VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Hai sư tỷ muội bối phận bất đồng xa cách gặp lại, tràng diện đó quả thực xúc động lòng người.

Một đám nữ đệ tử của Băng Tâm Cốc lại là người có tính đa cảm lớn, nhìn một chút bên này, nhìn một chút bên kia, rất nhanh từng người một ánh mắt đều ướt át, làm như bị lây. Thanh kiếm sắc bén cầm trên tay đều thu về toàn bộ, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

- Khụ... Dương Khai co bàn tay đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, trong khoảnh khắc hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

- Đúng rồi Thất sư muội, ta cùng với sư tôn trở về. Cơ Dao bị kinh động, gương mặt mang vẻ vui mừng theo sát thân ảnh kiều tiểu nói.

- Sư tôn? Thân ảnh kiều tiểu gương mặt vẻ mờ mịt, hồ nghi nói: - Sư tôn không phải ở...

- Trưởng Tôn cô nương, lại gặp mặt. Dương Khai khẽ mỉm cười, cắt ngang lời của nàng.

Người con gái nhỏ nhắn xinh xắn này chính là Băng Vân thất đệ tử Trưởng Tôn Oánh mà Dương Khai đã gặp vào mấy năm trước!

Trưởng Tôn Oánh quay đầu nhìn lại Dương Khai, kinh ngạc nói: - Dương sư huynh, sao lại là ngươi?!

Nàng quả thật rất kinh ngạc, trước đó cùng Cơ Dao xa cách gặp lại, đắm chìm trong không khí vui sướng vẫn chưa chú ý chuyện gì, thời khắc này mới phát hiện, Tam sư tỷ của mình lại cùng đi với Dương Khai.

Nàng xưng hô Dương Khai là sư huynh, trái lại không phải là bởi vì tu vi của Dương Khai cao hơn so với nàng. Nàng có Đế Tôn nhất tầng cảnh tu vi, hơn nữa mấy năm trước lúc gặp được Dương Khai, hắn mới chỉ có Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi.

Nàng xưng hô như vậy chỉ là xuất phát từ tôn trọng.

Dù sao Băng Vân sở dĩ có thể thoát khỏi Tịch Hư Bí Cảnh, trở về Băng Tâm Cốc, từ đầu tới cuối là công lao của Dương Khai. Mấy đệ tử dưới trướng của Băng Vân sau khi biết được chuyện này, đều đối với hắn cảm động đến rơi nước mắt, xưng hô một tiếng sư huynh là lễ phép.

- Trưởng Tôn cô nương không chào đón ta sao? Dương Khai khẽ cười hỏi.

Sắc mặt của Trưởng Tôn Oánh đỏ lên, đáp: - Nói chi lời đó. Dương sư huynh có đại ân đối với Băng Tâm Cốc ta, làm sao có thể không chào đón? Sư tôn đã sớm phân phó, Dương sư huynh đối với Băng Tâm Cốc, tựa như người trong nhà.

- Băng Vân tiền bối có lòng rồi. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Cơ Dao ở bên kia cau mày, gương mặt không hiểu nhìn Dương Khai, một đôi mắt đẹp dần dần có chút cảm giác hỗn loạn.

Trong sự nhận biết của nàng, Dương Khai là sư tôn, là Băng Vân. Nhưng bây giờ nghe Dương Khai nói, lại là hồ lý hồ đồ, thế nào cũng nghĩ không thông đây rốt cuộc là tại sao.

Dương Khai đã nhận ra sự khác lạ của nàng, thần tình nghiêm một chút hỏi: - Băng Vân tiền bối hiện giờ có đây không? Ta có việc cần gặp bà ta.

Trưởng Tôn Oánh vội đáp: - Sư tôn gần đây cũng không bế quan. Nếu biết được ngươi qua đây bà ấy khẳng định sẽ rất cao hứng, còn có Tam sư tỷ cũng đã trở lại... các ngươi đi theo ta!

Nàng nói xong, liền kéo tay của Cơ Dao, đi trước dẫn đường.

Dương Khai một tay cầm Phương Minh Huy, đi mấy bước lại quay đầu nói: - Thiên Hà nàng cũng đến đây, gặp sư tôn của nàng một chút.

Thân thể mềm mại của Thạch Thiên Hà run lên, trên mặt tràn đầy thần tình bất an.

- Sư muội đừng sợ, ta cùng đi với muội. Ngu Đan vỗ vỗ mu bàn tay của Thạch Thiên Hà, ôn nhu nói. Tâm tình của Thạch Thiên Hà lúc này mới thoáng bình phục một chút, cùng Ngu Đan hai người đi theo bước chân của Dương Khai.

Trên nửa đường, Thạch Thiên Hà thấp thỏm lo âu hỏi han: - Sư tỷ, sư tôn bà ấy những năm này còn giận ta chứ?

Ngu Đan nghiêm nghị gật đầu đáp: - Dĩ nhiên!

Thạch Thiên Hà lúc này sắc mặt có chút trắng bệch, đôi chân giống như là ngã xuống vậy, bước không mở bước chân.

Ngu Đan lại cười một cách quỷ quái bí hiểm, nói:

- Ngươi năm đó không tiếc không vâng lời sư tôn cũng muốn cùng tên nam nhân họ Đổng kia, sư tôn dĩ nhiên sẽ tức giận. Ngươi dù sao cũng là một tay người dạy nên, không nghe lời như vậy, còn không khiến nàng tức giận sao?

Thạch Thiên Hà khổ sở nói: - Là sư muội khiến sư tôn thất vọng.

Ngu Đan nói: - Bất quá ngươi cũng đừng lo lắng, sư tôn tức giận thuộc về tức giận. Nhưng những năm này thật ra một mực nhớ tới ngươi.

- Thật chứ? Thạch Thiên Hà đại hỉ hỏi.

Ngu Đan lặng lẽ đáp: - Trăm năm qua, cách mỗi hai năm, ta đều phải phụng mệnh đi một chuyến tới Thái Bình Thành, đi tìm hiểu tình huống của ngươi, nhìn một chút ngươi có bị ủy khuất gì hay không.

Thân mình của Thạch Thiên Hà run lên, kích động hỏi: - Là sư tôn bảo tỷ đi ư?

Ngu Đan mỉm cười đáp:

- Sư tôn không lên tiếng, ta nào có lá gan chứ? Sư tôn nói, nếu là ngươi ở Đổng gia đó bị nửa điểm ủy khuất, người sẽ đi diệt cả nhà người ta. ngươi đừng xem sư tôn này trăm năm qua không có quản ngươi, thật ra trong lòng của người vẫn nhớ tới ngươi.

Nghe vậy, hốc mắt của Thạch Thiên Hà lại đỏ, thiếu chút nữa lại khóc lên. Ngu Đan lại một trận trấn an mới khiến cho tâm tình nàng bình tĩnh lại.

..

Bên trong đại điện của Băng Tâm Cốc, Dương Khai ngồi nghiêm chỉnh. Cơ Dao cùng Thạch Thiên Hà đều đứng ở phía sau hắn. Về phần Phương Minh Huy kia, vẫn như cũ chết ngất, bị Dương Khai nhét vào bên chân không quản không để ý tới. Ngu Đan thì theo bên cạnh Thạch Thiên Hà, lặng lẽ truyền âm trao đổi.

Sau khi Trưởng Tôn Oánh dâng nước trà, mở miệng nói: - Dương sư huynh chờ một lát, sư tôn bà ấy đã nhận được tin tức, lập tức sẽ tới.

- Tới rồi! Dương Khai biến đổi sắc mặt, nhìn lại ngoài điện.

Chỉ thấy ngoài điện tia sáng nhoáng lên một cái, thân ảnh của Băng Vân đã xuất hiện. Mà theo sát ở sau lưng nàng, còn có một đám Đế Tôn Cảnh cao thủ của Băng Tâm Cốc, số lượng không nhiều lắm, không tới mười người.

Đám người đại đệ tử An Nhược Vân, nhị đệ tử Tôn Vân Tú đồng loạt ở trong nhóm.

Dương Khai vội vàng đứng lên nghênh đón, ôm quyền hành lễ nói: - Dương Khai bái kiến Băng Vân tiền bối!

Băng Vân mỉm cười nói:

- Ngươi đã đến rồi sao?

Hai người tuy rằng tiếp xúc thời gian không lâu, nhưng bởi vì có duyên cùng chung sức đến từ Hằng La Tinh Vực, cho nên cảm giác so với người khác đều phải nhiều thân mật hơn. Lúc nguy nan trước mắt có thể gặp được Dương Khai, Băng Vân thấy cao hứng trong lòng.

- Bái kiến Dương sư huynh! Phía sau Băng Vân, một đám đệ tử đều vội vàng hành lễ.

Dương Khai gật đầu, ánh mắt lướt qua trên người mọi người, thấy được Lưu Tiêm Vân, thấy được Phạm Hinh, còn thấy được Tử Vũ. Giờ đây Tử Vũ đã là Đế Tôn Cảnh, nàng cùng Dương Khai một dạng đều vào Toái Tinh Hải, trong đó có được cơ duyên, tấn thăng đế vị.

Dưới bốn mắt nhìn nhau, Tử Vũ hơi gật đầu với Dương Khai, mặt tràn đầy cảm kích.

Năm đó bên trong Toái Tinh Hải, nàng đang sắp đột phá, lại đưa tới địch nhân mơ ước, mấy Băng Tâm Cốc đệ tử căn bản không thể bảo vệ. Sau khi nàng đột phá Đế Tôn Cảnh, mới từ trong miệng của mấy Băng Tâm Cốc đệ tử biết được, là Dương Khai dẫn đi cường địch, khiến nàng có an ổn đột phá không gian.

Chỉ riêng một phần ân này cũng đủ để cho Tử Vũ cảm động đến rơi nước mắt, đừng nói chi là Dương Khai cùng Băng Tâm Cốc có thiên ty vạn lũ quan hệ. Cùng tổ sư Băng Vân lại quan hệ mật thiết.

Còn Lưu Tiêm Vân đồng dạng rất kích động. Mấy năm không gặp Dương Khai, thời khắc này gặp lại, nàng đương nhiên có một bụng lời muốn nói, nhưng hôm nay lại không phải lúc.

- Nghe nói Cơ Dao đã trở lại? Băng Vân vừa hỏi, vừa quét về phía sau, lập tức thấy Cơ Dao ngây ngốc đứng ở nơi đó.

- Tam sư muội!

- Tam sư tỷ!

Đám người An Nhược Vân đều kích động la lên.

Cơ Dao lại kinh ngạc nhìn đứng ở nơi đó, một đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ mờ mịt. Nàng nhìn chằm chằm Băng Vân không rời, vẻ hỗn loạn trong mắt càng ngày càng rõ ràng, dường như một đoàn mây đen chặn tầm mắt của nàng.

- Tam sư muội ngươi ngây người gì nữa, còn không mau tới bái kiến sư tôn! An Nhược Vân không rõ cho nên, còn tưởng rằng tâm tình của Cơ Dao quá mức kích động, vội vàng nhắc nhở một câu.

Băng Vân lại nhìn ra một chút không ổn, quay đầu nhìn về Dương Khai hỏi: - Dao nhi đây là thế nào?

Dương Khai vội vàng truyền âm báo cho, đơn giản nói lại tình huống hiện giờ của Cơ Dao, ngay cả chuyện mình giả mạo cũng không che giấu.

Sau khi Băng Vân nghe chuyện, tất nhiên là lòng thương yêu không dứt. Cơ Dao trong Man Hoang Cổ Địa bị khổ sở nhiều năm như vậy, ngay cả thần trí cũng thay đổi thành không minh bạch. Nếu không phải vô tình gặp được Dương Khai, chỉ sợ thời khắc này vẫn còn ngây ngô sống qua ngày trong Cổ Địa rồi.

Bà ta nhẹ nhàng thở dài, trên mặt tràn đầy thần tình hòa ái, lên tiếng gọi: - Dao nhi, Vi sư chính là chỗ này, còn không qua đây?

- Sư tôn... Cơ Dao nghe được tiếng gọi lên, thân thể mềm mại run lên, mắt đẹp bỗng nhiên run rẩy kịch liệt. Thần tình hỗn loạn trong thời gian cực ngắn vỡ nát ra, hóa thành một mảnh thanh minh.

- Phốc... Cơ Dao hé miệng, một ngụm máu đen phun ra ngoài. Khí tức lập tức uể oải không ít, nhưng ánh mắt lại trở nên sáng vô cùng.

Đám người An Nhược Vân thấy vậy đều thất kinh, hoàn toàn không biết Cơ Dao đây là thế nào.

- Sư tôn! Thân hình của Cơ Dao lắc lư, lập tức đi tới trước mặt Băng Vân, quỳ sụp xuống trên đất, run giọng nói: - Đệ tử không tốt khiến sư tôn lo lắng.

Băng Vân đưa tay, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu của nàng, nói: - Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi, đứng lên đi.

Cơ Dao lắc đầu, khóc ròng không ngừng, một đôi tay ôm chặt lấy đùi của Băng Vân, dường như không bao giờ nguyện ý buông lỏng ra nữa.

Đám người An Nhược Vân cũng lặng lẽ lau lau khóe mắt.

Băng Vân bất đắc dĩ nói: - Thầy trò ta và ngươi, xa cách gặp lại là chuyện vui, không cho khóc, đứng lên mà nói.

Bà ta đưa tay kéo một cái, kéo lên Cơ Dao, tự mình thay nàng lau đi nước mắt, giao cho An Nhược Vân chiếu khán, lúc này mới quay đầu nhìn Dương Khai nói: - Để ngươi chê cười rồi, Dao nhi nàng từ nhỏ tánh khí quật cường.

Dương Khai lắc đầu nói: - Dao nhi nàng... Khụ khụ, tính tình của Cơ Dao sư muội trung nhân.

Hắn trong khoảng thời gian này gọi Dao nhi thành thói quen, thiếu chút nữa lại gọi sai.

Cơ Dao nghe vậy, giương mắt nhìn nhìn Dương Khai, ánh mắt không khỏi có chút phức tạp. Sau khi chân chính gặp được Băng Vân, nàng không thể nghi ngờ đã hoàn toàn thanh tỉnh lại. Tuy nói không biết sau này còn có thể khinh suất hay không, nhưng tối thiểu bây giờ là bình yên vô sự.

Chính bởi vì thanh tỉnh, nàng mới ý thức tới trạng thái trước đây của mình có bao nhiêu không xong.

Nàng nhận lầm một người nam nhân thành sư tôn của mình, chuyện như vậy nếu không phải phát sinh ở trên người mình, Cơ Dao e rằng thế nào cũng không thể tin được.

Dương Khai có chút chột dạ, không dám chạm ánh mắt của nàng, ánh mắt mơ hồ không chừng.

- Ngồi xuống nói chuyện đi, chớ đứng hết như vậy. Tâm tình của Băng Vân rất tốt. Tam đệ tử của mình mất tích đã lâu trở về tông môn, Dương Khai cũng tới, có thể nói là chuyện đại hỉ, khó có dịp trên mặt nở nụ cười.

Chúng đệ tử nhìn thấy cũng đều mừng thầm trong lòng.

Trong khoảng thời gian này Băng Vân không hề lộ ra khuôn mặt tươi cười gì cả. Hôm nay cuối cùng là vén mây đen thấy trăng sáng, khiến tâm tình của một đám đệ tử đều buông lỏng không ít.

Băng Vân lên tiếng, mọi người đương nhiên không dám không tuân theo, lập tức theo thân phận tôn ti ngồi xuống.

An Nhược Vân được Băng Vân truyền âm dặn dò, không dám thả Cơ Dao xa rời mình quá xa, đương nhiên là để nàng cùng ngồi chung với mình cho dễ chiếu khán.

- Dương sư huynh, ngươi là nghe nói đến tình huống của Băng Tâm Cốc chúng ta, cố ý chạy đến sao? Sau khi ngồi xuống, Tôn Vân Tú tò mò nhìn Dương Khai hỏi, nếu không phải cố ý, trên thời gian cũng quá trùng hợp.

Dương Khai lắc đầu đáp: - Trái lại cũng không phải cố ý, chỉ là trong Man Hoang Cổ Địa trong lúc vô tình đụng phải cơ Dao sư muội, muốn mang nàng về trước thôi. Lúc đến Thái Bình Thành đã xảy ra một chuyện, mới khiến cho chúng tôi biết được tình hình gần đây của Băng Tâm Cốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi