VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Phạm Ngô ở một bên cười nói: - Hành cung của bổn tọa ở cách địa điểm của trưởng lão không xa, sau này trưởng lão hẳn phải đi lại với ta nhiều hơn mới được!

Trưởng lão khách sáo nói: - Thánh Tôn đại nhân đã có ý, vậy sau này nói không chừng lão hủ cũng có chỗ cần quấy rầy, mong rằng Thánh Tôn chớ chê bỏ!

Dương Khai có thể không nể mặt mũi Phạm Ngô, nhưng trưởng lão thì ít nhiều còn có chút băn khoăn: trước khi Tiểu Tiểu chưa trở thành Thái Nhạc, thực lực của Thạch Linh nhất tộc vẫn còn yếu thua đối phương một bậc, Dương Khai cũng không có khả năng luôn ở bên trong Cổ Địa này che chở cho họ.

Không nói làm tốt quan hệ thân mật với Phạm Ngô, tối thiểu cũng không nên tỏ ra cứng rắn, đối với Thạch Linh nhất tộc đây đều là chuyện tốt.

Phạm Ngô cười ha hả, nói: - Trưởng lão nói quá lời, sau này nếu trưởng lão có thời gian rảnh, thì nhất định phải tới hành cung của bổn tọa một lần!

Loan Phượng cũng hé miệng cười nói:

- Bổn cung cũng rất hoan nghênh trưởng lão đấy!

Thương Cẩu liếc nhìn mấy người một cái, hừ hừ nói: - Nói thật giống như bổn tọa từ chối người ngoài ngàn dặm vậy! Hắn vừa nói vừa quay đầu hướng về phía trưởng lão, mỉm cười nói: - Trưởng lão, hành cung của ta tuy rằng cách địa điểm Thạch Linh nhất tộc hơi xa một chút, nhưng từ lâu nghe tiếng Mộc Linh nhất tộc chế tạo rượu ngon thức ăn mỹ vị vô cùng ngon miệng... một ngày nào đó ta sẽ đi tới làm khách, còn mong trưởng lão không cần đuổi ta ra khỏi nhà!

- Không dám không dám! Thánh Tôn nếu tới, bỉ tộc tự nhiên vô cùng hoan nghênh!

Trưởng lão cười khổ một trận. Từ lúc nào lão lại biến thành bánh trái thơm ngon vậy, ba vị Thánh Tôn Cổ Địa người này tiếp người kia muốn kết thân tình với lão... hết thảy không thể nghi ngờ là bởi vì Dương Khai! Lão cũng không phải loại người đạo đức giả, nếu tiếp tục ở chỗ này hàn huyên cùng ba vị Thánh Tôn chỉ sợ hữu tâm vô lực, nên vội vàng nói với Dương Khai: - Dương tiên sinh, nếu ở đây không có chuyện gì, vậy lão hủ mang tộc nhân đi trở về, không biết Dương tiên sinh...

Dương Khai mỉm cười, nói: - Ta sẽ không cùng đi với trưởng lão, lần này ta vào Cổ Địa mục đích là tìm Tiểu Tiểu, giờ này nếu Tiểu Tiểu đã đi vào Huyết Môn, vậy chuyện của ta cũng xong rồi, ít ngày nữa sẽ rời khỏi Cổ Địa!

Trưởng lão nghe vậy trên mặt lộ vẻ tiếc hận tuy nhiên vẫn nói: - Vậy thì chúc Dương tiên sinh thuận buồm xuôi gió, ngày nào đó nếu trở lại Cổ Địa, thì hãy tới lãnh địa Thạch Linh nhất tộc ta, lão hủ nhất định nhiệt tình đón tiếp!

- Trưởng lão tạm biệt không tiễn! Dương Khai liền ôm quyền nói.

Trưởng lão cũng đáp lễ, lại cáo từ với mấy người Phạm Ngô một hồi, lúc này mới xoay người rời đi.

Rất nhanh, Thạch Linh nhất tộc liền theo trưởng lão biến mất trong tầm mắt mọi người.

Ba người Phạm Ngô đứng ở phía sau Dương Khai, hai mặt nhìn nhau một hồi, sâu trong nội tâm thấp thỏm lo âu. Cuối cùng vẫn là Phạm Ngô ho nhẹ một tiếng, lên tiếng thử dò xét: - Dương tiên sinh! Kế tiếp ngài có tính toán gì không?

Dương Khai nghiêng đầu nhìn hắn, cười hì hì nói: - Làm sao vậy, Phạm Ngô đại nhân đây là muốn ta mau mau rời Cổ Địa à?

Phạm Ngô biến sắc, vội nói: - Không dám không dám! Dương tiên sinh giá lâm Cổ Địa, chính là vinh hạnh của Cổ Địa, Phạm Ngô sao dám nghĩ như thế!

- Là thật không dám? Trong lòng nghĩ sao thì cứ nói vậy thôi, ta là một Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi cũng không thể bắt ngài làm gì! Dương Khai cười lạnh nói giọng kỳ quái.

"Ngươi đúng là không thể bắt buộc ta làm gì, nhưng người đời sau Thiên Hình thì có thể a!" Phạm Ngô oán thầm trong lòng, gượng cười nói: - Dương tiên sinh nghĩ nhiều rồi! Sau ngày hôm nay, tiên sinh chính là khách quý của Cổ Địa ta, nếu muốn ở lại chỗ này, chúng ta đúng là vô cùng hoan nghênh!

Dương Khai đưa tay vỗ vai Phạm Ngô, cười ha hả nói: - Không nghĩ tới Phạm Ngô đại nhân hiếu khách như thế! Một khi đã như vậy, thì nói không chừng bổn thiếu cũng phải cho ngài chút mặt mũi... Quyết định như thế đi, bổn thiếu đành lưu lại Cổ Địa một đoạn thời gian vậy!

Phạm Ngô sắc mặt tối sầm, hận không thể tự tát mình mấy cái.

Loan Phượng, Thương Cẩu cũng đều gương mặt u oán nhìn vào hắn, thầm nghĩ: "Tên khốn ngươi này vì sao nói nhiều vậy chứ, làm người câm thì tốt rồi!"

Dương Khai chỉ tay một cái, mở miệng nói: - Vật này mấy vị còn cần hay không?

Mấy người Phạm Ngô tỉnh thần lại, thấy Dương Khai chỉ chính là Sơn Hà Chung rơi trên mặt đất kia, lập tức trong lòng máy động, sợ hãi nói: - Đây chính là vật của Dương tiên sinh, giờ này dĩ nhiên là vật về nguyên chủ, chúng ta sao có thể mơ ước!

Dương Khai hừ một tiếng nói: - Trước đây người nào nói với ta đây vốn là vật của Cổ Địa?

Thương Cẩu lập tức cười gượng nói: - Bảo vật người có đức được hưởng! Chuông này tồn tại trong Cổ Địa vô số năm, còn không có người có thể thu phục, nếu Dương tiên sinh có thể làm cho nó nhận chủ, dĩ nhiên là người có đức!

Lời nói lúc trước chính là Thương Cẩu, giờ này hắn e sợ Dương Khai ghi hận tính toán sổ sách, vội vàng sửa lại ý tứ.

- Thật là nhìn không ra, Thương Cẩu đại nhân bộ dáng trầm trầm, không ngờ cũng là người biết ăn nói! Dương Khai nhìn lại hắn nói với vẻ mặt chế nhạo.

Thương Cẩu mặt đỏ rần, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, hôm nay mặt mũi này đúng là đánh mất lớn, may mà ở chỗ này trừ Phạm Ngô và Loan Phượng ra, không còn ai khác, các Yêu Vương cùng Thánh sứ kia đều ở ngoài mười dặm, nếu không để chuyện hôm nay truyền ra ngoài, hắn còn có uy tín gì để nô dịch bộ hạ chứ?

- Là thật sự không cần? Dương Khai nghiêm sắc mặt: - Đừng nói bổn thiếu không cho các vị cơ hội, đây chính là dị bảo hồng hoang: "Tiếng chuông vang lên trấn sơn hà, đế vận chuyển càn khôn, chính là Sơn Hà Chung!" Cầm nó trong tay dù đụng phải Long tộc các vị cũng có thể đi lên nhéo mấy lỗ tai to... Bỏ lỡ thôn này nhưng không có tiệm sau, sau này chớ có hối hận!

Phạm Ngô cười khổ không ngừng: - Dương tiên sinh cũng đừng giễu cợt chúng ta nữa!

Hắn nói với dáng vẻ sắp không chịu nổi, còn kém cầu xin Dương Khai mau mau thu lại Sơn Hà Chung.

