VỢ ƠI ĐỪNG ĐI - LỤC MANH TINH

Đúng là đến ly hôn.

Sau đó, Đoạn Kính Hoài chẳng chút do dự, trước ánh mắt quỷ dị của nhân viên công tác, anh điền tất cả tư liệu vào phiếu đăng ký.

Hoàn thành thủ tục ly hôn, hai người đứng trước cửa cục dân chính, không ai nói tiếng nào.

"Tôi đi trước." Lộc Tang Tang không chịu nổi bầu không khí vi diệu này, cô muốn bỏ trốn.

"Lộc Tang Tang."

"..."

"Ở nhà còn ít đồ đạc của em, em cần cứ nói anh mang đến cho em."

"Không cần!" Lộc Tang Tang không thèm quay đầu lại, "Anh ném đi."

Đoạn Kính Hoài không nói chuyện, anh chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô. Lộc Tang Tang hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau, cảm giác kỳ lạ cực điểm lan tràn trong lòng, cô nhanh chóng ngồi vào xe lái đi.

Sau khi trở về nhà, Lộc Tang Tang nằm vật ra giường, đầu óc rối nhơ tơ vò.  Một lát sau thật sự không nghĩ ra, cô quyết đoán đi vẽ tranh.

Hiện tại cô đã rời khỏi công ty, tuy công ty vẫn còn cổ phần của cô, nhưng đối với chuyện công ty cô đã mặc kệ. Trước mắt cô chỉ cần làm việc mình thích, hằng ngày không vẽ tranh thì chính là tìm Lâm Tiêu nói chuyện phiếm.

Hơn tám giờ tối, Nguyễn Phái Khiết đến nhà cô chơi, mấy đêm gần đây cô nàng đều đến nhà cô ngủ, hai người chơi chán rồi thì tâm sự, thời gian trôi qua hết sức vui vẻ.

"Cậu mang gì đến ăn đấy?" Lộc Tang Tang nhìn chiếc túi to trong tay Nguyễn Phái Khiết.

"Ờ, mấy món điểm tâm ở Nam Thành."

Lộc Tang Tang: "Đây không phải mấy món cậu thích ăn, hẳn là chàng trai nào đang theo đuổi cậu đi đến chỗ xa xôi như vậy mua đúng không?"

Nguyễn Phái Khiết đặt tất cả lên bàn trà, "Ôi chao, chẳng có ai hết, cậu ăn gì chưa? Chưa ăn thì chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi."

Lộc Tang Tang nhướng mày, cô và Nguyễn Phái Khiết quen biết lâu đến thế, cô nàng có gì lạ là cô nhận ra ngay, bình thường trước tình huống này, nhất định cô nàng sẽ liệt kê một đống người theo đuổi, hôm nay lại lấp liếm cho qua.

"Ơ, là chàng trai nào? Ngay cả tớ cũng không nói."

Sắc mặt Nguyễn Phái Khiết vô cùng khó xử, "Có ai đâu..."

"Là tên đàn ông thúi nào? Cậu đang thách thức tính tò mò của tớ đấy."

Nguyễn Phái Khiết ho khan, "Tớ nói, nhưng cậu hứa không nổi điên nha."

"... Tớ nổi điên cái gì."

"Ừm, thật ra cũng không ai xa lạ." Ánh mắt Nguyễn Phái Khiết trốn tránh: "Anh của cậu."

"Ai cơ?" Thái độ của Lộc Tang Tang cứ như bị sét đánh trúng, "Lộc Trí Viễn?"

"Đâu phải cậu chỉ có một người anh trai..."

"Lộc Thừa?"

Nguyễn Phái Khiết: "Ờ... Đúng vậy, có điều cậu tuyệt đối không được nghĩ nhiều, tớ không có gì với anh ta hết, tự anh ta mua cho tớ đó."

"Sao cậu có liên quan đến anh ta vậy?" Lộc Tang Tang nói tiếp: "Ngay cả bạn thân của tớ, anh ta cũng dám động vào."

"À, trước kia có hợp tác trong một hạng mục, đúng lúc phía nhà cậu do Lộc Thừa phụ trách, cho nên tớ có tiếp xúc mấy lần." Nguyễn Phái Khiết đáp: "Nhưng cậu yên tâm, tớ nhất định không đứng về phe địch."

"Phe địch cái gì, trước đây thì có thể nói như vậy, còn bây giờ tớ không quan tâm mấy chuyện ân oán đó nữa." Lộc Tang Tang lườm cô nàng, cười hết sức gian trá: "Cậu muốn sai sử anh ta thế nào, tớ cũng không có ý kiến."

"Ai, ai sai sử anh ta chứ." Nguyễn Phái Khiết bực bội nói: "Thôi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện của cậu đi, hôm nay cậu và Đoạn Kính Hoài thế nào?"

"Ly hôn chứ còn thế nào."

"Anh ấy không nói gì hả?"

"Có."

Nói gì?"

"Anh ấy nói thích tớ, muốn theo đuổi tớ."

Lần này đổi lại là Nguyễn Phái Khiết hoảng hốt, "Anh ấy có bệnh à, nếu thích sao còn tích cực ly hôn?"

"Tớ muốn ly hôn anh ấy còn có cách nào." Lộc Tang Tang bắt chéo hai chân, "Muốn theo đuổi tớ... Anh ấy biết cách theo đuổi sao?"

Nguyễn Phái Khiết: "Vậy, lỡ anh ấy theo đuổi cậu thật, cậu tính thế nào?"

"Cậu cảm thấy tớ dễ theo đuổi vậy à?" Lộc Tang Tang nhướng mày lạnh lùng nói: "Anh ấy nói không muốn ly hôn thì không ly hôn, nói thích thì thích, trước đó sao không thấy anh ấy thích tớ. Chẳng phải ngay cả con cũng không muốn sinh cùng tớ sao... Cậu nói xem, tớ tin tưởng kiểu gì đây?"

Hai người vùi mình trong chăn tâm sự rất lâu, sáng hôm sau, Nguyễn Phái Khiết rời giường trước, gần đây cô theo người nhà học quản lý công ty, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ.

Khoảng 9 giờ, lúc Nguyễn Phái Khiết đi, Lộc Tang Tang vẫn còn ngủ say.

Chỗ Lộc Tang Tang ở mỗi tầng có hai căn hộ, lúc Nguyễn Phái Khiết đi ra ngoài trùng hợp phía đối diện cũng có người đi ta, trông đồng phục, có lẽ là nhân viên của công ty dọn nhà.

Nguyễn Phái Khiết chỉ tò mò nhìn một lát, không quan tâm lắm, cô nàng đi làm đến chiều nói chuyện phiếm trên wechat với Lộc Tang Tang mới thuận miệng nhắc tới, đối diện nhà cậu đổi hàng xóm rồi.

Lúc vừa đến, hàng xóm đối diện nhà Lộc Tang Tang là một nhà ba người, về phần có đổi người hay không, cô hoàn toàn không rõ cũng chẳng quan tâm.

Hôm nay ở lỳ trong nhà vẽ cả ngày, ngay cả bữa tối cô cũng gọi bên ngoài.

Hơn một tiếng sau, chuông cửa bị nhấn, Lộc Tang Tang chạy ra mở cửa.

Cô chỉ mở ra một khe hở, vốn định lấy thức ăn nhân viên giao hàng rồi thôi, kết quả vừa mở cửa, không thấy người giao thức ăn đâu, mà phía dưới có một vật nhỏ lẻn vào.

"Fuck!" Lộc Tang Tang hoảng hốt, cô vô thức lùi về phía sau, sau đó cô nhìn thấy một chú cún con lông vàng nhỏ xíu đang quanh quẩn dưới chân mình, "Mày, mày từ đâu tới?"

Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn chú cún nhỏ rồi mở toang cửa ra. Cho nên, cô nhìn thấy Đoạn Kính Hoài đang đứng ngoài cửa.

Có lẽ anh vừa tan tầm, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần tây, vẻ mặt lạnh nhạt, trên tay còn cầm đầu còn lại của dây dắt chó.

"Sao anh lại ở đây?"

Đoạn Kính Hoài kéo sợi dây, "Không lễ phép, ai cho mày tiến vào?"

Hiển nhiên, anh đang nói chuyện với con chó.

Lộc Tang Tang khó có thể tin nhìn chú chó lông vàng, "Anh, anh nuôi à?"

"Ừ." Đoạn Kính Hoài nghiêng người, ý bảo cô nhìn sang đối diện, "Anh vừa dọn đến, cũng vừa nhận nuôi nó."

Lộc Tang Tang ngơ ngác đứng yên tại chỗ, bầu không khí yên tĩnh trong chớp mắt, mãi cho tới khi cửa thang máy mở ra, nhân viên giao hàng đi tới phá vỡ cục diện bế tắc.

"Xin hỏi, vị nào là cô Lộc?"

Lộc Tang Tang lấy lại tinh thần, cô xoay người nói với nhân viên giao hàng, "Là tôi."

"Đây là bữa tối của cô." Nhân viên giao hàng nói: "Chúc cô ăn ngon miệng."

"... Cảm ơn."

Bên ngoài, nhân viên giao hàng bước vào thang máy, Lộc Tang Tang tiện tay đặt túi thức ăn sang bên cạnh, sau đó tỏ vẻ khó hiểu nhìn Đoạn Kính Hoài: "Bác sĩ Đoạn, nếu tôi nhớ không lầm, nơi này khá xa bệnh viện của anh, sao anh lại dọn đến đây?"

"Tức cảnh sinh tình."

Lộc Tang Tang khựng người: "Cái gì?"

Đoạn Kính Hoài rũ mắt nhìn chú chó lông vàng đi loạn trên mặt đất, "Dọn qua đây gặp mặt dễ hơn, gần em thêm một chút."

Tức cảnh sinh tình? Gần em thêm một chút?

Lộc Tang Tang nắm tay nắm chuẩn bị đóng cửa: "Có phải gần đây đầu óc anh cháy hỏng rồi không? Không nói với anh nữa, tôi còn phải ăn cơm."

"Buổi tối anh có nấu cơm." Đoạn Kính Hoài khẽ cau mày, "Lộc Tang Tang, bớt ăn đồ bên ngoài đi."

"... Không cần anh lo."

Rầm ------

Lộc Tang Tang vô cùng dứt khoát đóng cửa lại.

Đoạn Kính Hoài kéo tiểu kim mao lùi về sau một bước, đứng trước cửa thêm một lát, anh mới cúi đầu nói với chú chó nhỏ: "Đi thôi, về nhà cho mày ăn."

Về đến nhà, Đoạn vừa trút thức ăn chó ra cho tiểu kim mao vừa nhấn điện thoại trong tay.

"Ừm, hôm nay chuyển rồi."

Giản Minh Đường: "Mẹ nó... Cậu làm việc quá tốc độ."

"Sau đó thì sao, tôi phải làm thế nào nữa?"

"Sau đó đương nhiên là mặt dày mày dạn theo đuổi rồi."

"Mặt dày mày dạn?"

"Dù sao da mặt phải dày, liều mạng theo đuổi là được rồi, ví dụ như... Để tôi ví dụ cho cậu dễ hiểu."

"Ừ."

"Miệng cậu đó, nhất định phải ngọt một chút, các cô gái nhỏ thích nghe lời êm tai, còn có..."

...

**

Ngày hôm sau, Lộc Tang Tang vẫn ru rú trong nhà vẽ tranh, vẽ xong nhiệm vụ ngày hôm nay, cô còn phải phát weibo.

Chưa được vài phút đã có hơn một ngàn bình luận, từ lần bị chụp cùng Bộ Tích và Đoạn Kính Hành lần trước, weibo cô có vô số quần chúng hóng hớt, số lượng người hâm mộ tăng đáng kể so với trước kia.

Chẳng qua, tình hình như vậy dẫn đến khu bình luận tương đối huyên náo.

[Phần mới!!!!

[Phân đội nhỏ tái xuất lần nữa!

[Hôm nay Đại Đại đại phát từ bi sao? Không đủ

[Cô thật sự hẹn hò với Dương Nhâm Hi???

[Phát kẹo đi Đại Đại...

[Cầu trả lời: Đoạn Kính Hành và Bộ Tích là tình nhân bebe!

[Không phải fans manga thì cút...  Vào đây gây rối, phát chán

[Cao quý thế à, người bình thường không thể bình luận hay sao?

...

Lộc Tang Tang đã miễn dịch với mớ bình luận tò mò này, cô lặng lẽ thoát khỏi weibo, vừa định gọi thức ăn bên ngoài thì wechat có tin nhắn.

Đoạn Kính Hoài: [Em có nhà không?

Lộc Tang Tang nhướng mày, không lập tức trả lời.

Một lát sau, anh lại gửi thêm một tin: [Chó con ở trong nhà, lúc đi anh quên đổ thức ăn chó cho nó.

Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng: [Bác sĩ Đoạn, anh cho rằng tôi là bảo mẫu à?

Đoạn Kính Hoài: [Không phải, muốn nhờ em giúp đỡ.

Lộc Tang Tang vứt di động sang một bên.

