VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN

Nếu cha mẹ thật sự xảy ra chuyện, chính mình đừng nói tu luyện tới chí tôn, dù đoạt thiên tạo hóa cảnh thì có ích lợi gì? Tu luyện tới đan điền huyệt khiếu cảnh thì sao? Dù biến thành thiên hạ vô địch lại có ý nghĩa gì?

Thực lực có mạnh hơn nữa nhưng không thể bảo hộ cha mẹ thân nhân, chính là phế vật!

Nghĩ tới những khuôn mặt quen thuộc, khóe mắt Nhiếp Vân sung huyết!

Muốn tu luyện thì ở nhà cũng được, cần gì đi ra ngoài!

Nếu mình không đi, có lẽ sẽ không có việc gì!

Sau khi sống lại điều mình thấy may mắn nhất là người nhà đều ở, nếu họ đã mất hắn sống còn ý nghĩa gì?

Cảm giác bi ai tràn ngập nội tâm, Nhiếp Vân cảm thấy mình sắp điên!

- Hắc hắc, bọn hắn còn chưa có chết, nhưng nếu ngươi không hợp tác thì không nhất định!

Chứng kiến sắc mặt dữ tợn của thiếu niên, hắc y nhân thấy mục đích của mình đã đạt tới, trong lòng sảng khoái nói không nên lời.

- Chưa chết? Bọn họ ở đâu?

Nghe được tin cha mẹ chưa chết, Nhiếp Vân buông lỏng hai tay, nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần chưa chết là tốt rồi, dù ở chân trời góc biển hắn cũng có thể tìm trở về!

- Nhìn ngươi thoạt nhìn thật thông minh, làm sao nói chuyện ngu ngốc như vậy! Bọn hắn đương nhiên bị chúng ta bắt giữ, ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy, hiện tại đã sớm đưa đi, khẳng định không còn ở trong Lạc Thủy thành. Thức thời thì nói ra kiện bảo bối đang ở đâu, bằng không tính mạng bọn họ không giữ được!

Hắc y nhân ngồi xuống ghế, lộ ra vẻ cười dữ tợn.

- Muốn cái gì, các ngươi cũng phải có thực lực xứng đáng mới được!

Đã biết tin cha mẹ chưa chết, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt híp lại, sát khí bốc lên.

- Chỉ bằng ngươi? Ngươi đang đợi sư phụ ngươi đi, ha ha, nói cho ngươi biết, chúng ta đều có linh hồn đăng, một khi linh hồn đăng đã tắt, thân nhân cha mẹ ngươi cũng đi theo xong đời! Ngươi phải nghĩ cho kỹ!

Linh hồn đăng là một vật của đại gia tộc sáng tạo, chứa đựng linh hồn ấn ký, một khi người đó tử vong đèn sẽ tắt, những người này hiển nhiên biết được Nhiếp Vân có một siêu cấp sư phụ, sợ hãi Nhiếp Vân sẽ giết người của mình cho nên dùng cha mẹ hắn áp chế.

Nghe được lời nói của đối phương, sắc mặt Nhiếp Vân âm trầm.

- Ha ha, ngươi có một sư phụ lợi hại có năng lực thì thế nào? Dù hắn tới đây cũng không dám động thủ với chúng ta! Bởi vì ngươi không đánh cuộc nổi! Hiện tại ngươi chỉ có một con đường có thể đi, đó là ngoan ngoãn giao đồ vật ra đây, tiểu gia tộc như các ngươi không có khả năng thu nhận kiện đồ vật như vậy…

Chứng kiến thiếu niên tức giận, hắc y nhân cười to, nhưng tiếng cười của hắn còn chưa chấm dứt thì chỉ nghe một tiếng bạo rống.

- Không thể giết các ngươi thì sao? Ta cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Một tiếng rống vang lên, Nhiếp Vân xuất thủ.

Kiếp trước kiếp này hắn thống hận nhất là người khác áp chế chính mình, nhất là lấy người mình quan tâm, hiện tại đám người này chẳng những bắt đi cha mẹ thân nhân của hắn, còn muốn uy hiếp hắn, nếu cho bọn hắn trôi qua thoải mái, hắn cũng không xứng hô Huyết Ngục ma tôn!

Oanh long long!

Năm ngón tay Nhiếp Vân đồng thời bắn ra khí kiếm, ngũ khí kiếm hội tụ hình thành lực lượng cường đại, quay cuồng lao thẳng về hướng hắc y nhân đứng giữa.

- Sư phụ ngươi tới có lẽ ta còn kiêng kỵ vài phần, thực lực của ngươi mà cũng muốn động thủ với ta, không biết tự lượng sức mình…

Thấy thiếu niên không nhịn được ra tay, hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, đang định cười nhạo đột nhiên đồng tử co rụt lại, trong lòng cảm giác khủng hoảng.

Truyền thuyết Nhiếp Vân tuy là thiên tài, nhưng chỉ có thực lực binh giáp cảnh, nhưng hiện tại vừa ra tay, lực lượng quay cuồng hùng hậu, không ngờ là cường giả chí tôn!

Cường giả chí tôn…mình không nhìn lầm đi!

Oanh long!

Thân hình hắn lập tức bị đánh trúng, bổ nhào té xuống khỏi chỗ ngồi, nằm úp sấp dưới đất.

- Hừ!

Đánh ngã hắc y nhân thực lực cực mạnh, Nhiếp Vân một cước giẫm lên đầu của hắn.

- A…

Chứng kiến một màn trước mắt tất cả mọi người choáng váng.

Hắc y nhân kia có thực lực khí tông đỉnh, lực lượng mạnh nhất trong những người ở đây, nhưng rơi vào trong tay thiếu niên thậm chí còn không kháng cự được nửa chiêu đã ngã xuống đất, rốt cục sao lại thế này?

- Nhiếp Vân…đạt tới thực lực gì?

Phùng Tiêu cùng Dương Ngạn cũng ngây dại.

- Nói! Các ngươi là ai? Đem người nhà của ta ẩn giấu nơi nào!

Bàn chân giẫm mạnh lên người đối phương, đã đem kinh mạch khí hải của hắn hoàn toàn chấn vỡ, Nhiếp Vân lạnh lùng quát hỏi, thanh âm như diêm la địa ngục đang thẩm phán.

- A…

Khí hải bị chấn nát, hắc y nhân đau đớn mãnh liệt sắp hỏng mất, hắn làm sao cũng không tưởng được vừa rồi mình còn đang giẫm trên người Dương Ngạn, bây giờ lại biến thành chính bản thân mình.

- Bố trận, giết hắn cho ta!

Hắc y nhân giãy dụa, phát hiện không cách nào phản kháng lực lượng của Nhiếp Vân, lập tức rống một tiếng.

Bảy người còn lại lập tức bày trận, đồng thời vung tay.

- Lực lượng hội tụ, công kích!

Người chủ trận hét lớn một tiếng, công kích của bảy người lập tức lao tới.

- Vũ kỹ vương tộc thượng phẩm, Bách Liệt chưởng!

- Vũ kỹ vương tộc hạ phẩm, Đàm Hoa quyền!

- Vũ kỹ vương tộc thượng phẩm, Toàn Phong thối!

Những người này đều là cường giả khí tông, thực lực kém nhất cũng đã là khí tông trung kỳ. Hơn nữa vũ kỹ đều là cấp bậc vương tộc, đồng thời ra tay khiến không khí trong đại điện nháy mắt quấn quýt chung một chỗ, dưới trận pháp ngưng tụ hình thành một cơn lốc xoáy đủ xé rách hết thảy.

- Nhiếp Vân, chạy mau…

Dương Ngạn cùng Phùng Tiêu bị dọa tới sắc mặt xám ngắt vội vàng hô to.

- Không ngại! Chút công kích ấy không đáng vào đâu!

Nhiếp Vân hừ một tiếng, không hề nhìn qua, lật tay lấy ra Huyền Ngọc kiếm, bàn tay run lên, một chiêu Sơn Xuyên Thế bổ xuống.

Oanh!

Một kiếm đánh xuống, lốc xoáy tiêu tán, bảy cao thủ máu tươi cuồng phun, bay ngược ra ngoài, đồng loạt té xuống đất bất tỉnh.

- A…điều đó không có khả năng! Bảy người liên thủ đánh ra Khí Kính Toàn, dù cường giả chí tôn trung kỳ cũng không thể tùy ý phá vỡ, ngươi làm sao làm được, còn đánh họ bị thương…ta không tin!

Đồng tử hắc y nhân cầm đầu co rút lại, thét lên chói tai, giống như sắp điên.

Đây…là người sao?

- Các ngươi là ai, đã đem thân nhân của ta bắt đi địa phương nào!

Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, vung Huyền Ngọc kiếm chém xuống hắc y nhân.

Phốc!

Người kia còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay đã bay ra ngoài.

- A…

Khí hải phá nát, cánh tay bị chặt rụng, đau đớn mãnh liệt làm hắc y nhân trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa bất tỉnh.

Bình luận


T
Trung nguyễn
26-03-2023

Bộ này là vô danh công pháp mà

L
lvL
26-03-2023

trọng sinh đã vô lí rồi còn quay ngược lại thời gian mấy tập sau này tác giả có giải thích không ? quay ngược lại thời gian hơi ảo

D
Dũng Tây
26-03-2023

Bộ này main mấy vk vậy ạ

T
thiên ma
26-03-2023

Quay ngược thời gian giống cổ chân nhân rồi

T
Thu Trang
26-03-2023

Chia cảnh giới thế nào vậy ad

H
HyN Assin
26-03-2023

Nhận xét sau hơn 700 chương bỏ truyện. Truyện rất nhiều sạn, không thông suốt, logic truyện vô lý. Nhân vận sống lại với lợi thế lão quái sống mấy trăm năm mà tâm tính non, đầu óc ngu dốt, càng nghe càng ức chế nên nghe hơn 700chương thì bỏ. Truyện nghe chơi thì được, chứ bảo hay thì bỏ đi đỡ phí thời gian.

N
Ngoc Anh Nguyen
26-03-2023

Truyện này NVC kiếp đầu siêu ngu, t/g cho trùng sinh cũng vẫn ngu. :)

N
Nơ Đễnh Nguyễn
26-03-2023

Nghe vô địch văn chuyển sang phế vật lộ tuyển quật khởi xáo lộ. Nghe chối thật! Để lại tia thần liệm

T
T & T
26-03-2023

Mở đầu nghe vô lý zậy, quay lại 300 năm như zậy nó xáo trộn lịch sử à , ko biết mấy chương sau tác giả giải thích ntn cho hợp lý nữa

T
Thành Phát
26-03-2023

Hay

D
Diep Huynh
26-03-2023

Rất hay... Cám ơn

N
Non Nguyễn
26-03-2023

Đọc truyện vạn tộc chi kiếp đi bn ơi truyện đó hay lắm

Y
yno chan yêu hệ thống
26-03-2023

Tạm

Truyện đang đọc

Báo lỗi