Trận bài này, đối với Dương Khai mà nói chỉ là gân gà, thậm chí đối với Nam Môn Đại Quân mà nói cũng chỉ là tiện tay luyện chế ra mà thôi, không được coi là quá quý trọng.
Nhưng đối với Ban lão và Tiểu Linh nhi thì không giống như vậy.
Hiện tại Ban lão mới chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, khi không lại có được trận bài có thể vây khốn được cả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, sao có thể không khiếp sợ chứ? Nói cách khác, một trận bài như vậy, đủ để khiến cho lão chết đến trăm ngàn lần.
Hơn nữa, đây còn là trận bài do Nam Môn Đại Quân đích thân luyện chế, tuyệt đối là tinh phẩm trong tinh phẩm, đủ để bảo vệ Tiểu Linh nhi phát triển trong thời gian rất dài.
Ban lão không khỏi sợ hãi, thứ quý trọng như vậy, nếu nhận lấy cũng thật khó coi ah, nhất là Dương Khai và vị Nam Môn đại sư này lại có vẻ không hợp nhau lắm, khiến lão càng thêm do dự.
Nhưng không chờ lão cự tuyệt, Dương Khai đã lên tiếng: - Nếu đã cho Tiểu Linh nhi, vậy thì cứ nhận lấy đi.
Nam Môn Đại Quân nghe vậy liền tỏ ra vui mừng, biết rằng sách lược lấy lòng của mình xem như đã thành công, nhịn không được cười hắc hắc.
Vẻ mặt Ban lão tỏ ra phức tạp, ôm quyền nói: - Tiểu lão nhi thay mặt Linh Nhi đa tạ đại sư đã ưu ái.
- Lão trượng không cần khách khí, nếu sau cần ta hỗ trợ gì, cứ việc lên tiếng. Tâm trạng của Nam Môn Đại Quân đang không tệ, liền lên tiếng hứa hẹn.
Dù sao hắn cũng thấy Ban lão là người đàng hoàng, chưa chắc đã mặt dày đi tìm hắn xin giúp đỡ, mà cho dù thực sự có ngày đó, thì giả quyết vấn đề của một Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cũng chỉ là việc tiện tay mà thôi, nghĩ vậy hắn liền dứt khoát buông lời hứa hẹn, muốn để cho Dương Khai có ấn tượng tốt với mình.
Sự thật đã chứng minh, hành động của hắn quả thực đã có hiệu quả.
Dương Khai thu lại vẻ lạnh lùng một chút, khẽ vuốt cằm nói: - Nam Môn đại sư thật có lòng.
Nam Môn Đại Quân thật thà cười, nói: - Mong Dương thiếu cất nhắc.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên hắn cũng biết hiện tại không nên bức bách quá đáng, dứt khoát không nên đề cập đến chuyện ở Man Hoang Cổ Địa và Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, chỉ im lặng chờ đợi. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, không sợ không tìm được cơ hội.
Nam Môn Đại Quân ngó trái ngõ phải một hồi, bỗng nhiên ánh mắt bị một tòa trận pháp thu hút.
Nơi này chính là tiểu đảo trong hồ băng, trận pháp không gian Dương Khai bố trí trước đó chính là ở đây.
Khi Nam Môn Đại Quân tới đây chỉ mải chú ý đến thái độ của Dương Khai, nên không chú ý những thứ khác, lúc này tâm trạng đã buông, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra chỗ bất phàm của trận pháp này.
Khẽ “hả” một tiếng, hắn liền hăng hái bước về phía trận pháp, đi vòng vòng quan sát.
- A! Một lát sau, dường như Nam Môn Đại Quân đã phát hiện ra điều gì đặc biệt, hô lên. Ánh mắt của hắn tỏa ra hào quang kinh người phóng thẳng tới trận pháp, đưa tay sờ sờ, ngó ngó, hồi lâu sau mới sợ hãi nói: - Trận pháp không gian nhảy vực!
Cũng không biết hắn làm thế nào nhận ra, không ngờ lại trực tiếp kết luận đây là một tòa trận pháp không gian nhảy vực.
Trong nháy mắt, sắc mặt Nam Môn Đại Quân liền đỏ bừng, biểu hiện kích động đến cực hạn, hào quang trong mắt càng thêm lấp lánh, như thể người mất hồn, chuyên chú nghiên cứu.
Giờ phút này, đối với Nam Môn Đại Quân mà nói, cả thế giới chỉ còn lại tòa pháp trận không gian nhảy vực này mà thôi, không còn thứ gì có thể quấy nhiễu được hắn nữa. Theo thời gian trôi qua, khi thì hắn nhíu mày như gặp nan đề nào đó, khi thì lại mỉm cười, rồi cười rộ lên như thể bị thần kinh vậy.
Đây là trận pháp không gian nhảy vực đó! Nhìn khắp cả Tinh Giới cũng chỉ có vài toà, mà lại đều là báu vật từ thời viễn cổ lưu lại, hơn nữa những trận pháp không gian nhảy vực kia đều đã được những Đại Đế sáng lập tông môn nắm giữ trong tay.
Thậm chí có thể nói, nhìn khắp cả Bắc Vực cũng không có một tòa trận pháp không gian nhảy vực.
Có thể nói, trận pháp không gian nhảy vực ở Tinh Giới vô cùng trân quý, mặc dù Nam Môn Đại Quân cũng có chút tiếng tăm, nhưng cũng không thể tìm được một tòa để nghiên cứu riêng.
Nam Môn Đại Quân không nghĩ tới, hắn lại có thể gặp được một tòa ở tại Băng Tâm Cốc, đây chính là vận may, cũng là cơ duyên của hắn. Nếu có thể phá giải bí mật trong tòa trận pháp không gian nhảy vực này, với bản lãnh của hắn, nói không chừng sẽ có thể phỏng chế lại được, đến lúc đó, chính là tin mừng của toàn bộ Tinh Giới, tên tuổi Nam Môn Đại Quân hắn chắc chắn cũng sẽ vang dội khắp Tinh Giới.
Danh tiếng cũng không quan trọng, quan trọng chính là, nếu có thể mượn trận kỳ viễn cổ để mở mang kiến thức về trận pháp, như vậy hắn có chết cũng không tiếc.
Việc gì cũng phải có kỹ năng riêng, đối với Nam Môn Đại Quân mà nói, tòa trận pháp không gian nhảy vực này hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì khác.
- Tuyệt, thật là tuyệt! Hồi lâu sau, Nam Môn Đại Quân mới chậm rãi đứng lên, tán thưởng không dứt. Mặc dù không biết hắn đã nhìn ra thứ gì, nhưng vẻ bội phục trên mặt thì hiện ra rất rõ ràng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Khai nói: - Dương thiếu, ngươi có quan hệ mật thiết với Băng Tâm Cốc, có biết thứ này do ai bố trí ra không?
- Có chuyện gì sao? Dương Khai tò mò hỏi.
Nam Môn Đại Quân trầm ngâm một chút, giải thích: - Tại hạ có thể khẳng định, đây chính là một tòa trận pháp không gian nhảy vực, kết cấu trận pháp vô cùng tinh diệu có một không hai, trên đời hiếm thấy, chỉ có điều…
- Chỉ có điều làm sao? Dương Khai nhíu mày.
- Chỉ có điều, không hiểu sao thủ pháp này khiến ta cảm thấy hơi trúc trắc, mà cũng không đúng, một người có thể bố trí ra trận pháp tinh diệu có một không hai như vậy, hẳn là trình độ về trận pháp tuyệt đối sẽ không quá thấp, so với tại hạ không thể nghi ngờ là cao hơn vài bậc, vậy nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó không quen tay. Nam Môn Đại Quân cũng không nhận ra mình đang nói chuyện với Dương Khai hay đang tự lẩm bẩm một mình, một lúc sau lại gật gù đắc ý nói: - Nghĩ không ra, thực sự là nghĩ không ra!
Cũng khó trách hắn nghĩ không thông.
Tuy rằng nhãn lực của hắn không tầm thường, đã nhận ra đây là trận pháp không gian nhảy vực, nhưng e là hắn tuyệt không nghĩ tới trận pháp này là do Dương Khai bố trí ra.
Hắn nói cũng không sai, kết cấu của trận pháp này quả thực là tinh diệu có một không hai, trên đời hiếm thấy, nhưng lại hơi trúc trắc. Bởi vì pháp môn bày trận này xuất phát từ Dương Viêm, mà Dương Khai-người không tinh thông về trận pháp lại là người bày trận, cho nên có vài chi tiết nhỏ trúc trắc.
Nguyên nhân chủ yếu chính là vì khi Dương Khai bố trí trận pháp, hắn cũng không biết giá trị của trận pháp này quý giá như thế nào, chỉ dựa theo Dương Viêm truyền thụ mà vẽ gà hóa quốc, cũng không có đích thân lĩnh ngộ về trận pháp chi đạo.
- Khiến cho ta không hiểu rõ chính là… trận pháp này không giống như được truyền lại từ thời kỳ viễn cổ, mà như thể mới bày ra gần đây vậy. Nam Môn Đại Quân nhíu chặt mày, sau khi nói xong lại lại cười tự giễu, nói: - Có lẽ là ta đã nhìn lầm.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng không tin nổi phán đoán của mình, mọi người đều biết, phương pháp bố trí trận pháp không gian nhảy vực sớm đã thất truyền, hiện tại lấy đâu ra người có năng lực bố trí ra một trận pháp không gian nhảy vực như vậy chứ.
- Nam Môn đại sư quả nhiên là hảo nhãn lực!
Đúng lúc này, một giọng nói liền truyền tới.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một nhóm thiếu nữ oanh oanh yến yến, mỗi người một vẻ đi tới, chính là nhóm nữ nhân Đế Tôn Cảnh của Băng Tâm Cốc.
Người dẫn đầu dĩ nhiên chính là Băng Vân.
Đám người Dương Khai và Nam Môn Đại Quân liền vội vàng hành lễ.
Tuy Ban lão qua chưa từng thấy Băng Vân, nhưng nghe Dương Khai hỏi thăm, sao còn không biết nữ nhân xinh đẹp có một không hai trước mặt chính là cốc chủ Băng Tâm Cốc chứ? Lão liền sợ hãi kéo Tiểu Linh nhi tới ra mắt.
Ánh mắt Băng Vân lóe lên dị sắc, không biết vì sao Dương Khai lại dẫn theo một lão trượng đến đây, nhưng dù vậy nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa tay ra hiệu với Ban lão: - Không cần đa lễ.
Băng Vân liếc mắt nhìn Tiểu Linh nhi, mỉm cười nói: - Tiểu nha đầu thật là lanh lợi, Dương Khai, ngươi tìm được tiểu nha đầu này ở đâu vậy?
Dương Khai mỉm cười, nói qua lai lịch của Ban lão và Tiểu Linh nhi, sau đó liền ngỏ lời: - Tiền bối, ta định để Tiểu Linh nhi bái nhập Băng Tâm Cốc tu luyện, không biết có tiện không?
Băng Vân gật gật đầu nói: - Việc này không có gì là không tiện cả, vừa lúc trong cốc có không ít đệ tử xấp xỉ tuổi nó, sau này liền cùng các nàng tu luyện đi.
Ban lão nghe vậy liền đại hỉ, kích động nói: - Mau mau, Tiểu Linh nhi mau bái kiến cốc chủ đi!
Nói rồi, lão liền đẩy tiểu nha đầu ra.
Tiểu nha đầu ngược lại cũng nhanh trí, lập tức quỳ xuống, giòn tan nói: - Linh Nhi bái kiến cốc chủ, bái kiến chư vị tiền bối.
- Quả nhiên là tiểu nha đầu lanh lợi. Ánh mắt Băng Vân lóe lên một tia dị sắc, đưa tay đỡ nàng dậy, quay đầu lại nói:
- Oánh nhi, sắp xếp cho cô bé một chút.
Trưởng Tôn Oánh vâng lời bước ra khỏi hàng, đi tới trước mặt Tiểu Linh nhi, ôn tồn nhỏ nhẹ nói mấy câu, chỉ thấy Tiểu Linh nhi không ngừng gật đầu.
Một lát sau, Tiểu Linh nhi liền quay đầu lại nói: - Gia gia, người nhớ bảo trọng nha, lúc nào Tiểu Linh rảnh rỗi sẽ đi gặp người.
Hốc mắt Ban lão đã ươn ướt, cố nén xúc động, phất tay nói: - Đi thôi đi thôi, sau này gia gia sẽ cư ngụ ở Băng Luân Thành, nhớ tu luyện cho tốt, chớ để chư vị tiền bối phải phiền lòng đó.
Lúc này Tiểu Linh nhi mới bị Trưởng Tôn Oánh dẫn đi, dần dần xa khuất.
- Tiểu Linh nhi có thể gia nhập vào Băng Tâm Cốc, Ban lão nên cao hứng mới đúng. Dương Khai ở bên cạnh an ủi.
- Cao hứng! Tiểu lão nhi rất cao hứng. Ban lão nâng ống tay áo lên, lau lau khóe mắt.
Tuy trước đó được Dương Khai bảo đảm, rằng tiểu nha đầu bái nhập Băng Tâm Cốc sẽ không khó khăn gì, nhưng hiện tại sau khi tâm nguyện đã đạt được, lão vẫn cảm động đến rơi nước mắt.
- Băng Vân tiền bối, lúc nãy người nói vậy là có ý gì?
Nam Môn Đại Quân ở bên cạnh hồi lâu, lúc này không nhịn được, vội hỏi: - Chẳng lẽ nói, tòa trận pháp không gian nhảy vực này, đúng là mới được bố trí ra sao?
- Chuyện này, ngươi cứ hỏi Dương Khai một chút là biết.
Băng Vân mỉm cười, thâm ý sâu sắc nhìn sang Dương Khai.
- Cái gì? Nam Môn Đại Quân lập tức giật mình, hết nhìn Băng Vân lại nhìn nhìn Dương Khai, nghi hoặc nói: - Ý của tiền bối là, trận pháp không gian này là do Dương thiếu bố trí sao? Băng Vân tiền bối không nói đùa đó chứ?
Băng Vân nói: - Dù sao, trước đó Băng Tâm Cốc ta cũng không có thứ này, hơn một tháng trước, Dương Khai đã tìm ta yêu cầu rất nhiều Không Linh Tinh và Không Linh Ngọc, cuối cùng xuất hiện trận pháp này.
Lời này đã rất rõ ràng, với thân phận và địa vị của Băng Vân cũng sẽ không nói giỡn với hắn loại chuyện như vậy. Hai mắt Nam Môn Đại Quân trợn tròn, sáng lấp lánh nhìn Dương Khai, rất lâu sau mới kích động nói: - Dương thiếu… Không không không, Dương đại sư! Xin hãy nhận một lễ của tại hạ.
Nói rồi, hắn liền trịnh trọng cúi người hành lễ.
Nếu trước kia Nam Môn Đại Quân bởi vì đủ loại ý nghĩ cá nhân mà không thể không lấy lòng Dương Khai, thì hiện tại chính là thật tâm bái phục. Dương Khai có thể bố trí ra trận pháp không gian nhảy vực, thì trình độ về mặt trận pháp tuyệt đối không phải hắn có thể so sánh nổi.
–––-oOo–––-