Loan Phượng cũng năn nỉ nói:

- Dương tiên sinh, chuyện lúc trước là chúng ta làm không đúng, nhưng Thạch Hỏa đã đền tội, còn xin Dương tiên sinh bớt nóng giận!

Dương Khai nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: - Nếu Phượng phu nhân nói như thế, bổn thiếu đành phải nể mặt mũi các vị vậy!

Loan Phượng tuy rằng trước giờ một mực khoanh tay đứng nhìn, nhưng dù sao nàng cũng ngăn cản cử động tự tuyệt của Nhược Tích... Chỉ bằng vào điểm này, Dương Khai vẫn có chút cảm kích đối với nàng.

Lời vừa nói ra, ít nhiều làm cho Loan Phượng có chút ngoài ý muốn, Phạm Ngô, Thương Cẩu cũng đều liếc nhìn nàng một cái, dường như là ý thức được điều gì.

Dương Khai đi lên trước, đưa tay vỗ trên Sơn Hà Chung, bắt đầu khởi động đế nguyên cùng thần niệm, trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm lo âu.

Lúc trước ở trong Toái Tinh Hải, hắn phải hao phí thời gian một năm mới thu phục Sơn Hà Chung, trong quá trình đó gian khổ không sao tả siết... hôm nay bị ép giải trừ thần hồn lạc ấn, cũng không biết còn có thể lần nữa để nó nhận chủ hay không? Cho dù có thể nhận chủ, cũng không biết phải tốn thời gian bao lâu?

Nếu như phải hao tốn thời gian một năm nữa, thì quả thực Dương Khai sẽ vô cùng buồn bực.

Thần niệm cùng đế nguyên thực nhẹ nhàng tràn vào Sơn Hà Chung, điều này làm cho Dương Khai rất vui mừng, biết dị bảo hồng hoang cũng không có bài xích mình, lập tức ngưng tụ tâm thần, ghi lại thần hồn ấn ký của mình vào trong Sơn Hà Chung.

"Xoạt..." Trên Sơn Hà Chung phong cách cổ xưa kia lóe sáng lên một cái, Dương Khai khẽ nhếch mày, đưa tay cầm nó lên đặt trên tay.

- Này... Phạm Ngô sắc mặt cả kinh.

Lúc trước Phạm Ngô cũng chạm thử vào Sơn Hà Chung, nhưng vật này mặc dù bằng vào thực lực của hắn cũng không có biện pháp cưỡng ép cầm lên, chỉ đành để mặc cho nó rơi xuống đất... giờ này Dương Khai có thể cầm lên được, không thể nghi ngờ nói rõ hắn đã thu phục nó!

- Nhanh như thế à! Thương Cẩu cũng hoảng sợ lên tiếng.

Loan Phượng lại là đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng khác thường, không ngừng quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, dường như muốn từ trên người hắn nhìn ra một đóa hoa. Đây thật là núi cao lại có núi cao hơn! Ba người bọn họ trước đây cũng nhiều lần nếm thử, nhưng hoàn toàn không có cách nào để cho lực lượng tràn vào bên trong Sơn Hà Chung, nhưng đến tay Dương Khai, dường như chỉ là việc đơn giản như hít thở bình thường.

- Vận khí tốt! Dương Khai cười hì hì nói: - Bảo bối này dường như hoàn toàn nguyện ý nhận ta làm chủ!

Nói xong, Dương Khai liền thu Sơn Hà Chung vào trong cơ thể, rồi quay đầu nhìn pháp thân đang khoanh chân ngồi dưới đất.

Từ sau khi Nhược Tích phong ấn Thạch Hỏa căn nguyên vào trong cơ thể pháp thân, pháp thân liền rơi vào một giấc ngủ say kỳ lạ. Dưới cảm nhận của Dương Khai, một luồng phân thần trong cơ thể pháp thân kia cũng yên lặng xuống.

Bất quá tuy là đang ngủ say, nhưng cũng không có nguy hiểm, chỉ cần pháp thân có thể luyện hóa Thạch Hỏa căn nguyên, thì sau khi thức tỉnh hắn sẽ là một Thạch Hỏa thánh linh mới.

- Dương tiên sinh, vị Thạch linh này... cần xử lý như thế nào? Có cần ta bảo mấy vị Yêu Vương ở chỗ này hộ pháp cho hắn hay không? Loan Phượng nhìn ra sự ân cần trong mắt Dương Khai, vội vàng lên tiếng hỏi.

Nếu nói hôm nay rốt cuộc ai mới là người thắng lớn nhất, thì không thể nghi ngờ chính là Thạch Linh nhất tộc.

Trong Thạch Linh nhất tộc, một tộc nhân trong đó được người đời sau Thiên Hình mang vào Huyết Môn, để thừa kế lực lượng của thánh linh Thái Nhạc, mà một tộc nhân khác thì chiếm được Thạch Hỏa căn nguyên.

Trong tộc, lập tức sẽ sinh ra hai vị thánh linh

Cả Thạch Linh nhất tộc mới có bao nhiêu tộc nhân chứ!?.

Chỉ bằng vào điểm này, sau này Thạch Linh nhất tộc cũng không thể coi thường!

Nghe Loan Phượng hỏi, Dương Khai lắc lắc đầu, nói: - Không cần!

Không cần? Loan Phượng sửng sốt một chút, không khỏi vẫn còn có chút lo lắng: tuy rằng các Yêu Vương cùng Thánh sứ phía dưới đều biết chuyện hôm nay, khẳng định sẽ không tới quấy nhiễu Thạch linh sắp tấn thăng làm Thạch Hỏa thánh linh này, nhưng Diêm Vương dễ hầu hạ, tiểu quỷ lại khó dây dưa a, nói không chừng có một tiểu yêu nào đó không có mắt đi tới nơi này, vạn nhất không cẩn thận một chút quấy nhiễu Thạch linh này... thì người đó có thể gánh được trách nhiệm hay sao?

Loan Phượng trong lòng có băn khoăn, đang định lên tiếng nói một câu khuyên bảo lần nữa, bỗng nhiên thấy Dương Khai vô cùng thuần thục bấm pháp quyết huyền diệu, trong miệng lẩm bẩm, thân mình lại đong đưa lắc lư như phát điên, khiến người ta nhìn thấy chỉ sợ hắn tự làm mình gãy xương.

Hắn làm dáng vẻ vô cùng thần bí!

Ba vị Thánh Tôn đều nhìn ngẩn người, hoàn toàn không biết đây là Dương Khai đang làm gì.

Dưới mấy ánh mắt nhìn chăm chú, bỗng nhiên Dương Khai đưa tay vỗ về phía pháp thân.

"Xoạt..." Pháp thân biến mất một cách quỷ dị.

Ba vị Thánh Tôn cả kinh thất sắc.

Phạm Ngô hô nhỏ: - Chuyện gì vậy? Hắn đi đâu rồi?

Loan Phượng, Thương Cẩu cũng đầy mặt mờ mịt, chậm rãi lắc lắc đầu.

Ba vị Thánh Tôn thực lực đỉnh cao, bản lãnh thông thiên, thời khắc này lại có chuyện phát sinh ở trước mắt làm cho bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sao có thể không khiến bọn họ khiếp sợ!?!

- Có gì mà kinh ngạc như thế! Dương Khai vỗ tay một cái, lại phủi quần áo cũng không có chút tro bụi, liếc nhìn ba người, nói: - Bổn thiếu chỉ là thi triển một chút Càn Khôn Na Di Đại Pháp nho nhỏ, đưa hắn đến một địa phương an toàn mà thôi!

- Càn Khôn Na Di Đại Pháp! Phạm Ngô sắc mặt cả kinh.

Bất quá rất nhanh hắn bình thường trở lại, bởi vì trước đây Dương Khai từng biểu hiện thần thông không gian không tầm thường. Trong ý nghĩ của hắn, Càn Khôn Na Di Đại Pháp gì đó chưa từng nghe nói này, không thể nghi ngờ cũng là sử dụng một loại thần thông không gian.

Nếu Dương Khai có thể làm cho mình thuấn di, thì hẳn là cũng có thể làm cho người khác thuấn di...

Thế nhưng hắn lại không biết, Dương Khai chẳng qua là làm ra vẻ kỳ lạ một chút, rồi mới thu pháp thân vào Huyền Giới Châu mà thôi! Nếu không với tu vi của bọn họ, nhất định có thể nhận ra dấu vết thuấn di, không đến mức không thể tìm ra dấu vết như vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi