[VÔ HẠN LƯU] THẾ GIỚI NGOÀI VÀ TRONG


"Chúng ta đến thuỷ cung một chuyến xem thử đi." Hạ Lâu nói.Hoàng Vĩ kinh ngạc không thôi: "Nhiệm vụ không phải..." Vừa dứt lời, cậu ta đã bị Phong Sở Sở đẩy nhẹ một cái, bí ẩn liếc mắt nhìn Lục Ngôn Lễ, không nói lời nào nữa.Không thể tiết lộ cho Lục Ngôn Lễ biết nhiệm vụ của bọn họ.Lê Phương Chỉ hiểu ý của Hạ Lâu.Xét đến việc bọn họ có thể ra ngoài, đến nhà hàng xóm trên lầu xem tình hình, có lẽ trọng tâm của nhiệm vụ lần này là "ở bên cạnh Lục Ngôn Lễ", thay vì chỉ giới hạn trong chung cư.

Đương nhiên, không có khả năng cậu ta tùy tiện ra ngoài thăm dò, trước khi ra khỏi căn hộ, Hoàng Vĩ hiểu ý gọi một thành viên khác, uy hiếp anh ta bước ra cửa trước.Lục Ngôn Lễ có chút kỳ quái nhìn đám người bọn họ cứ đứng ở cửa chung cư mà không bước ra, người trẻ tuổi phía trước còn nhiều lần nói: "Anh Lâu, anh Hoàng, hai người không thể như vậy…”"Sao vậy?" Hắn bước ra khỏi cửa đầu tiên, đứng dưới ánh mặt trời, bối rối hỏi họ.Hoàng Vĩ đá người kia ra ngoài.Một giây sau, người nọ giơ tay tự bóp cổ mình, kịch liệt kêu thảm thiết.

Dưới ánh mặt trời, cái bóng của cậu ta vặn vẹo một trận, từng sợi sương máu bốc lên, cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh.Mà người kia đã tắt thở.Buổi sáng, vì đảm bảo an toàn bọn họ không ra ngoài, quần áo của mọi người đều là nhờ Lục Ngôn Lễ mua về.


Hiện tại xem ra, nhiệm vụ yêu cầu đi theo Lục Ngôn Lễ tới chung cư là ám chỉ toàn bộ khu chung cư mà hắn sống, không chỉ giới hạn trong căn nhà hắn đang ở.Nhưng đi xa hơn nữa thì không thể."Đây, đây là...!Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Anh ta bị sao vậy?" Lục Ngôn Lễ không biết chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt hoảng sợ, không dám nhìn thi thể kia.Những người khác mang khuôn mặt bình tĩnh, tóc vàng nói: "Không sao cả, cậu ta chỉ bị dị ứng với ánh nắng mặt trời thôi, khi tiếp xúc với ánh nắng sẽ ngất xỉu, làm phiền anh đưa cậu ta quay về.”Thật sự ổn sao?Lồ ng ngực người trên mặt đất đã không còn phập phồng, thất khiếu chảy máu, dù ai nhìn thấy cũng biết không giống với dáng vẻ không bị sao.

Lục Ngôn Lễ há miệng, không biết nên nói gì cho phải."Thật mà, cậu ta chỉ hôn mê thôi." Tóc vàng cười nói: “Nếu anh để cậu ta phơi nắng tiếp, có thể cậu ta sẽ chết thật đấy.”Nghe vậy, Lục Ngôn Lễ khó xử nhìn "người" trên mặt đất, cuối cùng vẫn cúi xuống, định đỡ người nọ vào trong chung cư.Khi hắn nắm lấy cánh tay người nọ, tay đối phương đột nhiên khẽ động, muốn bắt lấy tay hắn, cảm giác chạm vào vô cùng âm lãnh.

Lục Ngôn Lễ không để ý, kéo thi thể kia đi về phía chung cư, trong túi áo, vé xe có hơi nóng lên.

Bàn tay gắt gao nắm chặt cổ tay hắn lại dần dần buông ra.Một đám người tụ lại một chỗ, Hạ Lâu cúi đầu nói với Hoàng Vĩ câu gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn Lễ."Như vậy xem ra chúng tôi không đi được, chỉ có thể làm phiền cậu." Ngữ khí của Hạ Lâu rất ôn hòa: “Đúng rồi, nhà cậu có máy ảnh không?”"Có." Lục Ngôn Lễ vẫn chưa hiểu rõ tình huống."Vì mục tiêu chung của chúng ta, phiền cậu mang theo máy ảnh, ghi lại toàn bộ quá trình được không?”Lục Ngôn Lễ há miệng, ánh mắt do dự.


Những người khác thấy có kịch, lập tức anh một câu tôi một câu tiếp lời."Chỉ là chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, thật sự không đi được, phiền cậu đi một chút nhé.”"Mục tiêu của mọi người không phải đều là vì sống sót sao? Nếu không tìm ra bí mật của hắn ta, tất cả chúng ta sẽ chết ở đây.

”Để tránh những người khác nghe thấy, bọn họ nói chuyện rất nhỏ.

Lục Ngôn Lễ không biết phản bác thế nào, đành phải đồng ý.Một đám người mang theo thi thể một lần nữa bước vào thang máy, cũng may hiện tại tất cả mọi người đều đang nghỉ trưa.

Phong Sở Sở kéo thi thể, sau khi lên tầng ba, anh ta và Hoàng Vĩ không theo người khác ra khỏi thang máy mà tiếp tục đi lên.Để phòng ngừa xác chết vùng dậy, Hạ Lâu bảo bọn họ đặt thi thể ở cửa nhà 404.Ngay cả khi thi thể không thay đổi, nếu người thuê nhà muốn báo cảnh sát cũng chỉ nghi ngờ hộ gia đình 404 vốn kỳ lạ chứ không phải bọn họ.


Họ không muốn trải nghiệm cảm giác bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi.Không biết có phải do ảo giác hay không, sau khi đám người Lục Ngôn Lễ đi ra ngoài, bên trong thang máy lạnh lẽo vô cùng.Không phải hơi lạnh từ máy điều hòa không khí, mà là khí lạnh đặc sệt đến từ bốn phương tám hướng, gần như lạnh lẽo đến thấu xương.Mới ngày đầu tiên, sẽ không...!Không, không.Chân Hoàng Vĩ run rẩy, cậu ta cố hết sức khích lệ bản thân, cố gắng không để cho những hình ảnh kinh khủng mà mình từng xem xuất hiện trong đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà suy nghĩ nhiều.Khoảng cách một tầng ngắn ngủi, lại có vẻ dài bất thường.Ting một tiếng, thang máy dừng lại, cửa mở ra."Nhanh lên, cẩn thận một chút."Hai người một người nâng vai, một người nhấc chân, kéo cái xác đến cửa phòng 404, bọn họ không dám nhìn nhiều, sau khi đặt thi thể nằm thẳng trước cửa nhà, lập tức bấm thang máy chạy về một lần nữa.Bởi vậy, điều bọn họ không thấy chính là, thi thể kia đột nhiên động đậy, tự động di chuyển về phía cửa phòng nào đó, rất nhanh, nó tựa như một tờ giấy mỏng bị khe cửa hút vào."Thế nào rồi?" Hạ Lâu hỏi.Tóc vàng làm dấu ok.Hạ Lâu gật đầu.Giờ phút này Lục Ngôn Lễ đã mang theo máy ảnh chạy tới thuỷ cung.

Dường như hắn luôn như vậy, ngốc nghếch không biết từ chối..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi