VỢ MỚI CỦA LỤC THIẾU

Khía cạnh mặt người dạ thú của Mạc Hân tôi đã biết, nhưng tôi không ngờ anh ta lại điên rồ tới mức này! Sao tôi có thể trao lần đầu tiên của mình cho một quả dưa chuột!

Anh ta đè tôi lên giường, cởi quần áo tôi rồi cầm quả dưa chuột xông tới chỗ kín.

Tôi sợ đến mức nước mắt cũng rớt ra, đầu óc cũng quay cuồng bởi tác dụng của thuốc. Nhưng tôi biết lúc này tôi phải giữ vững lý trí. Tôi hung hăng bấm một phát vào đùi mình, lúc này mới tỉnh táo hơn chút.

Nếu Mạc Hân đã biến thái như vậy, cũng đừng trách tôi không khách khí!

Tôi đá một phát vào của quý của Mạc Hân, anh ta nhíu người lại, gương mặt vặn vẹo nhìn tôi.

Nhân cơ hội này, tôi nhanh chóng cầm lấy túi xách ở mép giường tông cửa xông ra.

Phương Uyên bưng một khay đồ ăn vặt ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa ăn, không ngờ tôi đột nhiên đi ra, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng.

Đương nhiên bà ta sẽ xấu hổ, thứ bà ta ăn tất cả đều là tôi mua, tôi luôn bảo sao đồ tôi mua cứ bị biến mất một cách thần kỳ. Tôi hỏi Phương Uyên nhiều lần, bà ta sống chết không thừa nhận, nhưng không ngờ bây giờ lại bị tôi tóm gọn.

Lúc này tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi móng vuốt của Mạc Hân, căn bản không có tâm trạng lý luận với Phương Uyên, lướt qua bà ta đi tới cửa.

“Khuya rồi cô còn đi đâu vậy, ra ngoài quyến rũ đàn ông hả?”

Tiếng Phương Uyên vang lên sau lưng tôi, tôi đóng sầm cửa lại, gọi một chiếc xe rồi bỏ chạy.

Cái nhà này tôi không dám về nữa, cũng không muốn về nữa.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể tôi bắt đầu khô nóng, bất an ngồi trong xe giày vò cơ thể. Tài xế chốc chốc lại nhìn tôi qua kính chiếu hậu, ngay cả ánh mắt cũng nhìn chằm chằm.

Tôi nhìn mình qua kính chiếu hậu, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt như tơ. Nếu tôi là đàn ông, chắc cũng chịu không nổi.

“Đi đâu?”

Tình huống này, tôi cũng không tiện đến bệnh viện. Không biết Mạc Hân đã cho tôi uống mấy liều thuốc, tôi cảm giác nhiệt độ cơ thể mình sắp nổ tung.

Cha tôi là bác sĩ, ít nhiều gì tôi cũng hiểu chút về y học, nếu không tìm được đàn ông đến giúp tôi, tôi cảm thấy tôi rất có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Hơn nữa chuyện Mạc Hân làm với tôi, nếu tôi không làm gì thì thật có lỗi với nỗi khổ suy tính của anh ta!

Nếu đã tìm đàn ông, kiểu gì tôi cũng phải tìm trai đẹp!

“Đến NowFine.”

NowFine là quán bar lớn nhất Thành phố Phùng, trong đó toàn những thiếu gia có mặt mũi của Thành phố Phùng lui tới. Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu trai đẹp.

Vừa đến cửa NowFine, tôi liền khóa được một người đàn ông.

Anh ta từ bên trong đi ra, trong nháy mắt mọi người xung quanh đều trở nên mờ nhạt.

Người đàn ông một thân vest đen, môi mỏng khẽ nhếch, mắt đen như mực. Nhìn thấy anh ta lần đầu tiên tôi đã bị hấp dẫn.

Anh ta đi về phía một chiếc Mercedes màu đen, sắp mở cửa xe ra. Nếu lúc này tôi xông lên xe, chưa biết chừng sẽ có cơ hội.

Còn chưa dịch bước chân, tiếng nói phía sau đột nhiên xuất hiện khiến máu trong người tôi đều sắp đông lại.

“Tiện nhân! Mày dám chạy, đến chỗ này là muốn tìm đàn ông sao?”

Mạc Hân, là Mạc Hân đuổi tới!

Tôi quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Mạc Hân đang nổi giận đùng đùng cùng với Phương Uyên. Ánh mắt nhìn tôi quả thực hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó chính là tuyệt đối không thể bị bọn họ lôi về!

Người đàn ông đã lên xe, nhưng xe vẫn chưa khởi động.

Hơn nữa, trong mơ hồ tôi có một loại ảo giác, người đàn ông kia đang nhìn tôi xuyên qua cửa sổ xe.

Phương Uyên và Mạc Hân đã đuổi tới, tôi không còn nghĩ được nhiều vậy nữa, chạy ngay về phía chiếc xe kia.

Ngồi trên ghế phụ, đóng cửa xe, động tác mạch lạc lưu loát.

Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh, chân mày như đang chau lại.

Mặt anh ta âm trầm, giọng nói trầm thấp từ bên cạnh truyền tới.

“Xuống xe.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi