VÚ EM QUẬT KHỞI THỜI MẠT THẾ


♥.6. Nguyền rủa ác ý.

Phương Cảnh Dương cảm thấy có một cổ lực lượng ấm áp từ tay Lục Văn Ngạn truyền vào thân thể mình, tiếp theo đó, tứ chi của y bỗng nhiên có lại khí lực, y ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Văn Ngạn, thấy Lục Văn Ngạn nâng ngón tay đặt lên môi làm động tác im lặng. Phương Cảnh Dương cắn cắn môi, âm thầm ghi tạc sự giúp đỡ của Lục Văn Ngạn vào trong lòng.

Đã có lại khí lực hành động, Phương Cảnh Dương liền không cần Lục Văn Ngạn đỡ chính mình nữa, y cùng Lý Minh Viễn gắt gao đi theo phía sau Lục Văn Ngạn, cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía. Tuy ban nãy đi lên đây Lục Văn Ngạn cùng Lý Minh Viễn đã thanh lí không thiếu zombie, nhưng mà cái bệnh viện lớn như vầy, nhất định còn ẩn náu rất nhiều zombie đang trốn tránh ở góc âm u nào đấy, tùy thời tùy khắc có thể xuống tay với bọn họ.

'Cộc cộc cộc –'- Tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên trong không gian tĩnh lặng, cả ba người Lục Văn Ngạn không hẹn mà cùng quay đầu trợn mắt nhìn phía sau.

Mấy người bám đuôi theo sau họ lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Lộ cùng một cô gái khác, khiến cả hai cắn răng nhăn nhó đem giày cao gót mang trên chân tháo ra để một bên.

Đoàn người thuận lợi xuyên qua hàng hiên, đi tới cửa khẩu cầu thang. Bỗng Lục Văn Ngạn đột nhiên ngừng lại làm hại Phương Cảnh Dương thiếu chút nữa đập cả người vào lưng cậu.

"Anh Lục, sao vậy?"- Phương Cảnh Dương nhỏ giọng hỏi.

"Có zombie."- Khi nãy lúc cậu cùng Lý Minh Viễn lên lầu, cả hai chỉ đem zombie vây tới trên đường đi giết chết thôi, chứ không có thanh lý hết zombie trong hàng hiên lầu hai, giờ phút này trên Bản đồ biểu hiện đám zombie chưa bị diệt đó đã theo động tĩnh khi nãy lắc lư tới phụ cận cầu thang, bọn họ lúc này chỉ cần phát ra một tiếng động nhỏ thôi, chúng nhất định sẽ chen chúc nhào đến tìm.

"Khi đi xuống cẩn thận một chút, động tác tận lực chậm rãi nhẹ nhàng, không cần phát ra bất kì âm thanh gì."- Lục Văn Ngạn nhẹ giọng nói với Phương Cảnh Dương, ánh mắt cũng liếc về phía năm người theo sau, thấy bọn họ thức thời gật đầu, thế này mới mang theo mọi người từ từ đi xuống dưới.

Đột nhiên xuất hiện một trận đất rung núi chuyển, tất cả mọi người bị chấn động cường liệt làm cho ngã trái ngã phải, đèn trần huỳnh quang trên đỉnh đầu chớp lóe chớp lóe, cảnh tượng đáng sợ y chang trong phim kinh dị, những tiếng thét chói tai bỗng chốc không ngừng rú lên từ mấy nam nữ thanh niên theo sau kia.

Đám zombie nghe thấy động tĩnh, đều nhốn nháo vọt về phía bọn họ, bộ mặt dữ tợn thối nát của đám zombie dưới hiệu ứng kinh dị của ánh đèn chớp tắt càng trở nên khủng bố, điều đó làm cho tiếng thét chói tai của mấy người nam nữ kia càng trở nên bén nhọn.

Rốt cục đèn trần cũng ngừng chớp tắt, toàn bộ bệnh viện chìm sâu vào sự âm trầm của bóng tối.

"Đều câm miệng hết cho tôi!"- Lục Văn Ngạn tức giận gầm nhẹ: "Trở về! Trở về căn phòng ban nãy!"

Chắc vì do trong người mang theo hệ thống game, tầm mắt Lục Văn Ngạn hoàn toàn không bị ảnh hưởng của bóng tối, nhưng mà zombie thật sự nhiều lắm, cậu căn bản không có phương pháp mang theo một đống người như vầy giết ra ngoài, chỉ có thể lựa chọn tạm thời rút lui.

Trong bóng đêm truyền đến những tiếng gầm grừ làm người ta dựng tóc gáy cùng tiếng bước chân, mấy người nam nữ kia đi ở phía trước, nghiêng ngã lảo đảo vịn tường theo đường cũ trở về căn phòng lúc đầu trú ẩn, nhưng hai mắt bọn họ còn chưa thích ứng với bóng tối, như thế nào cũng đi không được nhanh, thường thường có vài người ngã sấp xuống, còn tiếp tục phát ra tiếng thét chói tai, làm cho gân xanh trên trán Lục Văn Ngạn không kiên nhẫn giựt tựt tựt, thật sự là xui tám kiếp mới gặp phải thứ đội hữu ngu như heo này.

Zombie phía sau dần đuổi theo kịp, Lục Văn Ngạn cùng Phương Cảnh Dương đi tuốt phía sau chỉ có thể vừa đi vừa cùng zombie chiến đấu.

"Sắp tới rồi, hai cậu đi trước đi, đừng cho mấy người đó đem bọn mình nhốt bên ngoài!"- Lục Văn Ngạn nói vói Lý Minh Viễn.

Lý Minh Viễn kinh ngạc chớp mắt một cái, trịnh trọng gật đầu, rồi lôi kéo Phương Cảnh Dương lao nhanh lên phía trước, còn Lục Văn Ngạn thì thả chậm lại cước bộ đi ở cuối cùng, không ngừng phóng ra kỹ năng xử lý mấy con zombie sắp đuổi kịp bọn họ.

"Mấy người tính làm gì?"- Tiếng rống đầy giận dữ của Phương Cảnh Dương vang lên.

Quả nhiên sau khi năm người kia vào phòng, liền có người muốn đem cửa đóng lại, suýt tí nữa nhốt ba người bọn họ bên ngoài. May mắn Phương Cảnh Dương lẹ mắt nhanh tay, đúng lúc chặn cửa lại, mới khiến cho ba người bọn họ thoát khỏi nguy cơ bị zombie vây sát.

"Anh Lục, nhanh tới đây!"

Lục Văn Ngạn nhanh chóng giải quyết ba con zombie, rồi lách vào trong phòng, ngay sau đó Phương Cảnh Dương liền khóa cửa lại, dùng bàn làm việc cùng tủ chặn cửa, mấy con zombie tới chậm chỉ có thể ở ngoài cào ván cửa.

"Thật, thật xin lỗi, chúng tôi vừa rồi rất sợ hãi, cho nên mới lỡ..."- Một nam thanh niên sắc mặt trắng bệch giải thích.

Chấn động dần dần bình ổn, Lục Văn Ngạn cùng Lý Minh Viễn, Phương Cảnh Dương ba người dựa lưng vào tường ngồi xuống, không thèm quan tâm tới giải thích của người nọ, khiến cho sắc mặt người nọ lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng hậm hực ngậm miệng, năm người như lúc đầu chen chúc cùng nhau trên chiếc giường, lui thành một đoàn.

Bên ngoài không ngừng truyền tới tiếng gầm ngao ngao cùng tiếng cào cửa, khiến người nghe trong lòng run sợ. Phương Cảnh Dương cùng Lý Minh Viễn không ngoại lệ cũng lộ ra một chút thần sắc khẫn trương lo lắng, toàn bộ trong phòng chỉ có mỗi mình Lục Văn Ngạn bình tĩnh tự nhiên.

Lục Văn Ngạn xuyên thấu qua cửa sổ bệnh viện nhìn ra bên ngoài, phát hiện tất cả đèn đường đều bị dập tắt, xem ra toàn bộ khu vực đã đình điện, lý do hơn phân nửa là vì trận động đất vừa rồi chấn hỏng đường dây điện. Lục Văn Ngạn nguyên bản tính mang theo mọi người rời khỏi bệnh viện, sau đó sẽ chọn một căn nhà dân trống ngây ngốc một đêm, nhưng kế hoạch cản không được biến hóa, bóng tối giờ đây đã trở thành thiên đường của zombie, nếu lúc này tiếp tục chọn lựa rời đi bệnh viện, hiển nhiên không phải là hành động sáng suốt.

Lục Văn Ngạn cau mày nhìn điểm đỏ biểu hiện trên Bản đồ, zombie trong bệnh viện này còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cậu, ngày mai chỉ sợ không tránh được một hồi ác chiến.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào, rốt cục cũng không phải quá mức tăm tối, mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại.

Lúc này đã là đêm khuya, ép buộc cả tối, mọi người giờ đây chỉ cảm thấy vừa kinh sợ, vừa lạnh lại vừa đói.

Lý Minh Viễn từ ngày hôm qua tới giờ cái gì cũng chưa được ăn, bụng đều nhanh đói tới hôn mê, thế nên hắn liền từ trong túi plastic lấy ra hai cái bánh bao nhanh chóng ăn.

Nghe mùi hương bánh bao, Lục Văn Ngạn cũng cảm thấy có chút đói bụng, vì thế mở ra túi vải buồm, lấy hai cái bánh sandwich, đưa cho Phương Cảnh Dương một cái.

Phương Cảnh Dương khoát khoát tay, chỉ chỉ ngăn kéo bàn làm việc, ý muốn nói trong đó có thức ăn. Nhìn Phương Cảnh Dương hướng bàn làm việc đi tới, Lục Văn Ngạn từ chối cho ý kiến nhíu mày. Vừa rồi bọn họ vội vã rời đi không chú ý lấy đi thức ăn Phương Cảnh Dương đặt trong ngăn kéo, mà mấy người kia một lúc sau mới đuổi theo kịp, túi quần túi áo đều phình ra, hiển nhiên tất cả đã bị mấy người đó lấy đi.

Quả nhiên lúc Phương Cảnh Dương mở ngăn kéo ra liền phát hiện trống không, y nheo lại hai mắt, nhìn về phía năm người chen chúc trên giường kia.

Năm người chột dạ cúi đầu, muốn cầm gì đó trong tay mình giấu vào sau lưng.

Phương Cảnh Dương hạ xuống mí mắt, không có tới trước mặt mấy người đó đòi lại thức ăn của mình, trầm mặc trở về bên cạnh Lục Văn Ngạn ngồi xuống, Lục Văn Ngạn cười cười, lại đem sandwich đưa qua, Lý Minh Viễn cũng cầm ra một bịch sữa đưa cho y.

Lục Văn Ngạn biết thằng nhóc này cũng không phải đang xót thức ăn, mà là đang tức giận vì hành vi không hỏi mà tự lấy đi đồ vật của người khác của năm người đó, Phương Cảnh Dương là người miệng lưỡi chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, chỉ cần năm người đó mở miệng hỏi, Phương Cảnh Dương tuyệt đối sẽ không giấu giếm thức ăn không phân cho họ, nhưng mấy người đó cố tình muốn dùng phương thức này....

Phương Cảnh Dương chớp chớp đôi mắt có chút chua sót, nhận lấy sandwich và sữa ăn.

Ăn uống no đủ, Phương Cảnh Dương cùng Lý Minh Viễn liền cảm thấy buồn ngủ, cả người mệt mỏi rã rời, nhưng lại cường chống không chịu ngủ. Cả hai đã nhận ra sự bất thường của năm người kia, lòng sinh ra phòng bị không thể lơ là.

"Hai đứa ngủ đi, anh canh cho."- Lục Văn Ngạn biết hai thanh niên trẻ tuổi này một ngày một đêm qua đã vất vả như thế nào, vừa lúc muốn yên ổn nghỉ ngơi lại vô cùng không dễ dàng như vậy.

"Thế sau nửa đêm anh Lục nhớ gọi bọn em dậy, bọn em thay ca cho anh ngủ."

"Ừ, được."

Vì thế hai người bọn họ liền thả lỏng thần kinh ngủ say.

Năm người kia thấy ba người bọn họ có hai người đã ngủ, còn một người đang ngẩn người thì liền lén lút lấy thức ăn lúc trước chôm đi từ ngăn kéo phân chia nhau ăn, ánh mắt lại giữ không trụ phiêu về phía túi to đựng thức ăn bên cạnh Lục Văn Ngạn va Lý Minh Viễn.

Lục Văn Ngạn cúi đầu như đang xuất thần, kỳ thật cậu đang xem Túi đồ trong hệ thống của mình, bên trong chứa toàn bộ các thứ ban nãy lấy được từ trong quầy bán quà vặt, chúng được hệ thống tự động phân loại sắp xếp chỉnh tề, muốn lấy cái gì liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy ngay, phi thường thuận lợi.

Lấp no bụng rồi, năm người kia cũng bắt đầu buồn ngủ, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào nhau nghỉ ngơi.

Trong phòng dần im lặng đi, nhất thời chỉ còn lại âm thanh zombie cào ván cửa bên ngoài.

Bỗng nhiên Lục Văn Ngạn cảm thấy một trận đau đớn đánh úp vào đầu mình, ngẩng đầu liền thấy thân mình của con nhỏ Vương Lộ kia khẽ động giống như giật mình. Nhanh chóng, một ý niệm xẹt qua trong đầu cậu, cậu xem xét tin tức trạng thái chính mình, quả nhiên hơn một trạng thái – Nguyền rủa.

Cậu lại xem trạng thái của Phương Cảnh Dương cùng của Lý Minh Viễn, quả nhiên Lý Minh Viễn cũng trúng Nguyền rủa, Nguyền rủa của Phương Cảnh Dương càng gia tăng thêm một tầng. Cái con nhỏ đáng ghét kia, tâm quả thật như rắn rết mà!

[Tâm Thanh Thần Minh] một giờ chỉ có thể sử dụng một lần, cho nên Lục Văn Ngạn giải khai Nguyền rủa trên người Phương Cảnh Dương trước, cũng đem máu của y bơm đầy. Ánh mắt Lục Văn Ngạn nhìn về phía Vương Lộ trở nên sắc bén như dao, một căn châm lóe ánh xanh vô thanh vô tức xuất hiện trên tay cậu.

Vương Lộ đang giả vờ ngủ bỗng cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt, ngực khó chịu, muốn ói nhưng ói không được, ánh mắt vừa lúc đụng trúng ánh mắt băng lãnh của Lục Văn Ngạn, trái tim cô mạnh giật thót, lập tức ngồi thẳng dậy.

"Làm sao vậy?"- Cảm thấy động tĩnh, một nam thanh niên nhỏ giọng hỏi.

"Không, không có việc gì, em có chút sợ hãi mà thôi."- Vương Lộ một bên ứng phó nam thanh niên, một bên chột dạ nghĩ có phải Lục Văn Ngạn đã phát hiện ra cái gì hay không.

"Cửa được chặn kín lại rồi, zombie vào không được đâu."

"Dạ."- Dưới sự an ủi khuyên giải của nam thanh niên, Vương Lộ lại nằm trở về, nhưng lúc này đây cô như thế nào cũng ngủ không được, lãnh ý trong ánh mắt của Lục Văn Ngạn khi nãy làm cô phi thường sợ hãi, nhưng khi cô một lần nữa nhìn về phía Lục Văn Ngạn, lại phát hiện cậu đã muốn cúi đầu, gương mặt tuấn mỹ như trước tao nhã như ngọc, hoàn toàn không nhìn ra ánh mắt đáng sợ ban nãy lại xuất phát từ cậu.

Lục Văn Ngạn cũng không phải tốt bụng tha cho con nhỏ đó, chỉ là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống chi cậu phát hiện trên thanh HP của con đó tự nhiên có thêm một trang thái Nguyền rủa, chắc có lẽ là phản phệ sau khi Nguyền rủa bị giải khai, khiến cho con đó tự hưởng thụ hậu quả xấu bản thân tạo ra cũng không sai.

Lục Văn Ngạn trong lúc lẳng lặng chờ đợi kỹ năng [Tâm Thanh Thần Minh] phục hồi, liền nghiên cứu tinh hạch trong Túi đồ của mình, không biết mấy thứ long lanh này có tác dụng gì nữa. Nếu như nói thứ này cùng trong tiểu thuyết viết giống nhau, có thể tăng lên thực lực dị năng giả, vậy hệ thống đem tinh hạch cho người không có dị năng là cậu để làm chi? Chẳng lẽ muốn cậu lấy làm tiền xài?


Nghĩ tới đây, Lục Văn Ngạn cảm thấy chính mình đã đụng đến chân tướng...Trong game sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều thưởng cho kinh nghiệm cùng tiền, có đôi khi thưởng cho trang bị, mấy cái tinh hạch này về sau nói không chừng có thể làm tiền để tiêu nha.....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi