VÚ EM QUẬT KHỞI THỜI MẠT THẾ

Chương 31: Hệ thống lừa đảo

Sở Tử Nghiên chưa từng gặp qua dị năng giả chữa trị nhưng nghe thấy Sở Tử Khiên muốn giữ bí mật, lập tức liền hiểu được, chỉ sợ năng lực của Lục Văn Ngạn có chút đặc biệt. Nàng lập tức trịnh trọng gật đầu, sau đó mỉm cười hướng Lục Văn Ngạn vươn tay, "Xin chào, chị là Sở Tử Nghiên, chị của Sở Tử Khiên, cảm ơn em đã cứu em trai chị."

Lục Văn Ngạn cũng cười cầm tay nàng, danh sách bạn bè lại nhiều thêm một người, "Không có gì, là em phải cảm ơn chị mới đúng, nếu lúc đó không có chị phân tán lực chú ý của tang thi đó, nói không chừng bây giờ chúng em đã biến thành một khối thi thể."

Lời hắn nói đều là lời thật lòng, nếu không phải Sở Tử Nghiên đột nhiên xuất hiện, hắn rất khó thành công, nếu muốn tiêu diệt tang thi kia chỉ sợ khó khăn hơn.

Lục Văn Ngạn khi chiến đấu đều bình tĩnh, tính cách không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất bình dị gần gũi, điều này làm Sở Tử Nghiên có ấn tương với Lục Văn Ngạn rất tốt, nàng thật vui vì em trai có thể cùng một người như vậy làm bạn.

Rốt cục nguy hiểm cũng qua đi, những người sống sót bên trong kho vũ khí đều đi ra ngoài. Mọi người sống sót sau tai nạn đều rất vui sướng, vài người không nhịn được khóc lên. Mà những quân nhân bị Quý Hàng điều lại bảo vệ người sống sót nhìn thấy tình cảnh căn cứ bị tàn phá không chịu nổi đều lộ ra thần sắt đau thương, những thứ trước đây cũng không còn tồn tại, những chiến hữu đã cùng kề vai chiến đấu cũng đã mất.

Còn người không hết hy vọng, đến bên cạnh Thôi Chí, âm thanh khàn khàn hỏi, "Thôi đội trưởng, xin hỏi có thể đem máy quét cho chúng tôi mượn một chút được hay không?"

Trong kho vũ khí, bọn người Thôi Chí đã giới thiệu thân phận của bọn họ, cũng cho họ biết sỡ dĩ nhanh chóng tìm được bọn họ như vậy là nhờ vào máy dò sự sống. Thôi Chí đã nói qua, trừ chỗ này ra thì xung quanh đã không còn dấu hiệu cho thấy sự hoạt động của sự sống, nhưng bọn họ không muốn tin, bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy.

Thôi Chí hiểu được tâm tình bọn họ, thống khoái đem máy quét ra. Trên màn hình, rađa quét một vòng lại một vòng, xem xét xung, nhưng trừ những người ở đây, màn hình đối với những khu vực khác đều không phản ứng. Trong lòng mấy người quân nhân Ninh Thành đều trầm xuống, bọn họ không thể không tiếp nhận sự thật tất cả an hem đều đã hy sinh.

Sở Tử Khiên và Sở Tử Nghiên cũng khó nén bi thương, chú Quý chỉ sợ cũng đã hy sinh, bọn họ dùng bản thân để đối lấy an toàn cho những người khác.

"Các anh có tính toán gì không?" Thôi Chí mở miệng hỏi, căn cứ Ninh Thành đã bị hủy, bọn họ người ít như vậy, muốn xây dựng lại căn bản không có khả năng, tố chất chiến đấu của quân nhân Ninh Thành cũng không tệ, bọn người Sở Tử Khiên lại đều là dị năng giả, Thôi Chí nghĩ muốn bọn họ đến căn cứ Giang Thành.

Sở Tử Khiên nhìn về phía Sở Tử Nghiên, hai người thấp giọng thảo luận. Bọn họ xuất thân gia tộc quân lữ, cha mẹ và người lớn trong nhà đều ở tại thủ đô, bọn họ sau khi tốt nghiệp trường quân đội bị phân phối đến Ninh Thành, hiện tại căn cứ đã bị hủy, bọn họ kỳ thật càng muốn trở về thủ đôđoàn tụ với người nhà hơn. Nhưng từ Ninh Thành đi thủ đô đường xá xa xôi, hiện tại chỗ nào cũng có tang thi, trên đường nhất định sẽ rất nguy hiểm.

Đội Sở Tử Khiên trải qua mấy ngày liên tiếp chiến đấu, thân thể và tinh thần đều mỏi mệt cạn kiệt, hiện tại nếu lập tức lặn lội đường xa đi thủ đô tất nhiên là không có khả năng. Đội Sở Tử Nghiên càng tệ hơn, bọn họ ở trong kho vũ khí nhịn đói đã vài ngày, thân thể suy nhược, hơn nữa dựa vào sức chiến đấu của những người sống sót, căn bản không có khả năng đi thủ đô.

Hiện tại cần nhất chính phải nghỉ ngơi và điều chỉnh, mà căn cứ Giang Thành là một nơi vô cùng tốt.

Bọn họ còn hỏi ý Lục Văn Ngạn một chút, kỳ thật đối với Lục Văn Ngạn bản thân là một người sống lại, hắn hoàn toàn không sao cả , đối với tương lai hắn chỉ một mục tiêu, đó chính là sống sót. Cho nên đi Giang Thành hay là đi thủ đô hắn đều không để ý, chỉ cần có chỗ cho hắn thả lỏng nghỉ ngơi một chút là được, mấy ngày nay hắn thật sự quá mệt mỏi. Bất quá sau khi biết được Sở Tử Khiên và Sở Tử Nghiên muốn trở về thủ đô, hắn cũng có một chút hứng thú, bởi vì hắn biết thủ đô là trái tim quốc gia, phòng thủ nghiêm ngặt, chỗ đó là nơi an toàn nhất, chất lượng sống cũng tốt nhất, có thể đến đó sống cũng không tệ.

Sau khi biết Lục Văn Ngạn đồng ý đi cùng nhau, Sở Tử Khiên trong lòng vui sướng chết được, suýt chút nữa là cười ra tiếng. May mắn hắn không có, không thì hình tượng lãnh khốc của hắn chỉ sợ bị huỷ triệt để.

"Nếu Thôi đội trưởng đồng ý, chúng tôi muốn đi theo Thôi đội trưởng cùng đi căn cứ Giang Thành."

Thôi Chí nghe vậy mừng rõ, cười ha ha miệng không đóng lại được.

Tuy rằng quyết định đi Giang Thành, nhưng trời cũng đã dần tối, buổi tối là thời gian tang thi hoạt động mạnh lên, nên bọn họ quyết định ở lại một đem, sáng mai mới xuất phát.

Máy quét chỉ có thể dò xét người sống, tang thi là quái vật không có sự sống nên không quét được, bọn họ còn không biết bên trong căn cứ có bao nhiêu tang thi đang lẩn trốn chỗ bí mật. Dù sao sáng mai sẽ rời đi, cố hết sức đi dọn dẹp toà nhà còn không bằng ở trong kho một đêm.

Vì thế Thôi Chí mang một đội người đi về phía căn tin kiểm tra xem có thể tìm được thức ăn hay không, Sở Tử Khiên mang một đội đi về phía ký túc xá tìm một ít quần áo sạch sẽ hoặc những thứ vải vóc dùng được, những người còn lại chịu trách nhiệm quét dọn thi thể tang thi ở kho vũ khí, dù sao lát nữa bọn họ cũng ăn tối ở đây, nghĩ đến vừa ăn vừa nghe mùi cơ thể của mấy chục tang thi, bọn họ thật sự là không còn khẩu vị.

Triệu Hoành Bác và Phương Cảnh Dương hai người vội vàng đi thu tinh thạch, Phương Cảnh Dương cầm chủy thủ đào từng cái từng cái đầu tang thi lấy tinh thạch ra, Triệu Hoành Bác đi bên cạnh dùng dị năng rửa trôi óc tang thi tanh hôi còn bám trên tinh thạch, sau đó đem tinh thạch đã rửa sạch bỏ vào một gói to. Tinh thạch là đồ tốt, đối với dị năng giả rất có tác dụng, trăm ngàn lần không thể lãng phí

Về phần khối tinh thạch của tang thi hệ phong kia, Triệu Hoành Bác tự động thu lấy, đây là công sức Sở Tử Khiên và Lục Văn Ngạn liều mạng đổi lấy, người khác cũng không có tư cách lấy.

Lục Văn Ngạn không có chuyện gì làm, đi vào kho vũ khí, tìm vách tường dựa vào nghỉ ngơi, lặng lẽ mở kho trong hệ thống ra xem ba cuốn sách kỹ năng môn phái sơ cấp mình vừa đạt được.

Ba quyển sách chỉ lớn cỡ bàn tay, rất dễ bỏ túi, bên ngoài có một lớp phong bì, đem xé ra sẽ biết được bên trong là kỹ năng gì. Lục Văn Ngạn tò mò, thừa dịp không ai chú ý, hắn cầm một quyển đặt trong tay, nghiên cứu xem làm thế nào đem phong bì mở ra.

[Hệ thống] Bắt đầu xem xét sách môn phái kỹ năng sơ cấp? Yes or No.

Lục Văn Ngạn chọn đồng ý, chỉ thấy phong bì bên ngoài biến mất, lộ ra bộ dáng quyển sách. Bì bên ngoài màu xanh, bên trên viết dòng chữ lớn 'Bát địa tái trận đồ'.

[Hệ thống] Ngài đạt được sơ cấp kỹ năng môn phái Thiên Cơ [Địa tái trận], năng lự vật lý và lực phòng ngự được tăng cường trên diện rộng, thời gian 10 phút. Mở sách ra lập tức có thể học tập.

Làm như thế nào mà rút ra một quyển kỹ năng môn phái Thiên Cơ chứ? Lục Văn Ngạn lúc đầu là cả kinh, sau đó là vui vẻ, hệ thống đối với hắn cũng không tệ! 'Băng tâm' là nhân vật có chức năng phụ trợ là chính, lực công kích và lực phòng ngự cũng không cao, nếu có thể học được kỹ năng này thì sức chiến đấu để sinh tồn sẽ tăng mạnh rồi!

Hắn quyết định học, nhưng khi hắn muốn mở sách ra, hệ thống lại đưa lên thông báo.

[Hệ thống] Môn phái không phù hợp, không thể học tập.

Lục Văn Ngạn tức đến muốn lật bàn, gì đây, không thể dùng ngươi cho ta làm gì?! Tính đùa giỡn người khác hay sao?!

[Hệ thống] Bắt đầu xem xét sách môn phái kỹ năng sơ cấp? Yes or No.

Lục Văn Ngạn bị hệ thống làm trở nên vô cảm, ôm tâm lý may mắn, hắn lại mở hai quyển khác ra, kết quả được một quyển 'Thiên thư phong vân', và một quyển 'Tu trúc'.

[Hệ thống] Ngài đạt được sơ cấp kỹ năng môn phái Vân Lộc [Phong phi vân], tạo gió xoáy xung quanh địch, tiến hành công kích trên diện rộng, cấp bậc càng cao mục tiêu có thể công kích càng tăng lên. Mở sách ra lập tức có thể học tập.

[Hệ thống] Ngài đạt được sơ cấp kỹ năng môn phái Quỷ Mặc [Tu trúc], tại một vị trí nhất định đặt một gốc cây trúc, măng mọc xung quanh, có hiệu quả phóng mưa châm, tiến hành công kích xung quanh mục tiêu, tính năng công kích quần thể, cấp bậc càng cao mục tiêu có thể công kích càng tăng lên. Mở sách ra lập tức có thể học tập.

Lục Văn Ngạn lại càng muốn lật bàn, rõ ràng đều là những kỹ năng không thể học, mở ra thì dùng được gì?! Hơn nữa ở đâu ra thêm một môn phái Quỷ Mặc?!

Hắn bỗng nhiên nhớ tới, trước khi hắn xuyên qua, trong trò chơi co người luôn nói là có hai loại nghề nghiệp mới phát triển ra, trong đó một cái hình như gọi là Khiếu Quỷ Mặc? Không biết kỹ năng nghề nghiệp mới này có thể học hay không?

[Hệ thống] Môn phái không phù hợp, không thể học tập.

Hệ thống này gạt người ta a!!!!!

Bất quá hắn nghĩ lại, có lẽ hắn không dùng được, vậy không biết những người khác có thể dùng được hay không? Như viên đan dược lần trước, người khác cũng có thể dùng đó thôi. Hắn càng nghĩ càng thấy có lý, quyển 'Phong Vân' không phải là chuẩn bị cho Sở Tử Khiên sao? Còn 'Tu trúc' dị năng hệ mộc của Lưu Khoan chắc là có thể dùng được. Về phần 'Địa tái trận'...... có lẽ là cho Phương Cảnh Dương?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Lục Văn Ngạn cũng không nghĩ bản thân mất sức chín trâu hai hổ đổi thưởng nhiệm vụ lại biến thành rác rưởi không dùng được, vì thế hắn bỏ sách vào trong, đứng lên đi ra ngoài.

"Tiểu dương, cậu tới đây một chút." Lục Văn Ngạn vẫn quyết định tìm Phương Cảnh Dương thí nghiệm trước một chút.

Kỳ thật tìm Sở Tử Khiên thí nghiệm càng thích hợp, bởi vì trừ hắn ra thì không có ai có dị năng hệ phong, đáng tiếc hán ra ngoài rồi, Lưu Khoan cũng có thể, nhưng so với Phương Cảnh Dương thì Lục Văn Ngạn vân tin tưởng Phương Cảnh Dương hơn.

Phương Cảnh Dương nghe Lục Văn Ngạn gọi, lập tức đưa đao giao cho Triệu Hoành Bác, sau đó bước nhanh đi đến bên cạnh Lục Văn Ngạn, "Anh Lục, chuyện gì vậy?"

Lục Văn Ngạn cũng không giải thích, kéo hắn đi ra ngoài, đến một góc không có người, lấy ra bản [Địa tái trận] đưa cho hắn, "Cậu mở ra thử xem."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi