VŨ CỰC THIÊN HẠ

Dược lực của Nhập Thiên đan còn sót lại này tự nhiên là vô cùng quý giá, Lâm Minh dùng toàn bộ những dược lực này để tu luyện Hỗn Độn Chân Nguyên quyết và Chu Tước Cấm Thần lục.

Dược lực lưu chuyển trong kinh mạch, Lâm Minh đắm chìm trong tu luyện, không biết ngày đêm, liên tục vài ngày không ngủ không ngừng tu luyện. Dược lực còn sót lại trong kinh mạch của Lâm Minh dần dần bị luyện hóa tan ra, trở nên giống như một ao nước suối trong veo. Mà đúng lúc này, dường như Lâm Minh nghe được tiếng một màng mỏng vỡ vụn.

Theo một tiếng vang nhỏ, chân nguyên đột phá màng mỏng trói buộc cuối cùng chảy khắp toàn thân, cho dù là mạch máu mỏng manh hơn sợi tóc cũng không có sót.

“Rốt cuộc cũng đột phá Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng thứ tư”. Lâm Minh phun ra một hơi, dòng khí này ở trong không khí hình thành mũi tên màu trắng, bắn thẳng ra ngoài xa mấy trượng, vượt qua vách ngăn trong phòng, thổi trúng vách đá, vụn đá rơi xuống rào rào.

Liên tục nhiều ngày tu luyện, lại nhiều lần hao hết chân nguyên, rốt cuộc Hỗn Độn Chân Nguyên quyết đã đột phá.

Hỗn Độn Chân Nguyên quyết là bao gồm pháp quyết vận chuyển chân nguyên trong Hỗn Độn Cương Đấu kinh, cũng là cơ sở của Hỗn Độn Cương Đấu kinh, về sau Tôi Tủy cũng tốt, Bát Môn Độn Giáp cũng tốt, đều không thể tách rời phần cơ sở này.

Hơn nữa theo cảnh giới Hỗn Độn Chân Nguyên quyết của Lâm Minh không ngừng thâm hậu, hắn cũng có thể không ngừng hoàn thiện ngọc giản ghi chép Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, dùng cung cấp cho Tần Hạnh Hiên tu luyện tốt hơn.

Thời gian rốt cuộc trôi qua ba tháng, Lâm Minh ăn sạch toàn bộ Nhập Thiên đan trên mình, Hỗn Độn Chân Nguyên quyết đạt tới tầng thứ tư, Tôi Tủy hoàn thành được gần hai thành.

Tu vi của Lâm Minh tuy rằng vẫn ngưng lại ở Ngưng Mạch hậu kỳ, nhưng thực lực đã tăng lên thật to.

Loại cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng này, khiến Lâm Minh rất muốn tìm một thiên tài đã bước vào Hậu Thiên, để đại chiến một trận cho thống khoái.

“Kỳ hẹn ba tháng đã đến, đến lúc ta nên đi Thần Hoàng đảo rồi...”. Trong mắt Lâm Minh lóe lên một tia sáng màu tím như tia chớp, hắn tràn ngập chờ mong đối với Thần Hoàng bí cảnh...

Truyền thuyết từ thời đại thượng cổ, lúc mới hình thành Thiên Diễn đại lục, tương truyền có bốn thánh thú chia ra ở đông tây nam bắc của đại lục, Đông Dương Thanh Long, Bắc Hoang Huyền Vũ, Tây Vực Bạch Hổ, Nam Sơn Chu Tước, về sau trải qua thiên địa dị biến, thương hải tang điền, Nam Sơn hóa biển, Chu Tước niết bàn ở Nam Hải hóa thành Thần Hoàng đảo phạm vi gần vạn dặm này. Từ trên Thái Cực Thiên cao cao nhìn xuống, Thần Hoàng đảo quả thực giống như một con Phượng Hoàng giương cánh muốn bay lên, khiến người ta cảm thán sự thần kỳ của thiên nhiên.

Chân tướng lịch sử sớm đã biến mất ở trong sương mù mênh mông, mặc dù là sách sử, nét khắc trên bia cũng không có khả năng ngăn cản được năm tháng trôi qua mấy vạn năm, hiện giờ chân tướng rốt cuộc như thế nào cũng không còn ai biết được.

Lâm Minh bay trên trời cao mấy ngàn trượng, từ trên biển mây quan sát hòn đảo vạn dặm như chốn Bồng Lai tiên cảnh ở phía dưới.

Ở chung quanh Thần Hoàng đảo còn có sáu hòn đảo hơi nhỏ hơn, quay chung quanh Thần Hoàng đảo, đắm chìm ở trong màn hơi nước.

Ở chung quanh những đảo nhỏ này, còn có những đảo nhỏ hơn, giống như tinh tú rơi rạng rải rác ở trên mặt biển bao la. Lâm Minh nhìn ra được, những hòn đảo nhỏ quay chung quanh Thần Hoàng đảo này dường như hình thành một đại trận thủ hộ!

Đại trận quy mô khủng bố như thế, không có khả năng là dùng Chân Nguyên thạch làm cơ sở, dù tông môn có giàu có bao nhiêu đi nữa, cũng không gánh nổi tiêu hao khủng bố như vậy.

Nếu không có đoán sai, để bổ sung nguyên khí thiên địa cho đại trận này là hấp thu nguyên khí từ trong biển rộng khôn cùng, tự thành một hệ thống hoàn mỹ.

Bố trí ra một đại trận to lớn như vậy, cần tiêu hao tài nguyên có thể nghĩ mà biết! Điều này làm cho Lâm Minh không kìm được ngạc nhiên thán phục nội tình khủng bố của Thần Hoàng đảo.

Chẳng trách Nam Hải Ma Vực không dám đánh chính diện Thần Hoàng đảo, mà phải dùng phương thức thú triều và diệt môn, bức bách Thần Hoàng đảo chủ động quyết chiến. Nếu không Thần Hoàng đảo dựa vào đại trận này cộng thêm liên hợp rất nhiều cao thủ của mười chín tông môn tam phẩm, thì e rằng Nam Hải Ma Vực chỉ có đến mà không có về.

Tông môn Thần Hoàng đảo tọa lạc trên Thần Hoàng sơn ở trung tâm hòn đảo chính.

Ở trên đảo chính vạn dặm, còn có rất nhiều gia tộc tu võ, trong đó gia tộc tu võ thế lực lớn nhất đã kế thừa lâu dài đến hai ngàn năm, phần nội tình hùng hậu đó cũng không thua kém so với Lãm Nguyệt tông.

Những thứ này, đều có thể liệt vào một bộ phận của Thần Hoàng đảo.

Lúc này, trong đại điện trên ngọn núi chính của Thần Hoàng sơn, một phụ nhân mặc áo đỏ ngồi xếp bằng trên ngọc đài. Dung mạo nàng thoạt nhìn không hơn ba mươi, bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc dài đã trắng như tuyết, tóc bạc trắng vấn cao trên đỉnh đầu, buộc thành hình dạng Phượng Hoàng, có vẻ đẹp đẽ ung dung quý phái.

Phụ nhân đang nhắm mắt trầm tư, bất chợt nàng đột nhiên mở ra hai mắt, trong đôi mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, thì thào lẩm bẩm:

- Vũ nhi mấy tháng trước từng đề cập tới một thiếu niên với lão thân, xưng là kỳ tài tu luyện, nói rằng người này thiên phú là cả cuộc đời mình ít thấy, thậm chí so với Vũ nhi, Băng nhi cũng chỉ có hơn chứ không kém... Mặc dù Vũ nhi trời sinh tính khiêm tốn, nhưng trong thâm tâm vô cùng cao ngạo, có thể làm cho nàng đưa ra đánh giá bậc này, quả thực khiến lão thân tò mò. Hôm nay lão thân tĩnh tọa đột nhiên trong lòng xẹt qua một tia cảm ứng, có lẽ thiếu niên Vũ nhi đề cập này sắp tới rồi... Cứ để lão thân nhìn thử xem, rốt cuộc thực lực của hắn thế nào, nếu so ra không bằng đệ tử hạch tâm Thần Hoàng đảo ta, thì chỉ làm lão thân thất vọng thôi!

Phụ nhân tự nói như thế, ngón tay nhẹ bắn ra, lóe lên một ánh lửa, cũng không cần dùng Truyền Âm phù, tin tức liền được truyền ra ngoài.

Tiên sơn dày đặc, hơi nước mù mịt lượn lờ giữa lưng núi, xa xa nhìn lại, giống như lớp lớp lụa trắng buông xuống từ chúi tầng trời, che phủ cả ngọn núi lớn trong đó, nhìn không thấy rõ cảnh vật bên trong.

Ở giữa không trung có thể thấy được một mảng quỳnh lâu điện ngọc, yên lặng trong mây mù giống như ảo ảnh, dường như tiên các chốn nhân gian... Không hề nghi ngờ, đây chính là chỗ tông môn Thần Hoàng đảo!

Còn chưa tới gần, phụ cận đã có rất nhiều Linh chu, đủ các loại tọa kị bay xuyên qua lại trên không trung. Mặc dù Lâm Minh cưỡi trên Phi Thiên Giao, cũng không đến mức dẫn tới chú ý của người khác nhiều lắm.

- Không hổ là tông môn chuẩn ngũ phẩm, khí thế phi phàm!

Đứng ở phía sau Lâm Minh, Chu Tâm Ngữ sinh cảm khái lẩm bẩm. So sánh với Thần Hoàng đảo, quả thực Lãm Nguyệt tông giống như một thị trấn nhỏ, hoàn toàn bé nhỏ không đáng kể.

Lâm Minh không nói gì, ánh mắt hắn tập trung vào trên một Linh chu đang thẳng tắp bay tới phía hắn, chờ đợi đối phương tới vặn hỏi.

- Người tới là ai?

Một nam nhân mặc trường bào màu đỏ đứng ở phía trước Linh chu, bình thản quét mắt nhìn Lâm Minh một cái, trong ánh mắt mang theo một tia ngạo ý.

Loại ngạo ý này cũng không phải là nam nhân cố ý để lộ ra, mà là từ lúc hắn sinh ra đã khắc thật sâu vào trong khung xương hắn, thuộc loại kiêu ngạo của đệ tử dưới trướng tông môn đỉnh cấp ở Nam Thiên Vực.

- Tại hạ Lâm Minh đệ tử của Thất Huyền cốc!

Lâm Minh hai tay ôm quyền, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Lâm Minh?

Nam nhân áo bào đỏ đánh giá Lâm Minh từ trên xuống dưới:

- Ngươi chính là thiên tài thiên giai theo như lời Mục sư thúc à?

- Nếu nói chính là thiên tài bồi dưỡng trong kế hoạch thiên tài thiên giai, như vậy đúng thực là tại hạ!

Nam nhân áo bào đỏ lộ ra vẻ tươi cười cổ quái lại lần nữa đánh giá Lâm Minh, rồi quay người lại, nói:

- Đi theo ta!

Dứt lời hắn điều khiển Linh chu, bay thẳng hướng Thần Hoàng sơn.

Chu Tâm Ngữ có hơi bất mãn nói:

- Ánh mắt của người này đều mọc dài lên tới đỉnh đầu rồi!

- Chuyện bình thường!

Lâm Minh bình tĩnh nói. Chênh lệch thực lực giữa Thần Hoàng đảo và Thất Huyền cốc trong đó, còn lớn hơn so với chênh lệch giữa Thất Huyền cốc và Thiên Vận quốc. Nhớ ngày đó thời điểm đệ tử Thiên Vận quốc nhận được đãi ngộ từ Thất Huyền cốc liền có thể lý giải thái độ thanh niên áo đỏ này. Ngay cả trong bình dân, thời điểm cư dân thành ố lớn gặp nông dân, trong lòng cũng sẽ có ý khinh miệt như thế.

Điều khiển Phi Thiên Giao bay theo nam nhân áo bào đỏ cùng nhau hạ xuống sơn môn, lúc này, nam nhân áo bào đỏ đã chờ ở trước thềm đá sơn môn.

- Bắt đầu từ nơi này phải đi bộ vào sơn môn, không được phi hành, đây là quy củ của Thần Hoàng đảo!

Nam nhân áo bào đỏ nói xong chỉ chỉ Chu Tâm Ngữ, hỏi:

- Nữ nhân này là ai?

Chu Tâm Ngữ dường như bất mãn khi đối phương lấy tay chỉ chỉ vào mình, đứng tránh ra một bước, khó chịu nói:

- Bản nhân Lam Y, đến Thần Hoàng đảo bái sư!

- Bái sư?

Nam nhân áo bào đỏ sờ sờ cằm, quan sát một chút tuổi và tu vi của Chu Tâm Ngữ, rồi nói:

- Ba tháng sau, Thần Hoàng đảo thống nhất tuyển nhận đệ tử ngoại môn, với thiên phú của ngươi, gần như có thể vượt qua. Trước đó, ngươi không được vào sơn môn!

- Ngươi...

- Hiện giờ chiến sự hết sức căng thẳng, bất kỳ người ngoài vô phận sự không được vào núi!

Nam nhân áo bào đỏ nói giọng lạnh như băng, hắn đang nói, hai chiếc Linh chu gào thét bay ngang qua đỉnh đầu mấy người, bay thẳng tới đại điện giữa núi.

Chu Tâm Ngữ ngẩng đầu nhìn Linh chu kia, hừ lạnh một tiếng:

- Không phải ngươi nói bắt đầu từ nơi này, phải đi bộ vào sơn môn sao? Linh chu kia sao lại bay vào như thế!

Nam nhân áo bào đỏ nhướng mày:

- Ngươi cho là ta nói dối môn quy, cố ý lừa các ngươi hay sao? Hai chiếc Linh chu này trên đó có dấu hiệu mặt trời, chính là sứ giả của Hỏa Dương tông Ngũ Hành Vực. Mấy ngày nay chính là mừng ngày sinh bốn trăm tuổi của phó đảo chủ Thiên Quang thượng nhân Thần Hoàng đảo ta, các đại tông môn phái sứ giả đến chúc mừng. Hỏa Dương tông này phái ra sứ giả, ít nhất cũng là trưởng lão Toàn Đan, hoặc là đệ tử thân truyền của tông môn. Với thân phận địa vị của họ, có thể cưỡi Linh chu bay tới quảng trường trước điện, sau đó cũng phải chuyển xuống đi bộ!

Chu Tâm Ngữ không nói nữa, nam nhân áo bào đỏ này tuy rằng ngạo khí, nhưng cng không có cố ý làm khó dễ bọn họ. Do nàng không có nhận được lời mời, không thể đi vào sơn môn cũng là trong tình lý. Trên thực tế các tông môn khác cũng đều quản lý như vậy.

Chu Tâm Ngữ thở dài, nói với Lâm Minh:

- Lưu cho ta một cái ấn ký truyền âm, ta trước ngụ lại ở gần đây là tốt.

Lâm Minh còn chưa nói gì, đột nhiên nam nhân áo bào đỏ khẽ “ồ” một tiếng, sau đó sắc mặt cổ quái liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, lạnh lùng nói:

- Ta vừa mới nhận được lệnh truyền, hai người các ngươi đều được đi vào. Tuy nhiên ngươi...

Nam nhân áo bào đỏ chỉ chỉ Chu Tâm Ngữ:

- Sau khi vào núi ngươi không được lên núi, chỉ có thể ở trong khách quán tại ngoại môn! Về phần Lâm Minh, ngươi theo ta đi Ngô Đồng các, sẽ an bài chỗ ở cho ngươi!

Nam nhân áo bào đỏ nói xong, vung tay lên, truyền đi một đạo Truyền Âm phù, chính là truyền cho đệ tử của Ngô Đồng các, cho bọn họ chuẩn bị chỗ ở.

Ở bên trong Thần Hoàng sơn, trên một đỉnh núi phủ kín rừng ngô đồng, ở dưới tàng một gốc cây ngô đồng che trời, một cô gái tùy ý ngồi đó, miệng ngậm một lá cỏ, Truyền Âm phù của nam nhân áo bào đỏ đang lóe lên ở bên cạnh nàng.

Cô gái khẽ “ồ” một tiếng.

- Chuyện gì vậy sư muội?

Ở bên cạnh cô gái, còn có một nam nhân áo đỏ đang ngồi điều tức.

- Vừa rồi Trương sư huynh truyền lời lại đây, nói là tiểu tử theo như lời Mục sư thúc nói đã đến đây, mà lại bố trí ngụ ở Ngô Đồng các chúng ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi