Kỳ.

Chỉ cần anh chịu đồng ý theo tôi, thì tôi có thể nói với nhân viên bên dưới, xin cho anh vào làm một chân bảo vệ ở trong ty!”
Lúc này, nghe được lời nói của Trịnh Ngọc Quang, mấy người họ hàng càng thêm nhiệt tình phân tích.
“Làm bảo vệ nha, công việc này cũng không tính nặng.

Ngược lại càng thêm an nhàn.

Hơn nữa, nó cũng thích hợp với mấy người giống như thằng Lâm.”
“Đúng rồi, mấy tháng trước, trong xóm tui có thằng cháu của bà Tám bên hàng xóm.

Thằng ấy mấy năm trước cũng bị đi tù vì tội móc túi.

Nhưng được cái có người quen ở công ty, thế nên được nhận vào làm bảo vệ ở một xí nghiệp trong nhà nước.

Nghe nói, mỗi tháng nó kiếm những chín, mười triệu chứ chả chơi!”
“Trời ạ, lương của bảo vệ lại cao thế à? Chẳng bù cho thằng cháu tôi, học hành tới bằng đại học, lại làm trong công ty nhà nước.

Nhưng mà, mỗi tháng chỉ kiếm được có mấy đồng.

Đến hiện tại, còn không đủ tiền để mua nhà với mua xe cưới vợ.

Có khi, tôi cũng xin cho thằng cháu tôi vào làm bảo vệ ở công ty cậu Quang mới được ấy nhỉ?”
Mỗi người một câu, bầu không khí trong nhà lúc này trở nên sôi động vô cùng.

Nhưng mà, ngồi ở một bên Út Linh hơi có chút chau mày, nhìn lấy từng cái khuôn mặt của mấy người họ hàng.

Sau đó, cô mới đứng bật dậy, hơi nhìn về phía mọi người để nói ra.
“Mọi người đang nói gì vậy? Anh Lâm dù sao cũng mới ra tù, không có việc làm thì không có việc làm, cần gì phải đến công ty của người khác để làm bảo vệ? Với năng lực của anh ấy, còn sợ không kiếm được việc làm nữa hay sao?”
Trước đây, Trần Lâm từng là tổng giám đốc của một công ty lớn.

Nhưng bởi vì vụ bê bối vào năm năm trước, thế nên anh mới đi tù.


Hiện tại, nghe mọi người muốn để cho Trần Lâm đi làm bảo vệ ở công ty của Trịnh Ngọc Quang, Út Linh cảm thấy mọi người là đang cố ý hạ thấp thân phân của anh.

Thế nên, cô mới đứng ra giữ gìn hình tượng cho Trần Lâm.
Nhưng mà Trịnh Ngọc Quang thì không cho rằng như vậy.

Hơn nữa, hắn thấy Út Linh vậy mà đứng ra nói giúp cho Trần Lâm, trong lòng thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thế nên, hắn mới lên tiếng cắt ngang, giọng nói còn mang theo mấy phần khẳng định.
“Út Linh, tại em không biết đó thôi.

Lỳ thật, với lý lịch của anh ta như vậy, cho dù muốn xin làm bảo vệ ở chỗ công ty của gia đình anh, sợ rằng người của công ty cũng không đồng ý.

Nhưng mà, nển mặt anh Lâm đây là người nhà của em, nên anh mới muốn đứng ra giúp.

Nếu em đã không muốn, cảm thấy công việc này không thích hợp với anh ấy.

Vậy thì thôi vậy, sau này anh cũng sẽ không nhắc đến nữa.”
Nghe thấy bên trong giọng nói của Trịnh Ngọc Quang hơi có chút hờn dỗi, vẻ mặt của Út Linh có chút mất tự nhiên.

Nhưng mà, còn không đợi cho cô tiếp tục lên tiếng.
Lúc này, thân hình của Trần Lâm đã đứng bật dậy.

Đồng thời, ánh mắt của anh mang theo mấy phần lạnh lùng, nhìn về phía Trịnh Ngọc Quang.
“Tôi có nói qua, tôi sẽ đến chỗ công ty của cậu làm việc hay sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi