VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Hàn Dao ngụp đầu vào trong nước, bơi ra phía xa xa, lồng ngực bỗng thấy khó chịu.
Nói tới chuyện bơi lội của cô thì phải kể tới khoảng 5thời gian không mấy tốt đẹp lúc nhỏ.

Cô không muốn nói nhiều về quá khứ, khóe môi dần dần cong lên, nghĩ tới lúc đó Tống Tinh Kỳ đã phải tốn b6ao công sức để cô khắc phục chứng sợ nước.
Khi ấy đúng là làm khó anh ấy thật.

Vì một đứa học trò vô dụng, anh ấy phải hao tâm tổn trí7 rất nhiều, bây giờ nghĩ lại, cô thực sự cảm kích người thầy ấy.

Chẳng qua, thầy giáo vất vả như thế, cô lại chưa báo đáp được.
Hàn Da4o bơi càng lúc càng xa, giọng nói bên cạnh nhỏ dần đi.

Hình như có tiếng người vọng tới từ rất xa, thấp thoáng không rõ ràng.
Cô cứ bơ8i mãi, bơi mãi, như thể làm thế là sẽ loại bỏ được cảm giác sợ hãi trong lòng cô, một khi dừng lại thì sẽ biến thành một lời nguyền, một ác quỷ quấn chặt lấy cô.
Hà Tiêu Linh theo Giang Hàn lên chiếc thuyền nhỏ, trèo ra đến vòng ngoài cùng, nhìn đám lính nữ đang nhảy nhót trong nước.
“Được rồi, tiến hành đi, tắm rửa sạch sẽ.

Các cô thích làm gì ở đây cũng được, nhưng tôi khuyên các cô đừng có chết cóng ở đây.”

Hà Tiêu Linh lắc đầu.
“À phải rồi, ai không biết bơi thì học bơi đi, cho các cô một buổi chiều để học!”
Những người đang đứng im ở khu vực nước cạn cũng bị Hà Tiêu Linh hạ tối hậu thư, ai nấy đều mặt ủ mày chau.
“Các cô học kiểu gì cũng được, có thể tìm người dạy hoặc là tự học.

Chiều hôm nay ở hết dưới biển, đừng nghĩ tới chuyện lên bờ, tiện thể làm đầu óc các cô tỉnh táo hơn chút.”
Nghĩ tới chuyện bọn họ được nghỉ là định ngủ cả một ngày, Hà Tiêu Linh lại bực bội, đưa ra mệnh lệnh chết người ấy.

Ngâm mình trong nước cả một buổi chiều, là người thì đều không chịu nổi.
Dưới biển trở nên nhộn nhịp, tiếng ồn vang khắp một vùng.
Chúc Quân Dương biết bơi, vậy nên định bơi loanh quanh trong biển.

Nhưng rồi cô ấy nhìn quanh mà không thấy bóng Hàn Dao đâu, bơi một vòng đi tìm thì lại bị người cùng phòng ngủ giữ lại.
Nhìn sang mới biết có ba người trong phòng ngủ không biết bơi, cô tiểu thư Triệu Thù Nhiên kia thì lại biết.

Nhưng cô ta không chịu dạy người khác, vậy nên mấy người không biết bơi đều nhìn Chúc Quân Dương.
Thấy cô ấy chỉ có một mình, có thể dạy trực tiếp.


Dù sao cũng ở dưới biển, mà lại không lên được, thôi thì nghe lệnh vậy.

Thế là Chúc Quân Dương bị mọi người quấn lấy.
Chẳng qua không thấy Hàn Dao đâu, trong lòng cô ấy không khỏi lo lắng.

Thấy mặt trời ngả dần về phía tây, trên mặt biển vẫn không thấy bóng Hàn Dao, cô ấy càng thêm sốt sắng hơn.
Chúc Quân Dương bỏ người mà mình đang dạy lại, đi tới chỗ Giang Hàn và Hà Tiêu Linh, bám hai tay vào con thuyền của bọn họ.
“Giáo quan Giang, không thấy Hàn Dao đâu cả!”
Giang Hàn giật mình, túm lấy cái còi trong tay Hà Tiêu Linh.
“Không thấy từ bao giờ?”
“Ngay từ lúc tôi dạy bạn cùng phòng bơi đã không thấy tăm hơi đâu cả, tính từ lúc đó đến giờ đã hơn hai tiếng rồi.”
“Cái gì?!”
Giang Hàn giật lấy cái loa trong tay Hà Tiêu Linh.
“Tất cả mọi người dừng lại, xem
bên cạnh mình có thiếu ai không,
nếu thiếu ai thì lập tức báo cáo
ngay!”
Hà Tiêu Linh nhảy xuống thuyền.
go_160070481907932
“Tôi về tìm người ra biển tìm, các
cô tìm ở phạm vi quanh đây trước
đi.”
“Được, cậu chú ý an toàn đấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi