*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lẽ nào suy nghĩ của Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây giống nhau, cho rằng cô không thể tham gia được?
Hoặc là, Phó Hàn Tranh rõ ràng là đang giúp đỡ Hướng Nam Tây. Bởi vì Hướng Nam Tây không muốn cô tham gia, nên anh cũng ngăn cô lại?
Anh lạnh lùng ra lệnh: “Cô không được phép tham gia cuộc thi lần này!"
Mộ Vi Lan trở nên tức giận: “Tôi biết anh đang giúp Hướng Nam Tây, nhưng mà Phó Hàn Tranh, tôi chắc chắn sẽ tham gia cuộc thi lần này!"
Phó Hàn Tranh nhíu mày, anh đưa tay lên và siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô: “Cô không thể nghe lời một chút được sao?"
Nghe lời? Anh coi cô là thú cưng à? Mộ Vi Lan cười khẩy và thoát khỏi lòng bàn tay anh: “Lần này tôi không thể làm theo ý anh. Tôi không những tham gia cuộc thi này, mà còn nỗ lực hết sức mình để nhận được tiền thưởng."
Nói xong, cô quay người lại và vội vã rời khỏi phòng sách.
Uổng công cô vừa nãy còn làm nước lô hội cho anh uống, biết vậy cô để anh đau chết còn hơn!
Cô tưởng rằng cho dù trái tim của anh thuộc về Hướng Nam Tây, nhưng anh cũng sẽ không vô lý đến mức như thế. Ít nhất là trong công việc, anh phải công bằng một chút. Nhưng vừa nãy, anh thậm chí còn không thèm hỏi, vừa nghe thấy cô tham gia cuộc thi liền lập tức lạnh mặt! Đợi Phó Chính Viễn khỏe lại, cô sẽ lập tức nói rõ mọi việc với ông ấy, rồi rời khỏi Phó Hàn Tranh, rời khỏi Hướng Nam Tây và rời khỏi nhà họ Phó!
Dù sao nhà họ Phó cũng không có ai thích cô, bọn họ đều tìm cách đuổi cô ra khỏi nhà. Nếu đã như thế, vậy thì cô sẽ cho họ được toại nguyện!
Điều duy nhất cô khiến cô tiếc nuối đó chính là Tiểu Đường Đậu.
Khi chưa biết Tiểu Đường Đậu là con ruột của mình, cô đã rất thích Tiểu Đường Đậu. Sau khi biết mối quan hệ của cô và Tiểu Đường Đậu, cô lại càng không nỡ rời xa cô bé.
Sau một buổi tối chiến tranh lạnh. Sáng sớm hôm sau, Mộ Vi Lan vẫn cùng Phó Hàn Tranh đưa Tiểu Đường Đậu đến trường.
Trên đường đi, hai người không nói chuyện với nhau một câu, thậm chí còn không thèm nhìn nhau.
Khi đến công ty, Phó Hàn Tranh đi thẳng tới thang chuyên dụng, cũng không có ý đợi Mộ Vi Lan ở phía sau.
Mộ Vi Lan tức giận, cô đi thẳng đến thang máy công cộng và đi lên tầng 60.
Không nói chuyện thì không nói chuyện, cô muốn tham gia cuộc thi có làm sao không? Sáng sớm anh đã bày bộ mặt ấy cho ai xem chứ?
Mộ Vi Lan ghét nhất là chiến tranh lạnh với người khác. Nhưng kể từ khi vào nhà họ Phó, cô năm lần bảy lượt “bị” chiến tranh lạnh.
Lần này, cho dù Phó Hàn Tranh đến xin hòa giải, cô cũng không dễ dàng làm lành với anh!
Công ty Á Hoa, văn phòng tổng giám đốc.
Kỳ Ngạn Lễ ngồi trên ghế, dặn dò trợ lý: “Đưa thêm một tin nữa.”
"Tin gì cơ?"
"Người chiến thắng cuộc thi lần này sẽ có thể qua đêm với tôi."
Người trợ lý suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm, lần này tổng giám đốc Kỳ hy sinh quá nhiều rồi thì phải!
Chỉ là một cuộc thi nhỏ, tổng giám đốc có cần thiết phải lôi mình ra như thế không?
“Cái này...tổng giám đốc Kỳ, phần thưởng này có lớn quá không?"
Kỳ Ngạn Lễ nhướn mày và liếc nhìn trợ lý: “Sao thế, anh có ý kiến gì à?"
Người trợ lý nhanh chóng lắc đầu, anh ta làm sao dám có ý kiến gì chứ: "Tất nhiên là không có vấn đề gì! Nhưng mà chuyện này nếu truyền tới tai chủ tịch, sợ rằng chủ tịch sẽ tức giận”
"Người hy sinh không phải là ông ấy, mà là tôi. Ông ấy tức giận cái gì chứ?”
Người trợ lý không thể tìm ra được bất kỳ lý do nào để phản bác lại. "Tổng giám đốc Kỳ, tôi đi làm ngay đây."
Sáng sớm, cả phòng sáng tạo đều điên cuồng loan tin tức này.
"Các cô nghe nói chưa, lần này người được Á Hoa chọn bản thảo sẽ có thể qua đêm với tổng giám đốc kỳ của Á Hoa!”
"Trời ạ! Nghe nói tổng giám đốc Kỳ cũng là một cực phẩm ở Bắc Thành, có thể sánh ngang với tổng giám đốc Phó!"
“Vậy lần này tôi phải cố gắng thật nhiều rồi! Tôi đã nhìn thấy tổng giám đốc Kỳ của Á Hoa trên tạp chí, thực sự rất đẹp trai!"
“Có đẹp trai hơn tổng giám đốc Phó không?"
“Độ đẹp trai của tổng giám đốc Kỳ và tổng giám đốc Phó không giống nhau. Tôi thích vẻ gần gũi của tổng giám đốc Kỳ hơn, tổng giám đốc Phó quá cao ngạo không thể lại gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà thôi. Nhưng tổng giám đốc Kỳ không giống thế, tổng giám đốc Kỳ đã nói lời này ra, vậy có thể chứng tỏ là tổng giám đốc Kỳ rất tốt!”
Mộ Vi Lan nghe bọn họ bàn tán xôn xao, cô cau mày, Kỳ Ngạn Lễ này hy sinh quá nhiều rồi, thật không ngờ anh ta lại nghĩ ra điều này. Nhưng mà cô không có hứng thú có một buổi đêm với Kỳ Ngạn Lễ, cô chỉ có hứng thú với số tiền thưởng kia thôi!
Nghĩ đến việc nhận được số tiền thưởng đó, cô có thể tự mình mua chiếc xe mà cô thích, cô rất phấn thích.
Tầng 66, trong phòng họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hướng Nam Tây sải bước trên đôi giày cao gót và đuổi theo Phó Hàn Tranh: “Hàn Tranh, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Theo tôi đến văn phòng”
Khi đến văn phòng tổng giám đốc,
Phó Hàn Tranh ngồi trên ghế xoay và hỏi: “Có chuyện gì?" “Thực ra cũng không phải là chuyện gì quan trọng, nhưng mà tôi nghĩ anh cũng cần phải biết chuyện này. Mặc dù bên ngoài không ai biết Vi Lan là con dâu của nhà họ Phó, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ không hay, bởi dù sao Vi Lan cũng là con dâu của nhà họ Phó. Hai ngày trước, tổng giám đốc Kỳ của Á Hoa gọi điện thoại cho tôi, chỉ đích danh tên của Vi Lan và yêu cầu cô ấy tham gia cuộc thi lần này. Lúc đó tôi cũng rất ngạc nhiên, tôi không biết Vi Lan lại quen biết tổng giám đốc Kỳ. Hàn Tranh, anh có biết chuyện này không?"
Hướng Nam Tây cẩn thận nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt của Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh im lặng, Hướng Nam Tây tiếp tục thêm mắm thêm muối: “Còn có một chuyện nữa, hôm nay tổng giám đốc Kỳ nói, người chiến thắng cuộc thi lần này có thể qua đêm với tổng giám đốc Kỳ. Tôi cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, tổng giám đốc Kỳ vừa mới chỉ định Mộ Vi Lan phải tham
truyện hay nữ chính cảm giác mạnh mẽ thật thích