VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Pháp môn bố trí pháp trận không gian là từ Dương Viêm truyền thụ, Dương Khai sớm đã thông thạo.

Nếu đổi là đại sư trận pháp khác, dù là người như Nam Môn Đại Quân tới bố trí, chỉ sợ đều phải hao phí vài ba tháng, mất một phen trắc trở, bởi vì trong đó liên lụy đến pháp tắc và huyền bí của không gian, người bày trận nhất thiết phải trải qua thôi diễn chi tiết cặn kẽ rồi mới có thể ra tay.

Nhưng Dương Khai không giống vậy, bản thân hắn đã tinh thông pháp tắc không gian, trên trình độ lực lượng không gian đã cực cao, bố trí một cái pháp trận như vậy với hắn mà nói quả thực có được ưu thế lớn.

Dưới chú ý của Cơ Dao, thời gian trước sau không quá nửa ngày, đã thành hình một cái pháp trận hình thức ban đầu, từng khối từng khối Không Linh Tinh, Không Linh Ngọc bị Dương Khai luyện hóa an trí trên pháp trận, hoàn thiện hình thức ban đầu này, từ từ đi tới hoàn mỹ.

Một ngày sau, Dương Khai chỉnh sửa hoàn thiện một điểm cuối cùng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Thành công ư?

Cơ Dao tuy rằng hỏi thăm với giọng bình thản, nhưng trong đôi mắt đẹp lại xen lẫn vẻ khiếp sợ không che giấu.

Chưa ăn qua thịt heo, dù sao cũng từng thấy heo chạy chứ?

Pháp trận không gian là một trong vài loại pháp trận khó bố trí nhất, nghe nói bố trí một cái phải hao phí đại lượng nhân lực, tài lực và tinh lực. Hơn nữa hiện nay cả Tinh Giới, cũng chỉ có ít ỏi mấy người mới có bản lãnh bố trí.

Thế mà với Dương Khai bên này, không ngờ chỉ tốn thời gian một ngày, một cái pháp trận không gian đã hiện ra trước mắt Cơ Dao, đứng sừng sững trong Băng Hồ Cấm Địa.

- Thành công rồi! Dương Khai vừa gật gật đầu xác định, vừa vòng quanh pháp trận không gian ngắm nhìn một hồi, đánh giá kiệt tác của mình, rất là hài lòng.

Mặc dù thật nhiều năm không có bố trí thứ này, nhưng giờ này làm lại lần nữa vẫn có thể thoải mái tự nhiên, xem ra có vài thứ học xong sẽ không bao giờ quên.

Pháp trận không gian trước mắt này, diện tích chừng mười trượng mà thôi, chỉ có thể xem như một pháp trận không gian loại hình nhỏ, đại khái dùng truyền tống một lần không vượt quá mười người. Trận cơ chôn sâu trong lòng đất, trên trận bàn điêu khắc vô số phù văn phức tạp khó hiểu, huyền diệu có một không hai, cửa trận trắng toát như ngọc, dường như đi thông tới hư không âm phủ.

Trên trận cơ kia có những chỗ lõm, tới hơn một trăm cái, đây là dùng để khảm vào nguyên tinh. Chỉ có được khảm vào nguyên tinh, mới có thể kích hoạt pháp trận không gian này.

- Đi thông tới đâu? Cơ Dao tò mò hỏi.

Dương Khai lắc lắc đầu, mỉm cười nói: - Không thông tới bất kỳ địa phương nào. bây giờ nó là một pháp trận không gian độc lập!

- Độc lập... Cơ Dao ngạc nhiên, hỏi: - Nếu vậy có ích lợi gì?

Pháp trận không gian, từ trước đến nay đều phải cần tương liên lẫn nhau mới có thể phát huy tác dụng. Các võ giả nếu muốn thông qua pháp trận không gian từ địa phương này đi tới địa phương khác, thì hai địa phương đó đều cần phải có pháp trận không gian tồn tại, điểm nút không gian nối tiếp lẫn nhau, mới có thể thực hiện truyền tống hiệu quả.

Một cái pháp trận không gian độc lập, căn bản cũng không có chỗ dùng gì.

- Hiện tại vô dụng, qua mấy ngày thì có chỗ dùng! Dương Khai toét miệng cười.

Cơ Dao không biết trong hồ lô của Dương Khai bán thuốc gì, nhưng thấy bộ dáng thần thần bí bí của hắn, cũng chỉ có thể nín nhịn nghi vấn.

- Mang ta tới pháp trận không gian của Băng Tâm Cốc các vị, truyền tống ta đến địa phương cách Đông Vực gần nhất, ta muốn đi Cổ Địa một chuyến! Dương Khai quay đầu nói với Cơ Dao.

Cơ Dao nghe nói đôi mắt đẹp lóe sáng, nhẹ nhàng gật gật đầu nói: - Đi theo ta!

Dương Khai đi Cổ Địa làm gì, tự nhiên nàng biết rõ: không phải là đi tìm viện binh thì làm gì!?! Giờ này Vấn Tình Tông binh hùng tướng mạnh, chỉ riêng Đế Tôn Cảnh đã có hơn 30, 40 người, còn có hai cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh... Nếu chỉ trông vào lực lượng của Băng Tâm Cốc hiện tại căn bản không thể ngăn cản, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ Băng Tâm Cốc có thể còn sống không có bao nhiêu người.

Nhưng nếu Dương Khai có thể từ trong Cổ Địa mời tới cứu binh, thì tình huống kia sẽ khác. Những Yêu Vương và Thánh sứ kia lợi hại cỡ nào, Cơ Dao đã nhìn thấy tận mắt, bất kỳ một vị nào đều không thể kém so với Phong Huyền.

Trên đường đi, Dương Khai mở miệng nói: - Băng Vân tiền bối trong kia ta không kịp đi từ giả, cô nương thay ta báo một tiếng. Nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, nhất định ta sẽ trở về. Đại trận hộ tông của Băng Tâm Cốc nhất định phải kiên trì cho đến lúc đó!

- Được! Cơ Dao nhẹ gật đầu.

- Còn nữa... Dương Khai vừa nói, vừa lấy ra một khối ngọc giản, bắt đầu khởi động thần niệm khắc vào tin tức, rồi đưa cho Cơ Dao: - Vật này cô nương hãy truyền thụ cho đệ tử Băng Tâm Cốc, để các đệ tử trong khoảng thời gian này tập luyện cho tốt!

Cơ Dao tò mò nhận lấy, tùy ý quét thần niệm dò xét, thân thể mềm mại chấn động, nói: - Đây là trận pháp gì vậy?

Trong ngọc giản ghi lại cũng không phải bí thuật thần thông cường đại gì, mà là một bộ trận pháp vô cùng huyền diệu, một bộ trận pháp hợp kích. Cơ Dao dù gì cũng có tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, kiến thức lịch duyệt không tầm thường, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra uy lực của trận pháp này.

Có trận pháp này tương trợ, thực lực của đệ tử Băng Tâm Cốc có thể tăng lên không chỉ vài lần.

- Huyền Vũ Thất Tiệt Trận! Dương Khai trả lời: - Đã từng là đại trận trấn tông của Huyền Vũ Tông ở Đông Vực!

Huyền Vũ Thất Tiệt Trận này chính là ở Phong Lâm Thành năm đó do Tần Triêu Dương truyền thụ cho hắn. Lúc đó Phong Lâm Thành bị ma khí vây thành, Phong Lâm Thành thật vất vả chọn ra bảy vị Đạo Nguyên Cảnh kết thành Huyền Vũ Thất Tiệt Trận đi ra ngoài thành dò xét, kết quả thiếu chút nữa toàn quân bị diệt!

Dẫn đến kết cục này, đều không phải là Huyền Vũ Thất Tiệt Trận không được, mà do người kết trận tu vi không đủ, lòng người không đủ...

Nên biết rằng, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận chính là trận pháp trấn tông của Huyền Vũ Tông Đông Vực năm xưa, một khi bảy người kết thành trận thế thì có thể công có thể thủ, nhất là lực phòng ngự tuyệt đối là đường thẳng tăng lên.

Đáng tiếc năm đó Huyền Vũ Tông không biết vì sao lại đắc tội với thánh linh Thạch Hỏa, kết quả bị Thạch Hỏa đánh tới cửa, Huyền Vũ Tông dốc hết lực lượng toàn tông cũng không thể ngăn cản, bị diệt môn thảm trọng.

Tổ tiên của Tần gia ở Phong Lâm Thành, chính là một cường giả Huyền Vũ Tông, sau khi Huyền Vũ Tông bị diệt môn, ông ta lưu lạc đến Nam Vực, định cư ở Phong Lâm Thành. Đáng tiếc Tần gia một đời không bằng một đời, truyền đến đương thời thì ngay cả Đạo Nguyên Cảnh đều thành hiếm thấy, Đế Bảo Bách Vạn Kiếm kia cũng không có người nào đủ năng lực điều khiển... không khỏi khiến người ta vô cùng cảm khái.

- Đến lúc đó nếu thật sự khai chiến toàn diện với Vấn Tình Tông, có đại trận này, đệ tử Băng Tâm Cốc ít nhiều có thể giảm bớt một chút thương vong! Dương Khai nhẹ thở dài một hơi.

Vấn Tình Tông bên kia đông tới 100 ngàn, tuy rằng lòng người phức tạp, đều không phải là một lòng với Vấn Tình Tông, nhưng dù sao nhân số bày ra đó, Băng Tâm Cốc với bảy ngàn đệ tử đi chống trả, chính là lấy trứng chọi đá!

Huyền Vũ Thất Tiệt Trận này đối với đệ tử Băng Tâm Cốc mà nói, khẳng định là trận pháp bảo vệ tánh mạng!

- Cơ Dao thay mặt tỷ muội Băng Tâm Cốc, cảm tạ sư huynh! Cơ Dao bỗng nhiên nghiêm mặt nói.

Dương Khai trong thời gian này trước sau bận rộn lo cho Băng Tâm Cốc, Cơ Dao đều nhìn thấy trong mắt, giờ này lại đưa ra trận pháp huyền diệu có một không hai này... đây đúng là ân tình lớn lao!

Trên đời này, người dệt hoa trên gấm không phải số ít, nhưng người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại có mấy người?

Dương Khai cười ha hả, nói: - Ta có quan hệ sâu xa thâm hậu với Băng Vân tiền bối, chút chuyện này không coi vào đâu, chỉ cần sau này Dao sư muội đừng trêu đùa ta nữa là được rồi!

Cơ Dao nghe nói, trên mặt hơi đỏ lên, đương nhiên biết Dương Khai đang nói gì.

Bất quá nghĩ tới lúc đó mình rối rắm, thân thể trần truồng quỳ trước mặt hắn, để hắn nhìn thấy khắp toàn thân, sau đó còn dán phía sau lưng hắn bóp nhẹ bả vai cho hắn... quả thật Cơ Dao cũng không có đất dung thân.

Nàng cũng không biết, khi đó vì sao mình lại hồ đồ đến trình độ đó, Dương Khai rõ ràng là một nam nhân, sao có thể nhận lầm hắn thành sư tôn chứ?

Đây chính là chỗ bẩn trong đời, cả đời này nàng cũng không lau sạch chỗ bẩn...

Một đường không nói chuyện, hai người rất nhanh liền đến một pháp trận không gian của Băng Tâm Cốc.

Pháp trận không gian này là một pháp trận đơn hướng, nói cách khác, chỉ có thể ra, mà không thể vào.

Bình thường pháp trận trong tông môn, đều là đơn hướng, chính là để tránh có địch nhân thông qua pháp trận truyền tống vào bên trong. Bất quá giờ này là địch với Vấn Tình Tông, Băng Tâm Cốc nguy ở sớm tối, để tránh vạn nhất, ngay cả pháp trận đơn hướng này Băng Vân cũng cho đóng lại.

Có Cơ Dao ra mặt, mở ra pháp trận tự nhiên không phải việc khó.

Rất nhanh, pháp trận không gian lần nữa mở ra, sau khi đặt lên đủ nguyên tinh, Dương Khai đặt chân trên đó, tia sáng lóe lên thân ảnh biến mất không thấy.

Cơ Dao lặng lẽ nhìn một hồi, lúc này mới thân thể mềm mại nhoáng một cái, vội vàng đi tìm Băng Vân.

Nàng phải giao Huyền Vũ Thất Tiệt Trận cho Băng Vân, sau đó truyền thụ cho các đệ tử.

Trong một tòa thành không xa biên giới Bắc Vực lắm, Dương Khai chợt hiện thân. Hắn cũng không có dừng lại, đi ra đại điện, tìm người hỏi thăm phương hướng, rồi vọt thẳng lên không bay đi về hướng Đông Vực.

Tuy nơi này là biên giới Bắc Vực, nhưng muốn hoàn toàn bay khỏi Bắc Vực, Dương Khai cũng phải mất thời gian chừng năm ngày.

Một đường ngựa không ngừng vó, hai mươi ngày sau, rốt cuộc Dương Khai đã tới Hoang Thành bên cạnh Man Hoang Cổ Địa.

Lúc này hắn không khỏi có phần áo não, sớm biết như vậy thì lần trước giao tiếp cùng Loan Phượng bọn họ vài hạt châu truyền tin hoặc là la bàn truyền tin, có phương thức liên lạc, hắn có thể báo cho Loan Phượng đi ra đón hắn một chuyến... Giờ này muốn đi vào lại Cổ Địa, còn phải mất một phen trắc trở.

Quen thuộc đường xá đẩy ra cánh cửa một tòa nhà nhỏ, thần niệm lướt qua nhận ra khí tức quen thuộc ở bên trong, Dương Khai buông lỏng rất nhiều. Hắn thật đúng là sợ lúc này chủ nhân không có nhà, thì chuyện kia phiền toái rồi.

- Ban lão! Dương Khai hướng vào phòng trong hô một tiếng.

Rất nhanh, Ban lão liền đi ra, thấy là Dương Khai, Ban lão lộ ra vẻ tươi cười nói: - Thì ra là Dương thiếu gia, Dương thiếu gia không phải đã rời Hoang Thành rồi sao, tại sao còn trở lại?

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Ta muốn đi vào lại Cổ Địa một chuyến, mong rằng Ban lão trợ giúp, đây là thù lao!

Nói dứt lời, bấm tay bắn ra một chiếc nhẫn không gian.

Ban lão thuận tay cản lại, mỉm cười nói: - Dương thiếu gia muốn vào Cổ Địa, tiểu lão nghĩa bất dung từ, trả thù lao gì đó thì không cần!

Lần trước lão bị người của Hoàng Tuyền Tông bắt đi, còn may nhờ có Dương Khai cứu lão ra, giờ này dĩ nhiên lão không thể nhận thù lao từ Dương Khai.

Dương Khai cũng không có miễn cưỡng, nói: - Vậy thì đa tạ Ban lão!

Ban lão nói: - Dương thiếu gia chờ một lát, ta an trí Tiểu Linh nhi một chút!

Đang nói chuyện, một tiểu nha đầu chừng tám tuổi từ phòng trong chạy ra, chính là Tiểu Linh nhi cháu gái của Ban lão. Lần trước lúc Dương Khai gặp Tiểu Linh nhi, nó còn mang bệnh trong người, giờ này xem ra đã khỏi rồi, nhưng vẫn còn xanh xao vàng vọt, xem ra bị thương chút ít nguyên khí.

- Gia gia lại định đi sao? Tiểu Linh nhi tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng rất hiểu chuyện, nó trợn đôi mắt đen như mực nhìn Dương Khai một cái, rồi quay đầu nhìn Ban lão hỏi.

Ban lão vỗ nhẹ đầu Tiểu Linh nhi, nói:

- Gia gia đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về! Tiểu Linh nhi ở nhà phải ngoan ngoãn, không được chạy loạn!

- Tiểu Linh nhi biết rồi, gia gia đi đường cẩn thận! Tiểu nha đầu nghiêm trang dặn dò.

Ban lão an tâm, hô: - Dương thiếu gia, chúng ta đi thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi