VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN

Nhiếp Vân né tránh, Di Hoằng bổ một đao xuống mặt đất, ngọn núi trước mặt hai người bị một đao bổ như bổ dưa hấu, bị cắt thành hai nửa bóng loáng như gương.

- Thật đáng sợ...

Nội tâm Nhiếp Vân âm thầm ngạc nhiên.

Bản thân mình thừa dịp tâm thần đối phương rung động tấn công, kết quả còn chưa đánh ra một chiêu đã trốn tránh một lần sau đó lui về phía sau, thực lực Di Hoằng tôn giả mạnh vượt qua tưởng tượng của hắn.

- Sư phụ, người này muốn giết đồ nhi, ngươi mau tới làm chủ cho ta!

Hắn né tránh công kích như sao trời, đột nhiên Nhiếp Vân nhìn sau lưng Di Hoằng tôn giả và thét dài một tiếng.

- Sư phụ?

Nội tâm Di Hoằng Chí Tôn chấn động một chút, lập tức cảm thấy có khí tức cường đại bộc phát, hơn nữa từ không trung tới gần giống như ngôi sao hủy diệt lao thẳng xuống đát, tuyệt đối không phải sức người có thể ngăn cản.

- Tiền bối, không nên...

Cảm giác được có khí tức, Di Hoằng tôn giả đã giật mình, vội vàng quay người nhìn về phía sau, đột nhiên hắn biến sắc khiếp sợ không nhỏ.

Đừng nói bóng người sau lưng, ngay cả bóng quỷ cũng không có.

- Hỏng bét!

Thấy không người, Di Hoằng tôn giả lập tức ý thức được không đúng, ngay sau đó hắn cảm giác được làn da của mình lạnh buốt, một đạo lực lượng khủng bố đánh vào trong người hắn.

- Đi!

Hắn biết chắc thiếu niên thừa cơ đánh lén cho nên không dám dừng lại, thân thể hắn lao nhanh như mũi tên về phía trước, trong chốc lát hắn đã xuất hiện cách đó bảy tám chục trượng, tốc độ còn nhanh hơn Phong Dụ sử dụng Phong Linh Thiên Dực Đại Pháp đâu chỉ gấp mười lần.

- Xuống đây đi!

Tốc độ của hắn cực nhanh, vừa vặn thiếu niên phía sau nhanh hơn, đột nhiên nghe được tiếng hừ lạnh vang lên bên tai sau đó cảm giác yết hầu ngòn ngọt, hắn bị đánh bay thẳng về phía trước, ngay sau đó minh kình mang theo ám kình lan tỏa khắp toàn thân, từ đó thẫm thấu vào mỗi khớp xương và cơ bắp của hắn.

- Lạch cạch!

Di Hoằng Chí Tôn rơi nhanh xuống đất, hắn nằm trên mặt đất như chó chết, nội tạng trúng ám kình cho nên bị chấn thành bụi phấn, cũng không có khả năng chữa trị.

Chỉ một kiếm, đường đường đệ nhất cường giả của Thần Phong đế quốc lại bị Nhiếp Vân đánh rớt xuống phàm trần như tên ăn mày.

Hai cường quyết đấu, một kiếm quyết định tất cả.

Sau khi đánh Di Hoằng Chí Tôn thành trọng thương, Nhiếp Vân thở dài một hơi, lúc này hắn cảm thấy suy nghĩ của mình choáng váng, bởi vì ngực thở dốc dồn dập cho nên bị đau.

Dựa theo đạo lý thực lực của hắn không bằng Di Hoằng Chí Tôn, muốn chiến thắng đối phương căn bản là chuyện không có khả năng, sở dĩ một chiêu đánh bại hắn chính là dựa vào tâm lý chiến tới mức tận cùng.

Từ thời điểm đối phương bố trí Cấm Ba Nguyên Khí Trận, Nhiếp Vân đã đoán ra đối phương chắc chắn kiêng kị vị sư phụ không biết của mình, vì vậy hét lớn một tiếng nghịch chuyển, dựa vào pháp quyết vô danh bộc phát khí tức cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh đảo loạn tâm thần địch thủ, lúc này mới một lần hành động đắc thủ.

Nếu không dựa vào chiến đấu chính thức, chỉ sợ chính mình không xuất ra một chiêu đã bị đối phương đánh chết ngay lập tức.

Bị Nhiếp Vân nói câu đầu tiên hù sợ cũng không phải Di Hoằng Chí Tôn nhát gan, mà là vì hắn nhận được tin tức người này có sư phụ quá mức đáng sợ, ngay từ đầu trong nội tâm của hắn có bóng mờ không thể chiến thắng, hơn nữa pháp quyết vô danh bộc phát khí tức vô cùng cường đại mới làm cho Di Hoằng xuất hiện rối loạn trong thời gian ngắn.

Cao thủ quyết đấu không được xuất hiện chút sai lầm nào, xuất hiện sai lầm thì nó sẽ là sai lầm lớn, được làm vua thua làm giặc, tự nhiên bị bại rối tinh rối mù!

- Ngươi nhốt phụ mẫu ta ở đâu?

Hắn cố nén tiêu hao lực lượng quá độ và đau đớn, Nhiếp Vân khẽ vươn tay nắm lấy Di Hoằng Chí Tôn.

Sinh mệnh lực của cường giả Chí Tôn rất mạnh, mặc dù nội tạng vỡ vụn, khí hải nghiền nát nhưng không thể chết trong thời gian ngắn.

- Được làm vua thua làm giặc, ngươi dụng mưu kế đả bại ta, ta thua tâm phục khẩu phục!

Di Hoằng Chí Tôn cũng là người lưu manh, cũng không muốn làm ra hành động tự sát gì, dù vậy Nhiếp Vân vẫn không yên lòng, ngón tay hắn điểm tới phong bế tất cả hành động của đối phương, phong bế nhiều huyệt đạo như thế, đừng nói hiện tại, cho dù là hắn lúc toàn thịnh cũng phải chết không nghi ngờ.

- Mẫu thân, đệ đệ của ngươi thật sự do ta phái người bắt đi. Mục đích chính là vì Thiên Cơ kiếm.

- Quả nhiên là ngươi? Bọn họ đang ở đâu?

Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, hắm điểm một ngón tay lên người Di Hoằng.

Từ khi phụ mẫu bị người ta ra tay bắt đi, bản thân mình vẫn nghe ngóng chung quanh, rốt cuộc hô nay có người thừa nhận, trong nội tâm kích động có thể nghĩ.

- Ngày ấy ta đi La gia, trong lúc vô tình nghe được hai hậu bối La gia nói tới chuyện mộ Lạc Khúc cho nên lúc đó mới động tâm tư!

Không có trả lời câu hỏi của Nhiếp Vân, Di Hoằng tôn giả lên tiếng, ngữ khí giống như bằng hữu cũ tâm sự, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.

- Hai hậu bối La gia? Chẳng lẽ là La Vũ và La Thần? Không đúng, bọn chúng không biết chuyện mộ Lạc Khúc...

Trọng sinh đến nay, từ khi chính mình xuất hiện không gặp người La gia nào ngoài La Vũ và La Thần, một truy tung sư, một trị liệu sư, tại sao bọn chúng biết mình đi mộ Lạc Khúc?

- Chỉ sợ hai gia hỏa này bị ta giáo huấn một lần sau đó không cam lòng, chuyên môn tìm người tìm hiểu tại thành Lạc Thủy, ta đánh chết Đông Vương, hơn nữa Trữ Vương đào tẩu sau đó cố ý phát tán tin tức cho nên bọn chúng biết được cũng không khó...

Nội tâm hơi động, sau đó Nhiếp Vân hiểu ra.

Bởi vì thời gian của mình trọng sinh quá ngắn, cũng không thành lập thế lực như thùng sắt trong thành Lạc Thủy, điều này cũng làm cả thành trấn đầy ngư long hỗn tạp, bằng vào thế lực của La gia tại Thần Phong đế quốc cho mấy người lẫn vào cũng không ai nhận ra.

Có tâm tính vô tâm, bọn chúng tự nhiên không biết được tất cả.

Nghĩ thông suốt những chuyện này, Nhiếp Vân lắc đầu.

Kiếp trước chính mình can đảm anh hùng, đề phòng lại lo lắng cho nên làm chuyện gì cũng độc lai độc vãng, hơn nữa cũng làm mình xa rời xã hội, trong mắt người ngoài là quái thai, hiện tại xem ra muốn bảo vệ thân nhân của mình, hành tẩu một mình là không thể nào làm được.

Nếu như lúc trước mình triệt để khống chế thành Lạc Thủy, một khi có cái gì dị thường cũng có thể phát hiện ra, cũng không tới mức phụ mẫu bị bắt.

- Lạc Khúc là cường giả Chí Tôn nổi danh nhất mấy trăm năm trước trên đại lục Khí Hải, lúc ấy trăm vị Chí Tôn đồng thời cướp đoạt Thiên Cơ kiếm, sau khi hắn đạt được liền mai danh ẩn tích, không nghĩ tới lại để ta biết rõ tin tức, tự nhiên mừng rỡ như điên nên động thủ!

Bình luận


A
Anime nhạc phim
26-03-2023

Nghe hay đây

C
Công Thảnh Nguyễn
26-03-2023

Nội dung đầu có điểm tựa hội giống vũ động càng khôn

D
Dao Nguyen minh
26-03-2023

Hay

Q
que vu
26-03-2023

Khúc đầu như truyện * thần khống thiên hạ*

Đức Nguyễn
26-03-2023

Đầu truyện giống linh kiếm tôn luôn.

1
12th February
26-03-2023

Ai nhớ tên bộ truyện nào mà khúc đầu trọng sinh lên thân hoàng tử k nhỉ, nhớ khúc đầu là hoàng thất bị diệt xong còn mỗi 1 nha hoàn bán hết đồ đạc lấy tiền mua kẹo dụ đám con nít giả chơi vs thằng trọng sinh k. Nhớ mỗi khúc này mà k nhớ ra tên truyện

C
Cuong Pham
26-03-2023

Ra ra lẹ đi ạ

K
Ky Quang Hai
26-03-2023

Cứ lấy xăng với oto ra giải thích vãi

D
Dương Chí Vinh
26-03-2023

Truyện trọng sinh này k biết main não có to bằng truyện trọng sinh cổ chân nhân k

N
Ngọc khánh Trần
26-03-2023

main có mấy vk ad ơi

K
Khoa Phạm Đăng
26-03-2023

Nhân cách kiếp trước thk nhiếp vân nó cứ sao sao í

B
Bạch Trạch
26-03-2023

Cảm giác khởi đầu như võ động càn khôn z

N
Nguyễn Anh
26-03-2023

Truyện này hay ko mn

C
Chính Doanh
26-03-2023

Cổ chân nhân phiên bản nạp tiền a . :))))

P
Phú
26-03-2023

Bộ này ra gì ko v

N
nguyen sach
26-03-2023

Trọng sinh sống lại tính k khác tre trâu là mấy

T
tuan anh le
26-03-2023

Truyện viết dỡ chỉ là tình tiết nhanh lại có chút thần thánh hóa !! chưa kể tâm tư đầy bạo lực !!

H
Hậu Nguyễn văn
26-03-2023

ad ơi truyện này ko có luyện đan hả ad?

T
TrongDuy Luu
26-03-2023

Bao nhiu chương z ad

U
Uwu Giang
26-03-2023

Cái này là chí tôn đan điền à

Truyện đang đọc

Báo lỗi