VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN

Hắc Nham đã từng thống lĩnh rất nhiều yêu thú, thủ đoạn trừng phạt cao minh tầng tầng lớp lớp, từ khi bắt đầu đưa mình vào trong tiểu viện này, hắn đã thừa nhận không dưới bảy mươi loại cực hình, mỗi một loại đều làm người ta thống khổ không chịu nổi nhưng lại không tổn thương nội tạng, cũng không làm cho người ta tử vong.

- Mặc dù không có tổn thương nội tạng nhưng cứ tiếp tục như thế này thì ta sẽ bị hành hạ tới chết... Nếu như là trước kia ta chết cũng không có gì đáng tiếc, hiện tại biết rõ chuyện sư phụ Nhiếp Vân thì ta phải truyền tin tức này ra ngoài mới được!

Cả đời này hắn đã hiến cho tông môn, có thể chết vì tông môn cũng không có gì, nhưng hiện tại bản thân mình không thể chết được, tin tức sư phụ Nhiếp Vân sư phụ là vô thượng trưởng lão Hóa Vân Tông quá mức rung động, hắn phải báo lên trên mới được.

- Nghĩ biện pháp đào tẩu mới có thể truyền tin tức trở về...

Hít sâu một hơi, ánh mắt Đồ Tân lập loè.

Cho dù khí hải đan điền bị phá, thực lực biến mất nhưng dù sao Đồ Tân cũng là đệ tử đại tông môn, thủ đoạn rất nhiều, chỉ trong nháy mắt hắn đã nghĩ ra biện pháp bỏ trốn.

- Nó cho rằng thực lực của ta biến mất nên không làm được cái gì, từ đó nhốt ta vào trong lồng sắt khẳng định không cách nào đào tẩu, hừ, cũng quá coi thường đệ tử đại tông môn như ta rồi.

Nội tâm hắn hừ lạnh một tiếng, thấy hô hấp của Hắc Nham càng ngày càng đều đều, dường như đã lâm vào ngủ say, đột nhiên Đồ Tân nín thở, hai tay của hắn chạm vào khe hở lồng sắt.

Khoảng cách giữa hai thanh săt là mười tấc, đừng nói một người trưởng thành, cho dù là một đứa bé cũng không thể chui ra được, làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là Đồ Tân nhẹ nhàng biến thành một con cá trơn trượt sau đó chậm rãi vượt qua khoảng cách ở giữa hai lồng sắt.

Súc Cốt Công!

Có thể tự do thao túng các khớp xương trong cơ thể, một lần nữa tổ hợp làm cho thân thể mềm mại như thân thể con rắn.

Súc Cốt Công chỉ chuyển dời vị trí của các khớp xương, cũng không liên lụy tới lực lượng chân khí, mặc dù đan điền Đồ Tân bị nghiền nát cũng có thể thi triển.

- Chính là chỗ này!

Dường như Đồ Tân đã sớm tính toán tốt khoảng cách, hắn chuyển dời các khớp xương vừa đúng, hắn đạp vào mặt đất một cái sau đó hắn chui vào một cái lỗ tròn lớn như quả bóng.

Triệu phủ là phủ đệ lớn như vậy, vì thuận tiện đường thủy, xây dựng không ít thông đạo dưới đất, hơn nữa những lỗ nhỏ to như quả bóng là thuận tuyện bày xuất chất thải xuống, nó truyền ra ngoài phủ cho nên vô cùng tanh hôi.

Lúc này Đồ Tân không quan tâm mùi thúi, hắn một đầu chui vào bên trong, dọc theo thông đạo này du động tiến lên phía trước.

Bản thân mình vào thời điểm toàn thịnh muốn thoát khỏi tay của thiếu niên là chuyện không có khả năng, càng không cần nói thực lực đã biến mất, thông đạo này chính là con đường thoát thân duy nhất.

Đồ Tân vừa mới tiến vào thông đạo bài xuất chất thải, Hắc Nham đang ngủ say trong nội viện mở mắt ra.

- Chủ nhân, Đồ Tân đào tẩu...

Hắc Nham truyền âm.

- Cứ để hắn đi thôi, ta đã gia trì truy tung chi khí lên người của hắn, không sợ hắn không chạy...

Nhiếp Vân vui vẻ truyền âm trở về.

Cố ý nói mình có một sư phụ, sau đó lại thả cho Đồ Tân đào tẩu, tât cả những việc này đều là thiết kế của Nhiếp Vân.

Loại người như Đồ Tân vừa nhìn chính là tử sĩ được tông môn nuôi dưỡng, đánh chết cũng không bán đứng tổ chức, lãng phí thời gian với hắn còn không bằng lạt mềm buột chặc.

Cố ý nói ra tin tức làm cho hắn rung động, lại làm hắn không kiềm nén được muốn bỏ chạy, lại nghĩ biện pháp truy tung!

Dù sao truy tung chi khí gia trì lên người của hắn, mặc dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng có thể tìm hắn trở về, cũng không sợ hắn đào thoát.

Một khi hắn đào thoát liên hệ với đồng bọn, chính mình kế tiếp có thể tìm được phụ mẫu.

- Hắn bị ta đánh nát đan điền, chân khí không có, cho dù muốn chạy ra khỏi đế đô cũng cần thời gian rất lâu, trước không đi quản, tiếp tục tu luyện đi!

Nhiếp Vân biết rõ đối phương muốn chạy đi cần môt đoạn thời gian rất dài, chính mình không cần phải vội vã theo dõi, lúc này ngồi tu luyện trong sân, còn chưa bắt đầu đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó là giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền vào trong tai.

- Nhiếp Vân, ngươi ngủ chưa?

Là giọng nói của Lạc Khuynh Thành.

Lạc Khuynh Thành đi tới bên cạnh Nhiếp Vân, nhìn thấy hắn không được tập trung, do dự thật lâu liền đi tới.

- Vẫn chưa, vào đi!

Nhiếp Vân cười nói mở cửa sân ra.

- Ta... Ngươi có biện pháp nào cứu phụ thân hay không?

Gương mặt Lạc Khuynh Thành trầm thấp, nàng ngồi xuống ghế.

- Yên tâm đi, ta đang suy nghĩ biện pháp, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có kết quả.

Nhiếp Vân an ủi một câu.

- Một khi Đồ Tân chạy đi tìm đồng lõa, chẳng khác nào tìm được manh mối, đến lúc đó tìm được phụ mẫu không thành vấn đề!

- Có những lời này của ngươi thì ta yên tâm rồi.

Lạc Khuynh Thành thở dài một hơi, nhìn thấy trên mặt thiếu niên mang theo thần thái cô đơn, không biết nghĩ cái gì

- Ngươi tìm đám người Nhiếp tộc trưởng như vậy, về sau có... Ý định gì?

- Ý định? Ta truy cầu thực lực rất cao, chỉ có như vậy mới có thể bảo hộ ngươi thật tốt.

Ánh mắt Nhiếp Vân mang theo kiên định.

Người nhà là trọng yếu nhất trong nội tâm Nhiếp Vân, vì có thể bảo hộ bọn họ thật tốt thì ắn phải hảo hảo tu luyện, từ đó đạt tới cảnh giới rất cao.

- Truy cầu thực lực âất cao? Chẳng lẽ ngươi sẽ không nghĩ tới...

Lạc Khuynh Thành sững sờ, đang muốn nói tiếp đột nhiên nghe âm thanh của Phong Lang Vương từ bên ngoài vọng vào.

- Chủ nhân, Thiết Lan tiểu thư cầu kiến bên ngoài.

- Thiết Lan? Để cho nàng đi vào!

Nhiếp Vân cười nói.

Chỉ chốc lát cửa viện mở ra, một nữ hài mặc áo giáp nhỏ nhắn xinh xắn với dáng người gợi cảm đi vào.

- Nhiếp Vân, hôm nay ngươi liên tục đánh bại năm tên cường giả Chí Tôn, đúng là lợi hại nha.

Còn chưa gặp mặt thì tiếng cười nói của nữ hài đã ngân vang như chuông bạc.

Tính cách của Thiết Lan trái ngược với Lạc Khuynh Thành, ngay thẳng hào phóng, có cái gì thì nói cái đó.

- Nhiếp Vân vị này chính là...

Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp không thua gì mình đi tới, Lạc Khuynh Thành đứng lên.

- Ta là Thiết Lan, là con gái đoàn trưởng Thiết Nham dong binh đoàn!

Thiết Lan cũng nhìn thấy Lạc Khuynh Thành, ánh mắt lóe sáng sau đó tươi cười tự giới thiệu.

Bình luận


T
Trung nguyễn
26-03-2023

Bộ này là vô danh công pháp mà

L
lvL
26-03-2023

trọng sinh đã vô lí rồi còn quay ngược lại thời gian mấy tập sau này tác giả có giải thích không ? quay ngược lại thời gian hơi ảo

D
Dũng Tây
26-03-2023

Bộ này main mấy vk vậy ạ

T
thiên ma
26-03-2023

Quay ngược thời gian giống cổ chân nhân rồi

T
Thu Trang
26-03-2023

Chia cảnh giới thế nào vậy ad

H
HyN Assin
26-03-2023

Nhận xét sau hơn 700 chương bỏ truyện. Truyện rất nhiều sạn, không thông suốt, logic truyện vô lý. Nhân vận sống lại với lợi thế lão quái sống mấy trăm năm mà tâm tính non, đầu óc ngu dốt, càng nghe càng ức chế nên nghe hơn 700chương thì bỏ. Truyện nghe chơi thì được, chứ bảo hay thì bỏ đi đỡ phí thời gian.

N
Ngoc Anh Nguyen
26-03-2023

Truyện này NVC kiếp đầu siêu ngu, t/g cho trùng sinh cũng vẫn ngu. :)

N
Nơ Đễnh Nguyễn
26-03-2023

Nghe vô địch văn chuyển sang phế vật lộ tuyển quật khởi xáo lộ. Nghe chối thật! Để lại tia thần liệm

T
T & T
26-03-2023

Mở đầu nghe vô lý zậy, quay lại 300 năm như zậy nó xáo trộn lịch sử à , ko biết mấy chương sau tác giả giải thích ntn cho hợp lý nữa

T
Thành Phát
26-03-2023

Hay

D
Diep Huynh
26-03-2023

Rất hay... Cám ơn

N
Non Nguyễn
26-03-2023

Đọc truyện vạn tộc chi kiếp đi bn ơi truyện đó hay lắm

Y
yno chan yêu hệ thống
26-03-2023

Tạm

Truyện đang đọc

Báo lỗi