VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Nam nhân trung niên nghe vậy, liền quay đầu lại nhìn mỹ phụ đang quỳ bên cạnh hỏi: - Hoa sư muội, ngươi nói xem, nếu là ta đích thân ra tay, có thể bắt tiểu tử kia lại hay không?

Mỹ phụ này, bất ngờ chính là người đã tách ra với Dương Khai trong Toái Tinh Hải - Hoa Thanh Ti, năm đó khi Dương Khai và nàng tách ra, nàng mới chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tuy nhiên sau đó nàng cũng gặp được cơ duyên trong Toái Tinh Hải, nên hiện tại cũng đã tấn cấp lên Đế Tôn.

Dù vậy giờ phút này nàng lại không có một chút uy phong của Đế Tôn Cảnh, mà ngược lại đang quỳ ở đó như một tội nhân.

Nghe nam nhân trung niên hỏi, Hoa Thanh Ti mím môi không đáp, đánh mặt đi chỗ khác.

- Hoa sư muội, ngươi lại không nghe lời rồi. Nam nhân trung niên thấy vậy khẽ cười lạnh, hai tay bỗng nhiên kết một cái ấn quyết cổ quái.

Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Hoa Thanh Ti liền truyền ra, toàn thân nàng như đang phải chịu đựng hình phạt tàn khốc nhất trên đời, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên vặn vẹo vì đau đớn, mồ hôi chảy xuống đầm đìa, trong khoảnh khắc đã ướt đẫm quần áo.

- Sư tôn! Nàng kiên cường giữ vững tinh thần, lết tới bên chân lão già kia kêu lên.

Lão già lại bất động như núi, không thèm liếc mắt một cái, làm như thể không nghe không thấy gì.

Nam nhân trung niên cười lạnh:

- Thân là đệ tử chân truyền của sư tôn, mà lại che chở cho một ngoại nhân, nếu sư tôn không từ bi, đã sớm lấy mạng của ngươi rồi. Hiện tại giữ lại một mạng cho ngươi, ngươi lại còn ngoan cố bất tuân, khiến sư huynh thật không vừa mắt, có lẽ phải trừng phạt ngươi một chút mới được.

- Sư tôn… m thanh Hoa Thanh Ti run run, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nghiến răng nói: - Người muốn lấy thứ kia về, ta sẽ đi nói với hắn là được, xin sư tôn thu… thu tay lại, tha cho hắn một mạng, hắn cũng không phải là người… không thông tình đạt lý, đệ tử và hắn cũng có chút giao tình, nhất định có thể… nhất định có thể thuyết phục hắn, xin sư tôn… cho đệ tử một cơ hội.

- Càn rỡ! Nam nhân trung niên thấy nàng chịu đủ hành hạ vẫn không mở miệng van xin, ngược lại còn xin cho người khác, lập tức giận tím mặt, pháp quyết lại thay đổi. Hoa Thanh Ti lập tức hét lên, cuộn tròn người đau đớn.

Lão già khẽ thở dài, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói: - Thật là “nuôi ong tay áo” mà.

Hắn phất phất tay ra hiệu, lúc này nam nhân trung niên mới thu lại pháp quyết.

Lão già đưa một tay ra, đỡ Hoa Thanh Ti ngồi dậy, mở miệng nói: - Lão phu biết, ngươi có thể tấn cấp lên Đế Tôn, toàn bộ là do hắn ban tặng, nhưng ngươi chớ quên, ai là người đã nuôi lớn, dạy dỗ ngươi.

- Vâng… sư tôn, công ơn dưỡng dục của sư tôn đệ tử vĩnh viễn không quên. