[VONG TIỆN] IDOL TIỆN KỲ ẢO CHI LỮ


Ôn Tình chính mình mang theo đèn lồng đỏ, muốn ăn mừng Ôn Ninh vừa mới sống lại, đi qua một đoạn Loạn Táng Cương chi khí âm trầm.

A Ninh thần trí khôi phục.

Tộc nhân cũng đều khỏe mạnh.

Tuy là mặc vải bố, ăn rau, nhưng Ôn Tình vẫn như cũ, rất là thỏa mãn.
"Bà bà, ngài chậm một chút, ta tới ngay!" Ôn Tình xoay người liền thấy bà bà bưng một chén canh nóng từ phòng bếp đi ra, vội vội vàng vàng tới tiếp.
Ôn Tình là một y giả, tay nàng từ trước đến nay rất chắc, cầm chén canh nóng hôi hổi vững đến một giọt cũng không rớt, bỗng dưng nghe tiếng A Uyển khóc kêu lên "Tiện ca ca", lập tức buông chén canh vỡ tan tành trên mặt đất.
"Ngụy Vô Tiện?!"
Màn đêm buông xuống, Lam Vong Cơ cùng Ôn Ninh hai người đem Loạn Táng Cương tìm từ dưới lên, vẫn như cũ không tìm được một chút thân ảnh của Ngụy Vô Tiện.


Ngụy Vô Tiện cho dù có tính xấu là thích làm trò chọc người khác, nhưng cũng không bao giờ đùa giỡn kiểu này, cho nên nhất định là đã xảy ra chuyện.
Nhưng người nào có thể trước mặt Hàm Quang Quân bắt Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện mà mang đi?
Người duy nhất chứng kiến là Ôn Uyển mới có hai tuổi, lắp bắp nói không rõ Ngụy Anh như thế nào mà biến mất.

Lam Vong Cơ chỉ có thể trong lòng thầm hận chính mình lúc ấy vì sao quay mặt, nhắm mắt.
Ôn Tình dỗ A Uyển ngủ, trấn an tộc nhân, rồi ba người đứng ở bên ngoài Phục Ma động, lo lắng sốt ruột.

Trời sáng, nhưng Loạn Táng Cương âm khí ngút trời, vẫn là quanh năm không thấy mặt trời.
"Ngụy Anh, ngươi rốt cuộc ở đâu?" Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên nhìn mây đen thật dày trên đầu, đột nhiên, hai mắt ngưng thần.
Lam Vong Cơ đột nhiên dị thường như vậy lập tức thu hút sự chú ý của tỷ đệ Ôn Tình, Ôn Ninh.

Hai người ngẩng đầu lên trời nhìn, tức khắc, vừa mừng vừa sợ: Ngụy Vô Tiện như thế nào lại chạy lên trời?
Ngụy Vô Tiện đứng bên trong một canh phòng trang trí kỳ dị, thần sắc mê man, cơ bắp trên người gắt gao âm thầm cảnh giác.


Hắn chỉ nghe thấy một âm thanh quái dị vang lên bên tai, chính mình vừa trợn mắt, nháy một cái đã đến một chỗ khác, không khỏi hoảng sợ.

Hắn nhìn quanh một vòng.

Trong phòng không có người, thực an tĩnh, tựa hồ như cũng an toàn.
Ngụy Vô Tiện tay phải đè lên Trần Tình đeo bên hông, vừa định đảo một vòng sờ soạng một phen, lại không nghĩ dưới chân dẫm phải một thứ đồ vật gì đó, tức khắc lảo đảo.
Ngụy Vô Tiện lúc này mới chú ý tới bản thân mình, ngay lập tức phát hiện một vấn đề cực kỳ khiếp sợ --- hắn thu nhỏ!
Ngụy Vô Tiện gom quần áo rộng thùng thình, đặc biệt chú ý tới phần vạt áo bây giờ vừa dài vừa rộng, đề phòng lại một lần nữa dẫm lên té ngã.

Hắn ở trong phòng, dạo qua một vòng, sau đó dừng chân trước một tấm gương.

Người trong kính môi mỏng hơi hơi cong lên, cặp mắt đào hoa, ánh mắt trầm tĩnh như đang bị xua tan bởi một khí chất ngây ngô.

Đây là...!chính là hắn lúc mười lăm, mười sáu tuổi.
Bản thân mình lúc mười lăm, mười sáu tuổi...!cũng chính là chính mình lúc chưa tu quỷ đạo...!cũng là chính mình khi còn Kim Đan?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi