Trong sơn cốc tĩnh mịch đột nhiên có mấy đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh một hồ nước thanh tịnh.
- Đông Vương, ngươi nói trong Lạc Khúc mộ thực sự có đồ như vậy sao?
- Đương nhiên, chúng ta là huynh đệ nhiều năm, ta không có khả năng lừa ngươi. Chỉ cần đạt được đồ vật nọ, về sau chúng ta sẽ có cơ hội thăng tiến rất nhanh.
Trong bóng người có hai trung niên chắp tay sau lưng, đứng đầu nói. Mắt bọn hắn nhìn về phía hồ nước trước mắt, trong đó một người có yêu khí sâm nghiêm, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Nếu như quả thực có, như vậy đáng để động thủ. Ta phải làm gì bây giờ?
- Ha ha, rất đơn giản, chỉ cần chúng ta...
Người gọi là Đông Vương hạ giọng.
- Được, đạt được chỗ tốt chúng ta chia đều. Chỉ là hai tiểu tử vừa mới tiến vào Khí Tông mà thôi, ở trước mặt ta không chịu nổi một kích.
Trữ Vương cười một tiếng, khoát khoát tay.
- Vậy được, chúng ta đi thôi.
Thấy Trữ Vương đồng ý, Đông Vương cười nhạt một tiếng, mang theo người còn lại, thoáng cái nhảy vào trong hồ nước, tạo thành một đám bọt nước rồi biến mất không thấy tung tích.
...
Mọi người một đường chạy nhanh, còn chưa tới nửa đêm thì đã tới hạp cốc chỗ Lạc Khúc mộ.
- Đoạn đường này không ngờ lại không có ai chặn đường? Chẳng lẽ tránh thoát khỏi Yêu tộc dò xét hay sao?
Trên đường bình yên vô sự khiến cho Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ hắn đoán sai, kỳ thực Yêu tộc cũng không thèm để ý tới Lạc Khúc mộ này?
Nghĩ không ra, Nhiếp Vân lắc đầu, ngón tay chỉ vào phía trước, nói:
- Lạc Khúc mộ ở ngay dưới hồ nước phía trước, chúng ta vào thôi.
- Không sai, chính là nơi này... Ồ? vân nhi, dường như ta còn chưa nói cho con biết, vì sao con lại biết cửa vào Lạc Khúc mộ ở đâu vậy?
Lúc này Nhiếp Khiếu Thiên mới cảm thấy kỳ quái, quay đầu hỏi nhi tử mình.
- ha ha, là sư phụ nói cho con biết.
Nhiếp Vân lại lần nữa đẩy chuyện sang phía vị sư phụ không có thật kia.
- Sư phụ con quả thực lợi hại a...
Dường như Nhiếp Khiếu Thiên cũng không quá tin tưởng, tuy nhiên nhi tử đã không muốn nói thì hắn cũng không nói nhiều, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu mà thôi.
- Cửa vào Lạc Khúc mộ ở dưới đáy hồ này, hình thể Tiểu Hổ ngươi quá lớn, ở trên này đi. Một khi xuất hiện người khác, lập tức né tránh, lại truyền âm cho ta, ngàn vạn lần không nên ngạnh kháng.
Đi vào hồ nước, Nhiếp Vân sắp xếp một chút.
Rống.
Tiểu hổ gật đầu, thân thể cực lớn khẽ chuyển, thoáng cái đã biến mất trong đêm tối.
Cửa vào Lạc Khúc mộ chỉ rộng chừng một người, loại hình thể như Tiểu hổ nhất định không vào được. Vẫn nên ở trên bờ chờ đợi tin tức thì hơn.
- Chúng ta đi xuống.
Sau khi sắp xếp xong cho Tiểu hổ, Nhiếp Vân phân phó, lại dẫn đầu nhảy vào hồ nước.
- Được.
Mọi người cũng không có nói nhảm nhiều, cũng nhảy vào theo, rất nhanh đã đi tới trước cửa đá.
- Chỗ cửa đá có lỗ khảm, Khuynh Thành, con bôi máu mình lên trên, chỉ cần cửa đán hận ra là có thể tự động mở.
Tuy rằng Lạc Chiêm Hào chưa từng tới đây, nhưng mà hắn lại biết rõ lịch sử của gia tộc. Đi tới trước cửa đá, chỉ cần liếc mắt nhìn là hắn đã biết rõ phương pháp mở ra, chính vì thế cho nên hắn mới dặn dò một tiếng.
- Được.
Lạc Khuynh Thành gật gật đầu, tiến lên phía trước, trường kiếm run lên, khẽ trích máu ở đầu ngón tay. Máu đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ vị trí theo như lời Lạc Chiêm Hào nói.
Ông.
Máu tươi dính vào trên của đá, cả thạch thất vang vọng tiếng nổ đinh tai nhức óc, cửa đá quả nhiên từ từ mở ra.
Nhất tượng chi lực cũng không thể phá vỡ cửa đá, cứ đơn giản như vậy mở ra, Nhiếp Vân không nhịn được run động, âm thầm cảm thán thủ đoạn của tổ tiên Lạc Khúc của Lạc gia.
- Khặc khặc, không ngờ tới phương thức mở cửa đá lại là dùng huyết mạch hậu đại của lạc gia. Khó trách nhiều năm như vậy chúng ta không mở ra. Tuy nhiên, hôm nay chúng ta đã biết phương pháp mở ra, các ngươi lại giúp chúng ta mở ra. Cho nên đám người các ngươi đã không còn tác dụng nữa, chết hết đi cho ta.
Cửa đá vừa mới mở ra, mọi người còn chưa kịp vào bên trong xem xét thì đã nghe thấy tiếng cười chói tai ở phía sau vang lên. Lập tức có tám đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Tuy rằng Yêu tộc từ trăm năm trước đã biết rõ chuyện Lạc khúc mộ, nhưng mà cũng không biết phương pháp mở ra. Cho dù đứng nhìn bảo sơn lại không làm gì được. Chuyện này khiến cho bọn hắn uy bức lợi dụ Lạc gia, dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, cuối cùng cũng không có được phương pháp mở ra. Cho tới bây giờ bọn hắn mới biết được phương pháp là dùng máu tươi của hậu đại lạc gia.
May mà lúc trước không có đuổi tận giết tuyệt huyết mạch Lạc gia, nếu không chỉ sợ bảo tàng này vĩnh viễn không có ngày mở ra.
- Cường giả yêu tộc? Hai Khí Tông đỉnh phong? Sáu Binh Giáp cảnh đỉnh phong?
Tuy rằng Nhiếp Vân đã sớm nghĩ tới nhất định sẽ có không ít địch nhân Yêu tộc, nhưng mà hắn không ngờ lại nhiều cao thủ như vậy. Trong lòng hắn thoáng cái rung động.
Tám yêu nhân xuất hiện, thậm chí còn hai Khí Tông đỉnh phong. Sáu cường giả Binh Giáp cảnh đỉnh phong, đám người này không biết dùng bí pháp gì ẩn tàng, ngay cả hắn cũng không có nhìn ra. Chờ đợi đám người Nhiếp Vân mở ra rồi mới xuất hiện, đánh chết nhóm người bọn hắn.
Yêu tộc có thể đạt tới cấp bậc Khí Tông, huyết mạch trên cơ bản đều là ngoài Hầu tộc, nói cách khác, những người này đều có thể yêu hóa.
Một khi yêu hóa, sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp bội. Sự đáng sợ của hai Khí Tông không cần phải nói, cho dù là sáu cường giả Binh Giáp cảnh đỉnh phong kia chỉ sợ trong nháy mắt cũng có thể biến thành cao thủ Khí Tông.
Cũng nói, một khi yêu hóa, sức chiến đấu của đối phương sẽ là tám cường giả Khí Tông.
Đáng sợ.
- Muốn giết chúng ta? Vậy thì tới đây đi.
Biết rõ đây là nguy cơ lớn nhất từ khi bản thân trọng sinh cho tới nay, Nhiếp Vân cũng không có bối rối, mà ngược lại còn hít sâu một hơi, tinh thàn tập trung. hai mắt liếc nhìn về phía cửa đá, hắn đánh ra một chiêu Đại Liệt Nham chưởng về phía tám yêu nhân trước mắt.
- Đi mau.
Đánh ra một chưởng cũng mặc kệ có thể đả thương đối phương hay không, hắn mang theo mọi người phóng vào trong cửa đá.
- Muốn chạy trốn sao? Ta sẽ tới bắt ba ba trong rọ, đuổi.
Động Vương không ngờ thiếu niên này lại đột nhiên ra tay, bị một chưởng Đại Liệt Nham chưởng ngăn cản ở phía sau. Tuy nhiên hắn cũng không có sợ hãi, ngược lại còn tự nhận thực lực mạnh hơn đối phương cho nên đối phương làm như vậy chỉ là bắt ba ba trong rọ mà thôi.
Nghe hay đây