Người này, định dùng mấy thứ không thiết thực như thế theo đuổi cô sao? Lúc nào tâm tư đàn ông cũng khó đoán như vậy, một giây trước còn lãnh đạm, một giây sau đã nhiệt tình rồi.

Lộc Tang Tang ngồi suy nghĩ một chút, rốt cuộc Đoạn Kính Hoài muốn chơi trò mèo gì đây.

Mấy phút sau, điện thoại lại rung vài cái.

Lộc Tang Tang lườm điện thoại, sau đó quả thật không kiềm nổi tính tò mò, cô cầm lên xem.

"Mật mã cửa là 987321, trong nhà có đồ ăn, nếu em chưa ăn thì vào phòng bếp xem thử.

Lộc Tang Tang nhếch môi, "Cuối cùng là muốn cho chó ăn, hay cho tôi ăn..."

[Nếu em muốn chơi với nó, có thể đưa nó về chỗ em.

"!!!"

Mẹ nó, cố ý phải không?

Nhớ đến chú chó nhỏ lông vàng đáng yêu ngày hôm qua, trái tim Lộc Tang Tang suýt tan chảy.

Nhưng nhắc tới mới nhớ, Đoạn Kính Hoài bận bịu như vậy mà vẫn nuôi chó à? Còn quên đổ thức ăn chó... Trí nhớ quỷ gì vậy?

Tuy trong lòng Lộc Tang Tang quyết tâm không rơi vào bẫy của Đoạn Kính Hoài, nhưng ngẫm nghĩ một lát, cô lại lo sợ lỡ Đoạn Kính Hoài nói thật, như vậy chó con thật sự không có thức ăn, bị đói bụng thì đáng thương biết bao.

Do dự một lát, Lộc Tang Tang vẫn đứng lên đi xem thử.

Dù có sang nhà anh chạy một vòng, cho chó ăn... Mang chó qua nhà cô chơi, chỉ cần trả lại trước lúc anh về, vậy anh cũng không biết...

Nghĩ như vậy, Lộc Tang Tang mang dép lê chạy sang đối diện, cô úp tai vào cửa nghe ngóng một hồi, sau đó mới dùng mật mã Đoạn Kính Hoài cho để mở cửa.

Cửa vừa hé ra một khe nhỏ, cô đã nhìn thấy tiểu kim mao chạy tới như điên.

Lộc Tang Tang vội mở cửa ra rồi ngồi xổm xuống bế nó lên, "Oa, đáng yêu quá... Có phải cưng đói bụng rồi không? Chắc là đói rồi, chủ nhân của cưng quả là cầm thú, hoàn toàn không chăm sóc cưng!"

"Gâu gâu!"

"Cưng ăn chỗ nào?" Đóng cửa lại, Lộc Tang Tang bế chú chó nhỏ đi vào trong, "Ngoan nào, để chị cho cưng ăn nha."

"Gâu gâu gâu!"

Lộc Tang Tang vuốt ve đầu nó, đi vào trong, cô nhìn thấy túi thức ăn chó đặt ở góc tường, "À, chắc là cái này!"

Cô thả tiểu kim mao xuống, đổ thức ăn ra chén nhỏ, tiểu kim mau lon ton chạy tới ăn.

Lộc Tang Tang ngồi xổm bên cạnh nó nhìn ngắm, ánh mắt cứ như mẹ hiền nhìn con.

Tinh -----

Đúng lúc này, điện thoại có tin nhắn.

[Đừng cho nó ăn quá nhiều, vừa phải thôi.

Lộc Tang Tang: "..."

Cô đánh chữ như bay: [Tôi không có đi! Chó của anh thì tự nuôi!

Đoạn Kính Hoài hoàn toàn phớt lờ, anh nhắn trả lời: [Nó còn chưa có tên, em muốn gọi nó là gì?

Lộc Tang Tang híp híp mắt, đột nhiên cô xoay đầu nhìn bốn phía.

Tên khốn này, có khi nào lắp camera trong nhà không? Con mẹ nó, nếu vậy thì chẳng phải anh ta biết cô đang ở trong nhà anh ta à?

Lộc Tang Tang giận hờn một lát, sau đó cô gõ cạch cạch nhanh như bay: [Tên à? Vậy gọi là Cẩu Tử đi, Đoạn Cẩu Tử!

Một phút sau.

Tinh -----

Đoạn Kính Hoài: [Được.

Lộc Tang Tang: "..."

- -------------

Tiểu kim mao: Oan ức quá, đâu liên quan gì tới tôi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi