VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Quả nhiên vẫn bị nắm đằng chuôi.

Phó Thiếu Lê lắc đầu, cứ thế nhìn Hàn Dao cười, đợi đến khi cô cười đủ rồi, anh mới vỗ một cái vào mông cô.
“Sao hả? Chứng sợ nước khỏi rồi à? Không tức ngực nữa à? Hay là một ngàn mét chưa đủ, cô muốn bơi thêm mấy lần nữa?”
Phó Thiếu Lê nghi6ến răng nghiến lợi nói.

Hàn Dao nhìn khuôn mặt anh, sau đó bắt đầu hồi tưởng lại cảm giác của mình lúc trước.
Sau đó, cô vỗ đầu một cái, 7lúc này mới phát hiện ra vừa rồi mình lén trả thù anh, nhìn anh sốt ruột như thế, thực sự rất thoải mái.
Thấy cô không hề có vẻ khó chịu 4gì, Phó Thiếu Lê ném cô ra.

Hàn Dao không phòng bị, mất đi chỗ vịn, cơ thể cô chìm xuống, sặc mấy ngụm nước, mấy vài giây sau mới nổi lên mặt nước
“Anh làm gì đó! Muốn gϊếŧ chết tôi à?”
Ngón tay Hàn Dao sắp dí thẳng vào mũi Phó Thiếu Lê luôn rồi.
“Với tốc độ này, không biết cô đã bị xử lý bao nhiêu lần rồi, chẳng có ý thức nguy cơ gì hết!”
Phó Thiếu Lê cất cao giọng, khắp người tản ra khí thế của quân nhân.

Hàn Dao ngừng đùa giỡn, bày ra bộ mặt chuyên dùng để nói chuyện nghiêm chỉnh.
Dáng vẻ nghiêm túc ấy khiến Phó Thiếu Lê dịu giọng.
“Lúc này tôi đang nói chuyện với thân phận là cấp trên, cô phải nghiêm túc cho tôi!”

Tuy không còn uy thế như vừa rồi như thế, nhưng giọng anh vẫn cứng ngắc.
“Rõ!” Hàn Dao bất giác kéo căng thân thể.
“Tính mạng không phải trò đùa, chuyện tôi vừa hỏi cô chưa trả lời, bây giờ cười đùa đủ rồi, trả lời đi!”
“Báo cáo, ở trong nước lâu vẫn cảm thấy hơi tức ngực!”
“Vậy vì sao vừa rồi cô lại nói là cô không khó chịu?”
“Báo cáo, bởi vì tôi có thể chịu được!”
“Cô có thể chịu được? Hừ, chịu đến cuối cùng là mất mạng, cô còn chịu cái gì nữa? Nói ra lý do thật sự!”
Hàn Dao nhắm mắt lại, cũng không sợ đắc tội anh.
“Báo cáo! Bởi vì tôi không muốn anh coi thường!”
“Cô cũng có chí khí đấy!”
Phó Thiếu Lê hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu giơ tay với chiếc máy bay trực thăng trên không trung.
Anh quay đầu, chỉ vào chiếc thang dây bên cạnh.
“Lên máy bay rồi nhảy xuống!”
Mệnh lệnh đã được ban ra, phận làm lính chỉ có thể chấp hành.

Hàn Dao túm lấy thang dây, lúc đang leo lên, cô nghe thấy Phó Thiếu Lê nói một câu:
“Ở trên đó điều chỉnh lại cho tốt rồi hãy xuống.

Lần này tôi ở bên dưới nhìn cô nhảy.”
Bước chân Hàn Dao hơi khựng lại, cô liếc nhìn Phó Thiếu Lê, sau đó quay đầu lên máy bay.

Trên trực thăng, Hàn Dao có thể nhìn thấy Phó Thiếu Lê đang chờ bên dưới.

Cô hít sâu, cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình.
Gió biển thổi vào mái tóc ẩm ướt
của cô, mang theo vị mặn, lướt qua chóp mũi cô.
Mặt trời đã lên cao, càng lúc càng
nóng, nắng đến mức mặt hơi khô.
Hàn Dao liếm bờ môi hơi khô, vô
thức cúi đầu nhìn Phó Thiếu Lê.
Anh cũng đang nhìn cô, nhướng mày cười một tiếng.
Hàn Dạo quay phắt đầu đi, không
nhìn anh thêm nữa.

Cô dang hai
cánh tay, bật người nhảy lên.

Tiếng gió vù vù bên tai, như một khúc nhạc êm ru.

Trên mặt nước, Phó
Thiếu Lê cũng dang rộng hai tay, để
lộ lồng ngực mình ra với Hàn Dao.
Bọt nước văng lên, lấy hai người họ làm trung tâm,
dờn bốn phía.

Thật đẹp! âm từng cơn sóng dập.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi