*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Vi Lan đang quỳ ở bên bồn cầu, đôi mắt run rẩy.
Bên trong não bộ vô thức phủ định khả năng đó...
Không thể nào, sau khi cô và Phó Hàn Tranh làm chuyện đó xong cô đều uống thuốc tránh thai mà...
Cô không thể nào có thai được.
Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô kéo cô dậy, đôi mắt đen nháy nhìn cô đầy ấm áp.
Mộ Vi Lan hít một hơi sâu: “Em, dạo gần đây dạ dày của em không được thoải mái cho lắm, lại thường xuyên thức khuya nữa cho nên tháng này kinh nguyệt vẫn chưa tới.”
Nhỡ may có thì sao đây?
Lúc ý nghĩ này lướt qua đầu cô, trái tim Mộ Vi Lan có một hồi đau đớn.
Phó Hàn Tranh cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh chỉ giơ tay lên vuốt trán cô: "Còn khó chịu không?"
Cô lắc đầu, yếu ớt rúc vào trong lòng anh, hai tay ôm lấy eo anh, uể oải nói: “Không khó chịu nữa rồi, chắc là do gần đây không nghỉ ngơi hẳn hoi, anh đừng lo lắng quá.”
Mộ Vi Lan nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh không nghi ngờ gì nữa nên giục anh: “Đi ra ngoài đi, nếu còn không đi là không kịp đi làm đâu."
Suốt một buổi sáng làm việc, tong lòng Mộ Vi Lan đều lo lắng không yên.
Cô vô thức sờ bụng mình, sẽ không phải có thật chứ?
Nhưng mà, rõ ràng sau khi làm xong chuyện đó cô đều uống thuốc mà, mỗi một lần đó là không uống thôi. Là tối mà Phó Hàn Tranh đưa Hạ Tuyết Tinh về. Cô nhớ rõ lần đó, Phó Hàn Tranh ra ở trên người cô, vì lúc đó hai người bọn họ đang cãi nhau, mà Phó Hàn Tranh tựa như muốn làm nhục cô cho nên không cho vào bên trong người cô.
Cho nên, theo lý mà nói, cô không thể nào có thai được.
Nghĩ như thế, cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Tới thời gian ăn cơm trưa, Mộ Vi Lan đang ở nhà ăn ăn cơm thì Phó Hàn Tranh gọi điện thoại tới.
Ấn nghe, ở bên kia điện thoại truyền tới giọng nói đàn ông trầm thấp: “Ăn cơm chưa?”
“Ừm. Em đang ăn, anh thì sao?”
"Sắp đi ăn đây."
Phó Hàn Tranh ở bên kia dường như vừa đang làm việc vừa gọi điện thoại cho cô. Mộ Vi Lan nhìn thức ăn nhiều màu sắc ở trong đĩa nhưng không có khẩu vị ăn uống. Cô cắn đầu đũa, nhẹ giọng hỏi: "Hàn Tranh, hôm nay em có chút không thoải mái, buổi chiều em xin tan làm sớm rồi tới tìm anh có được không?"
Phó Hàn Tranh nhướng mày: “Được, để anh bảo Từ Khôn tới đón em."
“Đi cũng mất có mười mấy phút thôi mà, không cần Từ Khôn tới đón đâu, em tự tới đó."
"Vẫn còn khó chịu sao? Buổi chiều anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra.”
Mộ Vi Lan hơi hé miệng dùng đũa gắp thức ăn ở trong đĩa, lẩm bẩm nói: “Em không thích đi bệnh viện, kể từ sau khi mẹ em sinh em ra rồi mất quá nhiều máu không thể sống được nữa, thì em có nỗi sợ hãi đối với bệnh viện."
Những lời này là nói dối.
Mẹ cô sinh cô ra mất quá nhiều máu nên không qua khỏi đó là sự thật, nhưng mà Mộ Vi Lan không hề ghét bệnh viện.
Buổi chiều, cô còn việc quan trọng phải làm.
Phó Hàn Tranh ở bên kia than nhẹ một câu, có chút cưng chiều nói: “Hết cách với em rồi, vậy buổi chiều tới sớm một chút.”
“Ừm, được.”
Sau khi Mộ Vi Lan tắt điện thoại, nụ cười nhẹ trên gương mặt cô dần dần tan biến.
Cho dù Phó Hàn Tranh có liên quan tới cái chết của bố cô, nhưng mà cô càng ngày càng phát hiện, bản thân vốn dĩ không có cách nào nhẫn tâm đối phó với Phó Hàn Tranh.
Cô yêu Phó Hàn Tranh, thật sự rất yêu...
Mộ Vi Lan hít một hơi sâu, cô nhìn về phía Kỳ Ngạn Lễ, nói từng chữ một: “Sau khi trộm được con chip, tôi muốn rời khỏi Phó Hàn Tranh, rời khỏi Bắc Thành."
Kỳ Ngạn Lễ cười một tiếng, anh ta quan sát cô một vòng: “Vi Lan, con chip này thực sự có thể đả kích Phó Thị, nhưng mà muốn hạ gục Phó Hàn Tranh trả thù cho bố cô thì đó là một chặng đường rất dài.”
"Tôi không muốn báo thù, Kỳ Ngạn Lễ, anh đừng có lấy cái chết của bố tôi ra đả kích tôi. Bố tôi không hi vọng tôi vì hù hận mà mù quáng."
“Sao nào, chẳng nhẽ cô vẫn muốn ở bên cạnh Phó Hàn Tranh?”
Mộ Vi Lan cười khổ lắc đầu: “Tôi không muốn báo thù, nhưng mà tôi và Phó Hàn Tranh tuyệt đối không có khả năng đó. Tôi sẽ không ở cùng với hung thủ giết chết bố của mình đâu.”
Kỳ Ngạn Lễ đứng dậy bước tới bên cạnh cô, hỏi từng chữ một: “Vi Lan, cô thất sự không muốn đưa hung thủ giết bố mình ra trước công lý sao?"
Mộ Vi Lan siết chặt nắm tay, cô lạnh lùng nhìn kỳ Ngạn Lễ: “Anh cũng nói rồi, là công lý, nhưng mà những chuyện anh muốn tôi làm, có chuyện nào là hợp pháp không?"
"Được thôi, nếu như cô đã muốn từ bỏ kế hoạch, vậy thì tôi cũng không ép cô nữa. Chỉ cần cô lấy được con chip, thì tôi có thể giúp cô rời xa Phó Hàn Tranh, cũng có thể giúp cô rời khỏi Bắc Thành. Nhưng mà, cô phải nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ có một lần, nếu như cô bỏ qua rồi thì về sau không còn cơ hội báo thù đâu."
"Tôi nghĩ kỹ rồi."
Mộ Vi Lan nói xong câu này thì xoay người trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc.
Kỳ Ngạn Lễ cầm bức ảnh của Kiều Tang lên vuốt ve, đôi môi mỏng hơi cong lên lẩm bẩm: “Nếu như trò chơi này đã bắt đầu rồi thì làm gì có chuyện dừng giữa đường chứ? Tang Tang, em thấy có đúng không?"
Sau khi Mộ Vi Lan đi ra khỏi Á Hoa liền đi tới Phó Thị.
Khi tới phòng làm việc của Phó Hàn Tranh thì đúng lúc anh đang xử lý công việc.
truyện hay nữ chính cảm giác mạnh mẽ thật thích