VÔ TẬN ĐAN ĐIỀN

- Kiếm Thần Tông lão tổ minh giám, hôm nay đệ tử tông môn cảm ngộ Kiếm Đạo, đặc biệt mang Kiếm Tâm Thạch đến khảo hạch, còn xin cho phép!

Thân thể mềm mại nhoáng một cái, Vân Huyên đứng ở trước mặt Kiếm Tâm Thạch, chắp tay trước ngực, thành khẩn cúi đầu.

Kiếm Tâm Thạch là khai sơn tổ sư lưu lại, là pháp bảo trân quý nhất Kiếm Thần Tông, mặc dù Vân Huyên là tông chủ, cũng cực kỳ tôn kính.

Ầm ầm!

Lời của nàng chấm dứt, Kiếm Tâm Thạch đột nhiên bắn ra mười đạo quang mang, thời gian nháy con mắt, liền ở bốn phía tạo thành mười cái môn hộ.

Bên trong từng môn hộ đều có một thông đạo do vô số kiếm khí hình thành, kiếm quang bắn ra bốn phía, trình bày lấy Thiên Địa chí lý.

- Mười người các ngươi phân biệt đi vào mười môn hộ này, cảm ngộ Kiếm Đạo trong đó, ma luyện kiếm tâm, nhớ kỹ, kiên trì thời gian càng dài, lĩnh ngộ càng nhiều!

Vân Huyên lui về phía sau một bước, quay đầu nhìn về phía bọn người Nhiếp Vân, nhàn nhạt nói ra.

- Đa tạ tông chủ đề điểm!

Mọi người đồng thời lên tiếng, từng người tuyển một môn hộ, đi vào.

Vừa tiến vào môn hộ, Nhiếp Vân lập tức cảm nhận được một cổ kiếm chiêu vô hình đập vào mặt, phân điệp hiện ra, tràn ngập tâm linh của mình.

Ở trong thông đạo môn hộ phảng phất toàn bộ do kiếm cấu thành thế giới, các loại kiếm ý, kiếm thuật rậm rạp chằng chịt, làm cho người không rảnh chú ý, cũng không có thời gian nghĩ cái khác, chỉ có thể từng bước một đi theo quỹ tích Kiếm Đạo không ngừng về phía trước.

- Những kiếm chiêu này đều vô cùng đơn giản, hẳn là kiếm thuật bình thường!

Thông đạo vừa mới bắt đầu xuất hiện kiếm thuật đều vô cùng đơn giản, hẳn chỉ là chút ít kiếm thuật bình thường, càng vào trong càng khó, đa số là tinh anh kiếm thuật, Chí Tôn kiếm thuật.

- Dưới chân vậy mà không bị khống chế...

Đi đến khu vực tinh anh kiếm thuật, Nhiếp Vân cảm giác được hai chân của mình đã không bị khống chế, không ngừng đi về phía trước, kiếm ý đầy trời đập vào mặt, để cho tâm linh của mình rung động lắc lư, tùy thời có thể sụp đổ.

Chứng kiến kiếm ý ngày càng nhiều, kiếm thuật đập vào mặt, dù tâm linh của Nhiếp Vân chắc chắn, cũng thấy váng đầu hoa mắt, có chút buồn nôn.

Hiện tại kiếm thuật trong thông đạo đã quá mức thâm ảo, mình cũng lĩnh ngộ không được nữa.

- Nhiều kiếm thuật như vậy, ta là không thể nào lĩnh ngộ, không nghĩ tới Kiếm Đạo lại phức tạp, rườm rà như vậy, dùng tốc độ tu luyện của ta hiện tại, cho dù lại đến trăm năm, ngàn năm. Chỉ sợ cũng chỉ thể lĩnh ngộ da lông của Kiếm Đạo...

- Ta tự nhận là đạt được Võ Tủy của Trần Văn Húc, lý giải đối với Kiếm Đạo đã rất sâu rồi. Hiện tại xem ra, cái gì cũng không tính, chín ngưu không có một cọng lông!

- Là người của hai thế giới, kiếp trước đối với kiếm thuật cũng hiểu rõ sâu đậm, không nghĩ tới mới hiểu được chỉ chút ít như vậy...

- Những năm này đến cùng tu luyện cái gì? Một chút tác dụng cũng không có, kiếm ý, kiếm thuật luyện lâu như vậy, mới phát hiện mình cái gì cũng không biết, là cái phế vật!

- Nguyên lai tu luyện những cái này đều sai rồi, hơn nữa cùng đại đạo chính thức kém cách xa vạn dặm. Tự nhận thiên tài, ta xem là đồ ngu, còn có tư cách gì tu luyện kiếm thuật?

...

Cảm nhận được kiếm thuật ngày càng nhiều, Kiếm Đạo Áo Nghĩa chồng chất như núi, Nhiếp Vân dần dần cảm thấy đã mất đi bản thân, lý niệm đối với Kiếm Đạo trong nháy mắt nghiền nát.

Vốn cho là mình bằng vào Võ Tủy có thể thi triển Vô Thượng kiếm thuật đã rất lợi hại rồi, bây giờ ở trước mặt Kiếm Đạo Áo Nghĩa, nhỏ bé như kẻ đáng thương, không đáng giá nhắc tới.

Này chẳng lẽ mới thật sự là kiếm thuật? Nếu như đây là kiếm thuật, vậy trước kia mình tu luyện là cái gì?

Rác rưởi? Rác rưởi cũng không bằng?

- Luyện thời gian dài như vậy, liền luyện thành loại vật này, như tiểu hài tử múa gậy, ta còn có cái gì có thể kiêu ngạo, về sau không bao giờ luyện kiếm thuật nữa...

Đột nhiên, trong nội tâm đột nhiên bay lên một ý niệm như vậy.

Cái này giống như một người đau khổ truy cầu đồ vật nhiều năm, bỏ ra vô số tâm huyết, đột nhiên có một ngày phát hiện, mình làm toàn bộ là sai, loại đả kích này, thật sự quá lớn!

Hiện tại trạng thái của Nhiếp Vân chính là như vậy.

Nếu như hắn chỉ sống một thế còn thôi, thời gian tu luyện ngắn, sẽ không có loại cảm giác này, nhưng bây giờ là người của hai thế giới, hai đời lý giải Kiếm Đạo, trọng điệp cùng một chỗ, vậy mà tất cả đều sai, loại cảm giác bị thất bại này, để cho hắn khó có thể tiếp nhận.

Tâm linh bắt đầu thất thủ, một loại cảm giác bị thất bại trước nay chưa có xông lên đầu.

- Được rồi, thiên phú luyện kiếm của ta kém như thế, cũng không có tư cách tiếp tục tu luyện nữa, hiện tại ta liền phong ấn kiếm trong tay, không cần...

Trong hoảng hốt, cổ tay của Nhiếp Vân khẽ đảo, lấy ra U Minh Kiếm, bàn tay chấn động định triệt để phong ấn nó.

Hô!

Còn không có triệt để phong ấn, Nhiếp Vân liền cảm thấy U Minh Kiếm truyền tới một cổ nhiệt lưu, tuy cổ nhiệt lưu này rất yếu, nhưng lại như tình nhân lẩm bẩm, vừa tiến vào thân thể, Võ Tủy trong cơ thể đột nhiên chấn động.

- Ân?

Nhiếp Vân lập tức tỉnh táo lại.

- Ta đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ cái này là kiếm tâm khảo nghiệm?

Trong nội tâm lập tức hiểu được, thầm hô một tiếng nguy hiểm.

Nếu như không phải U Minh Kiếm ở thời khắc mấu chốt dẫn động Võ Tủy trong cơ thể, chỉ sợ kiếm tâm của mình sẽ triệt để sụp đổ, về sau cả đời không thể tu luyện Kiếm Đạo nữa.

Kiếm tâm, là hướng tới của một người đối với Kiếm Đạo, mình lại hoài nghi con đường tu luyện của mình, thì làm sao có thể luyện tốt kiếm thuật?

Minh bạch chuyện gì xảy ra, Nhiếp Vân cảm kích nhìn U Minh Kiếm, nếu như không có Kiếm Linh ở trong kiếm, lúc nguy cấp cứu mình, lần này thực xong rồi!

Hít sâu một hơi, chậm rãi ngăn chận cảm xúc, thả U Minh Kiếm lại Nạp Vật Đan Điền, lần nữa ngẩng đầu nhìn lại kiếm ý đầy trời.

Lúc này tỉnh táo lại, cùng trước kia lý giải liền hoàn toàn bất đồng, vốn là kiếm ý phân loạn không chịu nổi, giống như cẩn thận thăm dò, đã tìm được quy luật, diễn hóa thành bộ bộ kiếm thuật nguyên vẹn.

Những kiếm thuật này thấp nhất cũng là tinh anh đỉnh phong, thậm chí còn có rất nhiều Chí Tôn đỉnh phong, tiến vào trong óc, kết hợp với Võ Tủy, bị Nhiếp Vân lý giải thông hiểu đạo lí.

- Hồi Thân Phản Tiềm Kiếm Thuật, Thị Linh Hồi Toàn Kiếm Thuật, Cửu Khúc Kiếm Thuật...

Chỉ chốc lát liền có mấy trăm bộ kiếm thuật tiến vào trong óc Nhiếp Vân, trải qua rèn luyện, Nhiếp Vân cảm giác mình lý giải kiếm thuật cũng càng ngày càng sâu.

Bình luận


A
Anime nhạc phim
26-03-2023

Nghe hay đây

C
Công Thảnh Nguyễn
26-03-2023

Nội dung đầu có điểm tựa hội giống vũ động càng khôn

D
Dao Nguyen minh
26-03-2023

Hay

Q
que vu
26-03-2023

Khúc đầu như truyện * thần khống thiên hạ*

Đức Nguyễn
26-03-2023

Đầu truyện giống linh kiếm tôn luôn.

1
12th February
26-03-2023

Ai nhớ tên bộ truyện nào mà khúc đầu trọng sinh lên thân hoàng tử k nhỉ, nhớ khúc đầu là hoàng thất bị diệt xong còn mỗi 1 nha hoàn bán hết đồ đạc lấy tiền mua kẹo dụ đám con nít giả chơi vs thằng trọng sinh k. Nhớ mỗi khúc này mà k nhớ ra tên truyện

C
Cuong Pham
26-03-2023

Ra ra lẹ đi ạ

K
Ky Quang Hai
26-03-2023

Cứ lấy xăng với oto ra giải thích vãi

D
Dương Chí Vinh
26-03-2023

Truyện trọng sinh này k biết main não có to bằng truyện trọng sinh cổ chân nhân k

N
Ngọc khánh Trần
26-03-2023

main có mấy vk ad ơi

K
Khoa Phạm Đăng
26-03-2023

Nhân cách kiếp trước thk nhiếp vân nó cứ sao sao í

B
Bạch Trạch
26-03-2023

Cảm giác khởi đầu như võ động càn khôn z

N
Nguyễn Anh
26-03-2023

Truyện này hay ko mn

C
Chính Doanh
26-03-2023

Cổ chân nhân phiên bản nạp tiền a . :))))

P
Phú
26-03-2023

Bộ này ra gì ko v

N
nguyen sach
26-03-2023

Trọng sinh sống lại tính k khác tre trâu là mấy

T
tuan anh le
26-03-2023

Truyện viết dỡ chỉ là tình tiết nhanh lại có chút thần thánh hóa !! chưa kể tâm tư đầy bạo lực !!

H
Hậu Nguyễn văn
26-03-2023

ad ơi truyện này ko có luyện đan hả ad?

T
TrongDuy Luu
26-03-2023

Bao nhiu chương z ad

U
Uwu Giang
26-03-2023

Cái này là chí tôn đan điền à

Truyện đang đọc

Báo lỗi