VÔ HẠN LƯU CẤT GIỮ NỖI SỢ


Đầu óc Lâm Văn vốn hơi thiêm thiếp lập tức tỉnh táo, cô nằm trong chăn không dám cử động một tẹo nào, thậm chí hít thở cũng nhẹ nhàng lại.
Là cô nghe nhầm sao?
Hay thật sự có cái gì đó đang kéo trên sàn?
Bên trong biệt thự tối om, một mạch yên tĩnh, Lâm Văn nín thở một lúc, không nghe thấy tiếng kéo ấy nữa.
Cô vừa định thở phào một cái nhẹ nhõm, bỗng nhận ra…
Yên tĩnh?
Sao có thể yên tĩnh như vậy được?
Dù Giang Lưu không có trở người nữa, thì tiếng ngáy của Lý Hưng Sinh đâu? Tiếng thở của Triệu Cảnh Thước đâu rồi?
Soạt soạt…
Soạt soạt… Soạt soạt…
Cái tiếng kéo đó lại tới nữa, tới nữa rồi!
Hơn nữa không phải ảo giác của cô, cái tiếng đó rõ ràng càng ngày càng gần.
Cảm tưởng như có người nào đó đang bò sát cơ thể mình trên mặt đất vậy.
Kéo… Cơ thể… Bò?
Lâm Văn không thể nào không nhớ tới cái xác không đầu của Trịnh Quỳnh Phương, cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, cô không dám nhúc nhích, tứ chi cũng đã cứng đơ.
Cái tiếng bò lết đó vẫn đang vang lên, cái tiếng đó cũng không phải đi thẳng đến gần bọn họ, ngược lại, ngược lại như đang bò loanh quanh khắp nơi trong phòng khách.
Đang tìm cái gì?
Nó đang tìm cái gì sao?
Lâm Văn hoảng sợ nhiều hơn.
Cô muốn kêu Triệu Cảnh Thước, muốn kêu Thường Hạo Tồn, lẫn Tạ Kim Tịch, nhưng cô lại không dám cử động cũng không dám phát ra tiếng động, rất sợ rằng thoáng tiếng động cô lộ ra làm tiếng bò lết đó phát hiện vị trí của cô.
Làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao đây?
Bất chợt, Lý Hưng Sinh nằm dưới sàn ngáy khò khè một tiếng thật to, rồi trở mình.
Sau đó, trong biệt thự tối om trở lại yên tĩnh, cái tiếng bò lết kia cũng biến mất.
Lâm Văn cứng ngắc nằm trong chăn ngột ngạt lắng nghe một lúc lâu, lâu đến mức ý thức cô cũng tự hốt hoảng.

Hình như cái tiếng đó biến mất thật rồi, trong không gian yên tĩnh, cô bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, 7 giờ sáng.
Tạ Kim Tịch bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, tiếng chuông cũng đánh thức những người khác.
Sau khi tỉnh lại anh cảm thấy toàn thân mệt mỏi, trong đầu rối bời, giống như đã nằm mơ rất nhiều và suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng khi tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ được.

Cảm giác người mệt mỏi còn nghiêm trọng hơn lúc trước chưa ngủ, đầu cũng thấy đau nhức âm ỷ.
Sau khi tỉnh dậy tim còn đập rất nhanh, Tạ Kim Tịch ngồi dậy để người hồi phục một lúc, duỗi hai chân tự co quắp đến cứng ngắc ra.
Đám người nằm dưới sàn cũng lần lượt ngồi dậy, chỉ có Lâm Văn là không có tiếng động.
Tạ Kim Tịch nhẹ nhàng gọi cô vài tiếng, cô nằm trong chăn vẫn không có phản ứng.
“Này?” Lý Hưng Sinh xoa huyệt thái dương, nói ngập ngừng: “Có lẽ nào…”
Triệu Cảnh Thước đi tới, đẩy nhẹ Lâm Văn một cái, lớn tiếng gọi: “Lâm Văn!”
“Hả!” Lâm Văn đột ngột ngồi dậy, nhìn Tạ Kim Tịch, rồi lại nhìn Triệu Cảnh Thước, sau đó nghiêng đầu nhìn bầu trời đã sáng bên ngoài cửa sổ.
Tạ Kim Tịch thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, trên mặt không có tí sắc, không khỏi nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
“Trên sàn, tiếng bò.” Lâm Văn thốt ra từng từ từng từ, “Có vật, bò, trên sàn.”
“Soạt soạt, Soạt soạt, cứ vang lên suốt.” Lâm Văn đã sắp khóc đến nơi.
Tạ Kim Tịch nhớ lại một chút, tối hôm qua anh không có nghe thấy tiếng gì cả.

Dù ngủ không ngon, không sâu, nhưng thực sự không nghe thấy tiếng gì.
“Cô nghe lầm rồi đó.” Mặt Triệu Cảnh Thước lạnh đi, nhấn mạnh nói chắc như đinh đóng cột: “Không có tiếng gì hết.”
“Soạt soạt… Soạt soạt… Soạt soạt…” Lâm Văn vẫn còn tự lẩm nhẩm.
Trái cổ của Triệu Cảnh Thước giật giật, lại nói nhấn mạnh: “Buổi tối phải ngủ đàng hoàng.”
Một luồng ớn lạnh rợn người bò vào trong lòng mỗi người.
Lâm Văn trầm mặc, ngơ ngẩn gật đầu một cái: “Tôi nghe lầm…”
“Không có tiếng gì hết.”
“Phải ngủ đàng hoàng.”

Sáng ngày thứ hai, mọi người đều tự kết bạn đi đến một nhà vệ sinh chính khác rửa mặt đơn giản, sau đó đi đến nhà bếp qua loa giải quyết bữa sáng.
Tuy rằng hồi sáng sớm Triệu Cảnh Thước đã nói như vậy, nhưng nửa đường anh ta vẫn kéo Tạ Kim Tịch đi đến phòng vệ sinh nhỏ kia nhìn cánh cửa một cái.
Tủ đầu giường vẫn đặt sát ngay cửa như cũ, Triệu Cảnh Thước nhìn mép kẹt, nói: “Không có xê xích, lúc ấy chặn cửa mép tủ sát khít với hoa văn trên cửa.”
“Nhưng cái này cũng không nói lên được gì.” Triệu Cảnh Phước đứng lên, hình như đang suy tư cái gì đó.
Đúng là, tuy buổi sáng Triệu Cảnh Thước đã phủ nhận lời nói của Lâm Vân, nhưng đó là vì hắn muốn trấn an lòng người và để Lâm Văn đừng có đoán mò nữa.
Nhưng chắc hẳn tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện Lâm Vân nói là sự thật, nếu không thì cô nàng không thể nào khiếp sợ đến vậy được.
Vậy vấn đề nằm ở chỗ rốt cuộc là thứ gì đã gây ra tiếng động tối qua.
Buổi sáng Tạ Kim Tịch có cố ý nhìn mặt sàn phòng khách, xác nhận trên mặt sàn không có bất kỳ vết kéo nào, trên đường đi đến phòng vệ sinh phụ này, anh cũng không có thấy có vết kéo lê.
Nhưng đây đều là xây dựng trên khả năng… thi thể sống dậy tạo ra những tiếng động đó.
Nhưng nếu không phải thi thể… Mà là con quỷ vô hình thì sao?
Nếu không thì làm sao giải thích được vấn đề tận bốn người nằm ngủ dưới sàn mà không có một người nào cảm thấy có tiếng động.
Con quỷ kia có mục đích gì, khi chỉ để cho một mình Lâm Vân nghe thấy tiếng động?
Tạ Kim Tịch giấu nghi ngờ ở trong lòng.
Buổi sáng hai người Thường Hạo Tồn và Lý Hưng Sinh lập thành một nhóm, lật khắp cả tầng hai và tầng một cũng không tìm thấy đèn pin.
Trái lại trong phòng ngủ có đèn bàn, nhưng vấn đề là tối hôm qua dù có điện cũng không mở được đèn, phỏng đoán đèn bàn cũng vô dụng.
Trở lại phòng khách, Thường Hạo Tồn nói: “ Không thấy, có lẽ là cái ‘Ngài’ mà cậu nói không muốn thấy chúng ta tìm thấy.”
“Nhờ điện thoại đi vậy.” Lý Hưng Sinh thở dài, “ Không phải điện thoại cũng có chức năng đèn pin à.

Trái lại tụi tôi tìm thấy một bộ sạc, là hai bộ, ba người luân phiên sử dụng đi, ráng giữ lượng pin điện thoại.”
“Được.” Tạ Kim Tịch nhận lấy bộ sạc từ tay ông ta, cắm sạc điện thoại.
Buổi sáng ngày thứ hai trôi qua bình an, không có chuyện gì xảy ra.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, mọi người lại tụ tập đánh bài trong phòng khách, Triệu Cảnh Thước muốn hút thuốc lập nhóm với Thường Hạo Tồn cùng đi hút thuốc lá, đổi thành ba người Lý Hưng Sinh, Giang Lưu và Tạ Kim Tịch đánh bài.
Lâm Văn vẫn ôm điện thoại ngồi một đống trên sô pha, chẳng nói câu nào, cũng chẳng nhúc nhích.

Lý Hưng Sinh đánh lá bài cuối cùng đang cầm trong tay xuống, than thở: “Các cậu có khát không? Muốn nấu chút nước uống không.

Ây da, đánh bài mà có trà nóng để uống thì tuyệt vời.”
Trong biệt thự không có bình nước suối và cây nước nóng lạnh, cũng không có ấm siêu tốc tiện lợi, hai ngày nay bọn họ toàn lấy nước từ vòi nước, sau đó đặt lên bếp đun sôi đợi nguội lành lạnh rồi mới uống.
Nước chưa đun sôi, bọn họ cũng không dám uống.
“Để tôi đi nấu nước.” Tạ Kim Tịch đứng lên, anh cũng đang có ý này, “Tôi cũng muốn pha chút cà phê, tối qua ngủ không có ngon, giờ mệt quá.”
Tạ Kim Tịch có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày anh đều sẽ ngủ trưa một tiếng từ 12 giờ rưỡi tới 1 giờ rưỡi, để đảm bảo rằng mình dồi dào năng lượng cho việc học buổi chiều hoặc là khi làm hạng mục viết luận văn.
Hôm qua ngủ không ngon, ngủ trưa cũng không dám ngủ, nhiệt độ trong biệt thự vừa phải, anh ngồi đánh bài một hồi thấy rất buồn ngủ.
Đúng lúc đứng dậy đi nấu nước, pha một ly cà phê, cũng làm tinh thần phấn chấn lại một chút.
“Vậy… Tôi với cậu cùng đi ha?” Lý Hưng Sinh cũng muốn uống chút trà nóng, lại không thể để Tạ Kim Tịch tách nhóm, dứt khoát lập nhóm đi chung với anh.
Hai người đi đến nhà bếp, Tạ Kim Tịch lấy ấm nước ra từ trong tủ bếp, rửa sạch sẽ sau đó hứng nước, đặt lên bếp vặn lửa.
Tạ Kim Tịch trơ ra nhìn chằm chằm cái bếp một lúc, sờ người tìm điện thoại theo bản năng, kết quả không tìm thấy.
Bây giờ anh mới nhớ ra, ban nãy ngồi đánh bài anh đã đặt điện thoại xuống bên cạnh rồi, lúc đi nấu nước không có cầm theo.
Vậy cũng khó xử, thời gian đợi nước sôi thì rất chán, muốn về lấy điện thoại thì còn phải phiền Lý Hưng Sinh đi với anh.

Lý Hưng Sinh không có chơi điện thoại, cũng đứng bên cạnh đợi với anh.
Bỏ đi, dù sao cũng chỉ có bảy tám phút.
Lý Hưng Sinh thấy nước đã bắt đầu sôi, nói: “Cậu ở đây coi nấu nước, tôi đi lục tủ bếp coi có trà với ly không, tôi nhớ lúc ăn cơm có thấy.”
Tạ Kim Tịch gật đầu.
Bên phải bếp ga chính là một cửa sổ rộng lớn, ba khung cửa sổ dính liền nhau lấy ánh sáng cực tốt, khiến căn bếp trông cũng gọn gàng sạch sẽ hơn.
Tạ Kim Tịch nhìn phong cảnh bên ngoài đầu óc trống rỗng, nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người, âm ấm, làm người ta thấy uể oải hơn.
Bên ngoài vẫn là ánh nắng sáng ngời, cỏ xanh lá mạ bầu trời xanh dương, cành của cây ngô đồng cao lớn hơi đung đưa, bóng lá in loang lổ trên mặt đất.
Tạ Kim Tịch ngây người nhìn phong cảnh nhất thành bất biến* bên ngoài, trông như đang nhìn một nơi nào đó, nhưng thực ra đã buồn ngủ tới mức mắt không làm sao tập trung được.
*( Đã hình thành thế nào thì giữ nguyên như vậy, không thay đổi.)
Con đường nhỏ bằng phẳng, bãi cỏ, cây cối cao to, bóng của cây… Hử?
Tạ Kim Tịch gắng gượng lấy lại tinh thần, nhìn chỗ thân cây của một cái cây bên ngoài cửa sổ.
Nắng chiều chiếu xuống làm bóng cây kéo ra rất dài, lá cây và cành đung đưa, mảng bóng đu đưa qua lại lưa thưa rời rạc rồi chất chồng lên nhau, không ngừng thay đổi.
Nhưng phía dưới cái cây kia cái bóng tương ứng với thân cây, sao giống như có thêm một cái bóng nữa vậy?

Thân cây ngô đồng thẳng tắp, nhưng chỗ phần gốc thân cây đó tiếp giáp với cái bóng dưới đất, cái bóng dường như thình lình nảy ra thêm một mảng?
Đó là cái gì?
Cành cây? Hay là bóng của cái cây bên cạnh chồng lên?
Tạ Kim Tịch nhìn chăm chú nửa ngày, mấy cái phỏng đoán khả năng hình như đều không đúng, cơn buồn ngủ vốn đang xông tới bất tri bất giác tự tan biến.
Chuyện gì đây… … Cái đó… Nảy ra thêm… Cái bóng?
Có thêm cái bóng?
Tạ Kim Tịch tự dưng lại nghĩ đến chuyện Thường Hạo Tồn đã nói, anh ta nói gì ấy nhỉ, anh ta nói là trên cửa sổ biệt thự sát vách anh ta dường như đã thấy một… Bóng người?
Cái bóng này… …
“Nước sôi rồi.”
Đột nhiên, một câu nói lạnh ngắt truyền đến từ cửa nhà bếp.
Tạ Kim Tịch hết hồn, đột ngột quay đầu lại thì thấy Lâm Văn đứng ở cửa nhà bếp nhìn bọn họ.
Lý Hưng Sinh đang lục tủ tìm xem có trà hay không, không có chú ý những chuyện khác, cũng bị Lâm Văn tự dưng xuất hiện vững vàng ở cửa dọa sợ khiếp vía.
Tạ Kim Tịch chưa kịp hỏi sao cô lại tới đây, ấm nước bỗng kêu to “U u u u”, không biết có phải Tạ Kim Tịch ảo tưởng không, cái tiếng đó chói tai đến độ giống như có người đang kêu thảm thương.
Tạ Kim Tịch luống cuống tay chân nhanh chóng tắt lửa, quay người lại nhìn về phía Lâm Văn.
Lâm Văn đứng ở cửa nhà bếp, mặt trắng bệch.
Lý Hưng Sinh ôm trà vừa mới tìm thấy không thể không lùi lại vài bước, lùi đến bên cạnh Tạ Kim Tịch, nuốt ngụm nước miếng, nói: “Ơ… Cô gái sao cô cũng tới đây? Có chuyện gì không?”
“Nước nấu sôi rồi hả?”
Lúc này, giọng nói của Triệu Cảnh Thước vang lên từ sau lưng Lâm Văn.
Lâm Văn xoay người đi về phòng khách.
“Sôi rồi.” Tạ Kim Tịch đáp một tiếng, cầm ấm nước lên, dùng ánh mắt hỏi Lý Hưng Sinh tìm được đồ chưa.
Lý Hưng Sinh nhanh chóng cầm lấy vài cái ly từ trong tủ bếp, nói khẽ với anh: “Đi mau.”
Tạ Kim Tịch và Lý Hưng Sinh cấp tốc trở lại phòng khách, cho đến khi Tạ Kim Tịch đặt ấm nước xuống, ngồi trên sô pha, mới nhận ra được một chuyện…
Cái bóng đột nhiên lồi ra dưới tàn cây mà anh nhìn thấy ngoài cửa sổ… ….
Hình như cũng là bóng người.
Hoặc có thể nói, là bóng quỷ.

Tác giả có lời muốn nói:Trước đó có sửa truyện lại một chút, bỏ tầng hầm, vì nhận ra tầng hầm hỏng có gì để suất diễn hết, hhhhh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi