VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


“Cô định bói thế nào?” Từ Vĩnh Lâm cười hỏi.
 
Liễu Mộc Mộc đặt ba đồng xu vào tay gã rồi nói: “Cứ xóc một lần là được.”
 
Từ Vĩnh Lâm chậc chậc lắc đầu, làm thế qua loa quá, nhưng gã vẫn xóc đồng xu rồi xòe tay cho Liễu Mộc Mộc nhìn, sau đó hỏi: “Không cần xóc thêm mấy lần à?”
 
Gã nhớ là ba đồng xu thì phải xóc sáu lần mới đúng.
 
“Chỉ là tùy tiện coi bói thôi, không cần trang trọng thế.” Liễu Mộc Mộc khá tùy tiện, cô nghịch nghịch mấy đồng xu trên tay Từ Vĩnh Lâm, “Chúng ta cùng xem thử số mệnh sắp tới của chú nhé.”
 
Từ Vĩnh Lâm chờ cô giải quẻ cho mình.
 
“Ồ… Sắp tới số mệnh chú không tốt cho lắm.”
 
Tới rồi, kịch bản cơ bản nhất chính là nói chuyện xấu trước. Không biết bản lĩnh coi bói của cô gái này tới đâu, nhưng rảnh mấy kịch bản này lắm.
 
“Sao lại không tốt?” Từ Vĩnh Lâm phối hợp hỏi.
 
Liễu Mộc Mộc chỉ mặt đồng xu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gã: “Kiếp nạn ngục tù gần ngay gang tấc.”
 
Khoảnh khắc đối mặt với đôi mắt không chút gợn sóng kia, Từ Vĩnh Lâm thoáng rùng mình. Gã vô thức lùi lại một bước, thân là một người đàn ông trưởng thành mà lại bị một cô nhóc dọa cho giật mình.
 
“Cái gì? Ý là sao?”
 
Liễu Mộc Mộc thu tay lại, trông chẳng có bất thường gì.
 
“Ý của cháu rõ ràng lắm rồi mà. Chú sắp bị bắt, chẳng những có kiếp nạn ngục tù mà còn chết sớm, sợ là không sống đến lúc được ra tù đâu.”
 
Cho dù gã đã mặc định Liễu Mộc Mộc chỉ đang ba hoa lừa mình, thế nhưng dù là ai nghe được những lời này thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
 
Huống hồ là gã đi theo anh hai bán mạng vì tiền. Nói gã sắp bị bắt, thật đúng là nói đại mà trúng ngay tim đen.
 

Yết hầu Từ Vĩnh Lâm giật giật, gã cười gượng: “Vậy thì có cách hóa giải kiếp nạn này không?”
 
Liễu Mộc Mộc nhìn chằm chằm gã vài giây, cảm thấy tính tình người này cũng khá tốt.
 
Nếu là một kẻ khác không quen biết cô, khi nghe vậy thì chắc chắn sẽ đánh người luôn rồi.
 
“Có chứ.” Liễu Mộc Mộc cười, “Nhưng cho dù cháu có nói thì chưa chắc chú đã tin đâu. Hay là chúng ta nói về kiếp nạn ngục tù này của chú đã nhé.”
 
“Được, cô nói đi.”
 
“Chú bị bắt không phải do chú phạm tội mà là bị liên lụy. Tội này không nhỏ, nửa đời sau sẽ sống trong tù luôn. Tiếc là số chú quá xui, nửa đời sau ngắn ngủi tới đáng thương.” Liễu Mộc Mộc liếc gã, giọng điệu không rõ là đồng cảm hay châm chọc.
 
“Chỉ vậy thôi?”
 
Gã không lạ gì chiêu trò của cô, chỉ cần nói nghe càng sợ thì tiền hóa giải kiếp nạn càng đắt thôi.
 
Từ Vĩnh Lâm cho rằng bản thân nhìn thấu kịch bản của cô.
 
Không phải Liễu Mộc Mộc không nhìn thấy ý không tin tưởng trong mắt gã, nhưng cô vẫn nói tiếp: “Sau khi chú bị bắt không lâu, em gái chú qua đời.”
 
Từ Vĩnh Lâm bật cười: “Tôi không có em gái.”
 
Liễu Mộc Mộc hơi nghiêng đầu, hỏi lại: “Chú không có em gái thật à?”
 
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Từ Vĩnh Lâm cảm giác như mình bị nhìn thấu. Gã hơi giật mình, nụ cười trên mặt dần biến mất.
 
Người thân có máu mủ ruột thịt với gã chỉ có một người, đó là anh gã, Từ Vĩnh Song.
 
Nhưng đúng là gã còn có cô đứa em gái.
 
Đó là con gái bố mẹ nuôi của gã. Có một khoảng thời gian mười mấy năm, gã đã sống chung với bố mẹ nuôi và em gái.
 
“Nhưng sau đó thì sao?” Giọng Từ Vĩnh Lâm hơi run.
 
“Em chú không có người thân khác cho nên chết mấy ngày mới có người phát hiện. Sau đó có người liên lạc với chú đã bị bắt vào tù, chú thấy rất tuyệt vọng, cũng rất hối hận. Khi đang định thú nhận mọi chuyện thì đột ngột qua đời.”
 
“Chỉ vậy thôi?”
 
“Trông chú có vẻ không tin cháu lắm.” Liễu Mộc Mộc nói.
 
Từ Vĩnh lâm im lặng, lần này gã không thể tin được.
 
Liễu Mộc Mộc kéo một tấm bảng gỗ trên cổ ra, lắc lắc với gã: “Chú cảm thấy cái này có khiến cháu đáng tin hơn chút không?”
 
Ánh mắt gã khựng lại: “Lệnh bài… Gieo quẻ?”
 
Lúc được bố mẹ nuôi nhận nuôi, thật ra gã vẫn còn một chút ký ức khi còn nhỏ được một gia tộc lớn nuôi dưỡng. Vào ngày Tết có người tới chúc Tết, gã đã tận mắt nhìn thấy tấm bảng gỗ này.
 
Người lớn trong nhà nói gã biết, cái đó gọi là lệnh bài gieo quẻ, ai có tấm lệnh bài này đều là thầy bói rất lợi hại.
 
Sở dĩ gã nhớ rõ như vậy là vì vị khách lúc đó đã nhìn gã một cái, sau đó nói với người lớn trong nhà một câu: “Số mệnh đứa nhỏ này không tốt lắm.”
 
Về sau, gia tộc tan tác, gã bị đem cho bố mẹ nuôi nhận nuôi. Lại sau đó nữa, gã bị bắt vì tội lừa tiền. Gã cứ nghĩ cuộc sống như vậy đã đủ chứng minh số mệnh mình không tốt rồi.
 
Hóa ra… Lại không chỉ có vậy à?
 
“Cô là thầy bói?” Sống lưng Từ Vĩnh Lâm lạnh cóng.
 
Gã biết ý nghĩa của lệnh bại gieo quẻ, cho nên lời cô vừa nãy không phải kịch bản lừa tiện, mà là thật.
 
“Cô là người của bọn họ?” Từ Vĩnh Lâm đột nhiên hỏi.
 

“Hả?” Liễu Mộc Mộc ngơ ngác, “Bọn họ là ai?”
 
“… Cảnh sát?” Biểu cảm của Liễu Mộc Mộc khiến Từ Vĩnh Lâm thoáng do dự. Chẳng lẽ gã đoán sai rồi?
 
“Trông cháu giống cảnh sát lắm hả? Cháu còn nhỏ như vậy mà. Chú nghĩ năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Liễu Mộc Mộc không vui, cô có già vậy đâu, rõ ràng còn chưa tốt nghiệp!
 
Từ Vĩnh Lâm hơi ngửa đầu ra sau, cần gì kích động thế, gã chỉ thuận miệng suy đoán thôi mà.
 
“Không phải cô đến đây chờ tôi à?”
 
“Nhà cháu ở ngay đây.” Liễu Mộc Mộc chỉ vào tiểu khu đã khiến Từ Vĩnh Lâm thất bại quay về, “Không phải đã nói với chú rồi hả?”
 
“Vậy vì sao cô lại coi bói cho tôi?” Đây là điều mà Từ Vĩnh Lâm nghĩ mãi không ra, tỉ lệ bước chân ra ngoài liền gặp được thầy bói cũng thấp lắm đó.
 
“Coi bói cho người khác mà còn cần lý do hả?” Liễu Mộc Mộc lý lẽ hùng hồn vặn lại.
 
Từ Vĩnh Lâm suy nghĩ, cổ sư ra tay còn cần lý do, nhưng thầy bói à, tâm trạng tốt thì bói một quẻ, tâm trạng không tốt cũng bói một quẻ, đúng là chẳng có lý do gì thật.
 
Gã quyết định không thắc mắc chuyện này nữa mà thành tâm thỉnh giáo: “Vậy… Thưa thầy, trường hợp như tôi có còn cứu được không?”
 
Gã hơi khựng lại rồi hỏi tiếp: “Cho dù không cứu tôi được thì cứu em gái tôi thôi cũng được.”
 
“Người cứu được em chú chỉ có chú thôi, cháu cũng bó tay. Mà trước hết, chú vẫn nên nghĩ cách cứu mình đi. Chú chết rồi, em gái chú chắc chắn không sống được.”
 
“Tôi…” Từ Vĩnh Lâm hơi do dự.
 
Đúng lúc này, điện thoại gã lại vang lên.
 
Gã cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua, màn hình hiển thị ba chữ Từ Vĩnh Song.
 
Liễu Mộc Mộc liếc nhìn qua màn hình, sau đó nói với gã: “Chú chỉ còn một cơ hội lựa chọn thôi, nếu bỏ qua thì không có lần sau đâu.”
 
Từ Vĩnh Lâm siết chặt điện thoại, giờ phút này, có vẻ gã đã hạ quyết tâm điều gì đó: “Tôi biết rồi.”
 
Liễu Mộc Mộc giơ tay về phía gã: “Tiền coi bói.”
 
Từ Vĩnh Lâm đưa tờ mười tệ nhăn nhúm vào tay cô. Nhìn thoáng qua tờ tiền, gã không khỏi có chút xấu hổ: “Chuyện đó, tôi ra ngoài vội nên không mang nhiều tiền.”
 
Gã vẫn biết quy tắc, khi thầy bói giải quẻ, mười tệ còn chẳng mua được một dấu chấm câu.
 
“Không sao.” Liễu Mộc Mộc liếc gã, nói một câu đầy ẩn ý, “Còn nhiều thời gian mà. Định làm gì thì tốt nhất là giờ làm đi, kẻo không kịp nữa.”
 
Từ Vĩnh Lâm gật đầu liên tục: “Thưa thầy, tôi có việc gấp nên đi trước. Nếu… Nếu có cơ hội, tôi sẽ đến tìm cô nữa.”
 
Tuy quyết định này rất khó khăn, nhưng khi xoay người, gã lại thấy nhẹ nhõm đến lạ.
 
Vị thầy bói cao tay trẻ tuổi này chỉ nói mấy câu nhưng lại khiến gã kiên định với lựa chọn của mình hơn.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn theo Từ Vĩnh Lâm đang rời đi, sau đó quay người, dưới chân trượt một cái, ngã thẳng xuống đất.
 
May là mùa đông nên cô mặc đồ rất dày, cũng không đau lắm.
 
Nhà mình gần trong gang tấc, thế nhưng đường về lại nào có gần.
 
Tin tức Từ Vĩnh lâm xuất hiện trước tiểu khu của Đổng Chính Hào nhanh chóng được truyền về.
 
Viên cảnh sát làm nhiệm vụ giám sát vốn định theo dõi gã một lúc nữa, kết quả lại phát hiện Liễu Mộc Mộc đi ngang.
 
Viên cảnh sát này là cấp dưới của Phương Xuyên, phòng điều tra của bọn họ không ai là không biết Liễu Mộc Mộc. Đây là người cho dù có bám lấy cố vấn Yến nhà họ cỡ nào cũng không bị từ chối lại gần, lại còn có thể chạy ra chạy vào văn phòng cố vấn Yến mà chẳng bị sao, cực kỳ đáng để mọi người kính nể.
 
Thế là tin tức Liễu Mộc Mộc tiếp xúc với nghi phạm tới tai Phương Xuyên.
 

“Lần trước em ấy tới, cậu có nói rõ cho em biết là khi gặp được nhân vật nguy hiểm thì phải báo cảnh sát trước không?” Lúc nghe thấy tên Liễu Mộc Mộc, một dấu chấm hỏi nổi lên trán Phương Xuyên.
 
Vì sao lại là cô? Vì sao luôn luôn là cô?
 
Yến Tu lạnh lùng nhìn Phương Xuyên không nói gì, nhưng bầu không khí trong xe liền tục trầm xuống.
 
Phương Xuyên im lặng, chắc chắn là nói rồi mà cô gái nhỏ nhà người ta không thèm nghe.
 
Lúc Liễu Mộc Mộc còn đang coi bói cho người khác vì mười tệ, xe Yến Tu đã cách nhà cô rất gần.
 
Sau khi Từ Vĩnh Lâm rời đi, Liễu Mộc Mộc khó khăn đi vào nhà. Cùng lúc đó, Yến Tu vừa xuống xe.
 
“Cố vấn Yến, nghi phạm vừa rời đi.” Viên cảnh sát báo cáo với Yến Tu.
 
“Biết rồi, tiếp tục theo dõi và báo cáo với đội trưởng của cậu.” Yến Tu ấn vào tai nghe, cắt đứt liên lạc.
 
Khi Liễu Mộc Mộc ngã xuống dưới đất trước cổng chính tiểu khu, đang bị một con chó Husky “giẫm đạp” thì Yến Tu xuất hiện. Rõ ràng cô đã lết được tới cổng chính tiểu khu, sau đó có một con Husky không biết chui ra từ đâu chạy tới chỗ cô “giẫm đạp điên cuồng”, khiến cô ngã ngựa ngay giữa chợ.
 
Tiếp đó à, khả năng cao là cửa kính phòng bảo vệ sẽ nát tan. Liễu Mộc Mộc dự đoán được trước nên đã che đầu mình lại.
 
Cô cảm thấy mình không nên kiên cường về nhà như vậy, đáng lẽ phải bảo lão Đổng chạy ra khiêng mình vào mới đúng.
 
Ngay trước khi cửa kính vỡ, có một bàn tay lớn che mặt cô lại. Cô cảm giác được tay người đó chỉ vào trán cô một cái, hơi lạnh.
 
Cô vô thức đưa tay định sờ thì cổ tay bị ai đó nắm chặt, đỉnh đầu vang lên âm thanh hấp dẫn quen thuộc: “Đừng sờ.”
 
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt gần sát mình: “Sao anh lại ở đây?”
 
Yến Tu bế cô lên, giọng nói lạnh nhạt: “Bởi vì có nghi phạm xuất hiện ở đây.”
 
Liễu Mộc Mộc khựng lại, cảm thấy mình biết anh đang nói ai.
 
Đôi mắt đen của Yến Tu nhìn chằm chằm cô: “Tôi nhớ hôm qua mình mới dặn em là không được ra ngoài.”
 
“Em đi ăn sáng mà.” Liễu Mộc Mộc bày ra vẻ mặt vô tội.
 
“Thuận tiện tâm sự với nghi phạm luôn?” Có vẻ Yến Tu đã tức tới bật cười, “Có phải anh từng dặn em không được tự mình giải quyết trường hợp như vậy rồi không? Thậm chí em còn bói một quẻ cho tên đó.”
 
“Người ta đưa em tiền coi bói thì em cũng đâu từ chối được.” Liễu Mộc Mộc biết mình đuối lý, nhỏ giọng phản bác, còn xòe tờ mười tệ trong tay cho Yến Tu xem.
 
Yến Tu nhắm mắt lại, sợ mình sẽ không nhịn được mà làm gì cô: “Còn có giao dịch tiền bạc với nghi phạm nữa.”
 
Quai hàm Liễu Mộc Mộc cứng lại: “Anh vu oan giá họa quá đi.”
 
Yến Tu không thèm để ý cô, lạnh mặt bế cô đi. Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên.
 
Người gọi chính là Phương Xuyên.
 
Vừa nối máy, âm lượng cực lớn của Phương Xuyên đã vang lên, ngay cả Liễu Mộc Mộc còn nghe được: “Vừa nãy Từ Vĩnh Lâm tới cục cảnh sát để tự thú, còn bảo muốn báo cáo anh trai mình. Tình tiết thần kỳ gì đâu? Rốt cuộc thì Liễu Mộc Mộc đã làm gì tên đó vậy?”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi