VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Mắt thấy đám người Băng Vân phải đi, Trần cốc chủ Thương Lặc Cốc há miệng muốn nói lại thôi,nhìn vẻ mặt gian khổ dường như muốn thuần phục, nhưng nghĩ tới lúc nãy mình nối giáo cho giặc, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Hắn biết, chuyện đã đến mức này, có nói gì đi nữa thì cũng vô ích. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn hối hận muốn chết, sớm biết Băng Tâm Cốc có thể kéo viện binh mạnh như vậy đến, bản thân mình sao có thể ở cùng một chỗ với Vấn Tình Tông, bây giờ chẳng những Vấn Tình Tông có họa diệt môn mà ngay cả Thương Lặc Cốc của mình chỉ sợ cũng không giữ được. Sắc mặt hắn tái nhợt, không mở miệng được, có người lại lên tiếng.

- An tỷ tỷ xin dừng bước, xin tỷ tỷ nhìn ở tình cảm của tỉ muội ta ngày xưa mà tha cho muội muội lần này, muội muội sai rồi, cầu xin tỷ tỷ bỏ qua ta. Lại là Ngọc trưởng lão phụ nhân kia, dáng vẻ kinh hoảng kêu la. Trước kia khi Vấn Tình Tông có nhiều cường giả giá lâm, ả và An Nhược Vân nói dăm ba câu đã náo loạn không vui, còn nói An Nhược Vân không biết điều, nếu hôm nay còn khăng khăng một mực thì nhất định sẽ không có kết quả gì tốt, một bộ đi theo Vấn Tình Tông làm tùy tùng. Nhưng nào biết chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa được một nén nhang, phong thủy liền xoay chuyển. Không thể không nói, mặt Ngọc trưởng lão cũng đủ dầy, lời vừa nói ra không ít người đều nhìn ả với ánh mắt khinh bỉ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thà đánh mất mặt mũi còn hơn là đánh mất tính mạng, nếu chỉ cần nói mấy câu mà có thể giữ lại được tính mạng thì kéo mặt xuống cũng có làm sao? Đáng tiếc loại tiểu nhân gió chiều nào xoay chiều đấy như nàng, An Nhược Vân nhất định sẽ không để ý tới. Ngày xưa vị Ngọc trưởng lão này cũng nhiều lần đến Băng Tâm Cốc làm khách, giao tình với An Nhược Vân coi như cũng không tệ. Hôm nay nếu như ả đã đi cùng với Vấn Tình Tông đánh nơi này vậy thì chính là kẻ thù không chết không thôi. Cho nên cho dù nghe thấy lời của ả, An Nhược Vân cũng không có ý phản ứng, thậm chí một chữ cũng lười không muốn nói với ả, dưới sự hướng dẫn của Băng Vân rất nhanh đã vọt vào trong cốc. -An tỷ tỷ Ngọc trưởng lão mặt xám như tro tàn, thê lương la lên, nhưng mà không có tác dụng gì. Thấy năn nỉ An Nhược Vân vô dụng, Ngọc trưởng lão bỗng nhiên lại đưa ánh mắt về phía Dương Khai, cố nặn ra nụ cười, nói: -Vị tiểu huynh đệ này, thiếp không phải người Vấn Tình Tông, lần này thiếp hồ đồ, quả thật không nên đối địch với Băng Tâm Cốc, nhưng bây giờ thiếp đã biết rõ, cũng có tâm ăn năn hối hận, cầu xin tiểu huynh đệ đại nhân đại lượng bỏ qua cho thiếp, thiếp nguyện bỏ ra bất cứ giá nào. Vừa nói chuyện, mắt đẹp khẽ lưu chuyển, ngập nước, môi đỏ mọng khẽ mím lại, dáng vẻ đầy đáng thương. Ả cũng đã nhìn ra, ba vị Yêu vương bỗng nhiên giá lâm này đều nghe theo chỉ thị của Dương Khai, cho nên chỉ cần thuyết phục Dương Khai thì lần này có thể bảo toàn được tính mạng. Tuổi thật của ả khẳng định là không nhỏ, nhưng nhờ có thuật dưỡng nhan, nhìn vẻ ngoài chỉ tầm ba mươi mà thôi, phong vận mười phần. Lúc này lại cố ý bày ra bộ dáng yếu đuối, ngược lại mị thái trăm sinh, khiến người khác há mồm ngây ngốc. Dương Khai cười giễu cợt nói: -Tiện nhân còn muốn trâu già gặm cỏ non. Thật là đáng ghét, giết cho ta, tránh làm bẩn mắt bổn thiếu! Lời vừa nói xong, gương mặt xinh đẹp của Ngọc trưởng lão biến đổi, không nghĩ tới Dương Khai lại có tâm địa sắt đá, long dạ độc ác như vậy. Ả hét lên một tiếng, thúc giục toàn bộ lực lượng chợt lui về sau, muốn thoát khỏi chỗ này. Nhưng tốc độ của ả nhanh, tốc độ của Ưng Phi còn nhanh hơn. Chỉ thấy một tia sáng lóe lên, Ưng Phi đã xuất hiện trước mặt ả, tay hợp lại thành đao, hung hăng đâm vào ngực ả. Dưới một kích của Ưng Phi, đế nguyên hộ thể của Đế Tôn nhất tầng cảnh giống như bọt biển vỡ tan ra, đầu ngón tay sắc nhọn giống như một thanh kiếm sắc bén cắm vào trong ngực Ngọc trưởng lão, lại hung hăng kéo ra một cái, một quả tim đỏ sẫm liền bị lôi ra. Ưng Phi lại ra một chưởng nữa, trực tiếp đánh Ngọc trưởng lão rơi xuống lòng đất, ngã chết tại chỗ.

- Giết! Lúc này cũng không cần Dương Khai phân phó gì thêm, hai đại Yêu vương Tê Lôi và Tạ Vô Úy rống giận lọt vào trong trận doanh Vấn Tình Tông. Ưng Phi cũng vòng trở lại, hóa thành một tia sáng xanh nhàn nhã qua lại. Ba đại Yêu vương thực lực đứng đầu giống như hổ nhảy vào đàn dê, trong khoảnh khác liền giết Vấn Tình Tông người chết ngựa ngã, những nơi đi qua không một người sống, cũng không có người chạy trốn. Ở trước tốc độ của Ưng Phi, chạy trốn chỉ là người si nói mộng mà thôi. Từng thi thể không toàn vẹn rơi xuống từ không trung, máu tươi như hoa nở rộ, xinh đẹp mà đầy sát khí. Từ đầu đến cuối không quá thời gian 10 hơi thở, 14, 15 vị Đế Tôn Cảnh đã chết sạch. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, những người khác đều chết sạch, ngược lại thì Phong Huyền lại hoàn hảo không hao tổn, ba đại Yêu vương dường như căn bản không ra tay với hắn. Mà trong lúc ba đại Yêu vương tàn sát, Phong Huyền cũng không có bất kì ý tứ cản trở gì, chỉ đứng giữa không trung, thờ ơ lạnh nhạt. Đợi cho những người khác chết hết, Phong Huyền mới nhẹ thở dài một tiếng, trong nháy mắt dung nhan như già đi rất nhiều. Vấn Tình Tông gặp hạn! Vấn Tình Tông đứng sừng sững ở Bắc Vực mấy vạn năm, truyền thừa từ Vấn Tình Đại Đế gặp hạn, không phải là trên tay Băng Vân Cốc mới ngã xuống, mà là trên tay một thanh niên Đế Tôn nhất tầng cảnh.

Đến bây giờ Phong Huyền cũng không nghĩ ra, rốt cuộc thanh niên này là thần thánh nơi nào, như thế nào lại như khắc tinh của Vấn Tình Tông. Năm đó hắn xuất hiện ở Băng Tâm Cốc, đám hỏi của Vấn Tình Tông và Băng Tâm Cốc liền phá bỏ, về sau con trai của mình lại bị hắn giết, lại đến hôm nay, ngay cả tông môn đều là lật thuyền trong cống ngầm. -Người cuối cùng, ai lên! Tê Lôi chăm chú nhìn Phong Huyền, nhàn nhạt mở miệng hỏi một tiếng. Thân là Yêu Vương Man Hoang Cổ Địa, đám người Tê Lôi cũng có vốn để kiêu ngạo, lúc trước ba người liên thủ giết địch là bởi vì đối phương người đông thế mạnh, giờ này chỉ còn lại có một cái, tự nhiên lại không cần liên thủ. Chỉ là ai sẽ ra tay chém chết người này lại là một chuyện phiền toái. Ba đại Yêu vương đều biết, đây là cơ hội biểu hiện trước mặt Dương Khai, dĩ nhiên không muốn tặng cơ hội này cho người khác. -Ta lên! Tạ Vô Úy lập tức trả lời, lúc thúc giục yêu vương, sau lưng hiện lên hư ảnh của một con bò cạp to lớn, đuôi đong dưa, lóe lên ánh sáng xanh mượt, vừa nhìn là biết vật kịch độc. -Dựa vào cái gì mà ngươi lên? Ưng Phi vẻ mặt không vui nhìn hắn. -Chẳng lẽ ngươi muốn lên? Tạ Vô Úy bĩu môi hừ lạnh.

- Có gì mà không thể? Ưng Phi nhướng mày, đi lên trước một bước, bộ dáng tùy thời chuẩn bị ra tay. -Vẫn là bổn vương lên đi. Tê Lôi cười hắc hắc, cái đuôi hồ ly lộ ra. -Thối lắm! Ưng Phi và Tạ Vô Úy đồng thời nhìn hắn chằm chằm. Đúng lúc này, Phong Huyền một mực im hơi lặng tiếng trừng mắt, bỗng nhiên toát ra hào quang kinh người, tu vi cường đại của Đế Tôn tam tầng cảnh ầm ầm bộc phát ra, đổ vào Phong Lôi Thần Mâu trên tay, di vật của Vấn Tình Đại Đế bỗng nhiên chấn động kịch liệt, hóa thành tia chớp màu tím.

- Tiểu súc sinh nhận lấy cái chết! Phong Huyền rống giận, thân hình lắc lư, bọc lấy tia chớp màu tím, lập tức nhào tới trước mặt Dương Khai. Đám người Tê Lôi cũng không có thời gian tranh chấp, trong nháy mắt Phong Huyền đột nhiên bộc phát, cả ba đã có động tác. Ưng Phi tốc độ nhah nhất, đánh thẳng tới Phong Huyền, lúc tiếng huýt gió của Ưng Phi vang lên, hai tay hóa thành móng vuốt, tàn ảnh đầy trời, dường như có thể phong tỏa trời đất. Mà Tạ Vô Úy cùng Tê Lôi lại bọc vô cùng yêu khí, một trái một phải tấn công hai phía Phong Huyền, một thân thực lực không giữ lại chút nào bạo phát. Ầm ầm ầm

Tiếng nổ truyền ra, đế nguyên và yêu khí bắt đầu khởi động, tia chớp màu tím tràn ngập ý chí phá hủy tất cả, xé rách không gian, trong nháy mắt liền đụng vào ba vị Yêu vương. Tiếng kêu rên vang lên, thân hình Ưng Phi bắn ngược về sau, lảo đảo đứng vững, trên hai tay đầm đìa máu tươi, ngay cả năm ngón tay đều có mùi khét như bị sét đánh phải. Mà Tạ Vô Úy cũng ngửa mặt phun ra máu tươi, hư ảnh bò cạp sau lưng chợt vỡ nát, sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương không nhẹ. Tê Lôi thực lực mạnh nhất cũng bị đánh bay ra trăm trượng, thật vất vả mới đứng vững được, sắc mặt hoảng sợ. Ba đại Yêu vương liên thủ lại bị một mình Phong Huyền đánh trọng thương.

Vù vù vù vù Giống như hồi quang phản chiếu, lúc cuối cũng, sau khi tia chớp màu tím lóe lên vài cái bỗng nhiên vỡ tan. Mà Phong Huyền kinh ngạc nhìn Dương Khai đứng ở trước người không đủ mười trượng, tay cầm Phong Lôi Thần Mâu, cắn răng nghiến lợi căm tức nhìn hắn. Nhưng lúc này chính mười trượng kia lại như rãnh trời nằm ngang trước mặt Phong Huyền, khiến hắn không thể vượt qua. Dương Khai thân hình bất động, ánh mắt lạnh lùng. -Tiểu súc sinh! Bổn vương có làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi! Khóe miệng Phong Huyền tràn ra máu tươi đỏ sẫm, toét miệng cười không ngừng. Vừa nói chuyện, khí tức Đế Tôn tam tầng cảnh nhanh chóng suy yếu, ngay cả một đầu tóc đen cũng trong nháy mắt biến trắng. Cho dù hắn một mình đả thương ba đại Yêu vương, nhưng đám người Tê Lôi cũng không phải vô dụng, liều mạng bị thương, chẳng những ngăn lại một kích liều mình của Phong Huyền mà còn để lại trên người hắn thương thế trí mạng. -Vậy phải xem xem ngươi có cơ hội thành quỷ hay không! Dương Khai cười lạnh một tiếng, đưa tay ra, một lá cờ đen xuất hiện trong lòng bàn tay, âm khí dày đặc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gào khóc thảm thiết. Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên!

Đó là di vật của trưởng lão Hoa Phi Trần Hoàng Huyền Tông. Đây chính là một món cấp bậc Đế Bảo, Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên, cắn nuốt vạn hồn, uy năng khó lường. Cầm Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên, Dương Khai hừ nói: -Đối đãi ngươi sau khi chết, bổn thiếu liền thu hồn phách ngươi vào bên trong, chậc chậc, hồn phách Đế Tôn tam tầng cảnh, có thể làm một cái chủ hồn. -Phốc Nghe thấy lời ấy, Phong Huyền không nhẫn được, ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi, trong máu tươi xen lẫn mảnh vỡ nội tạng. Dương Khai có tà vật cỡ này, chỉ sợ cho dù hắn chết cũng không có cơ hội thành quỷ, cuối cùng sẽ bị Dương Khai thu vào trong tà vật này trở thành một khôi lỗi. Dường như cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà, sau khi phun ra ngụm máu tươi kia, hai mắt Phong Huyền trở nên ảm phai nhạt không ánh sáng, sinh cơ trên người rất nhanh tiêu tán hầu như không còn, thân mình lung lay một chút, từ giữa không trung rơi xuống. Dương Khai lạnh lùng nhìn, ngược lại cũng không có thật thu hồn phách của hắn vào trong Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên, dù sao hắn cũng chưa luyện hóa thứ đồ chơi này, cũng không biết nên thu hồn phách như thế nào. Không đợi thân thể Phong Huyền rơi xuống đất, hắn liền tung ra một chưởng, đế nguyên bạo phát, trực tiếp đánh hắn thành một đám sương máu.

Dương Khai lại duỗi tay, thu Phong Lôi Thần Mâu vào trong tay. -Người này thật là lợi hại! Lúc này, đám người Ưng Phi cũng đều từ từ áp sát đến đây, nhìn phía dưới, trên mặt có chút ít lòng vẫn còn sợ hãi biểu tình. -Lợi hại không phải là hắn mà là món đồ này! Dương Khai chơi một chút Phong Lôi Thần Mâu, thuận tay nhét vào trong nhẫn không gian.

–––-oOo––—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi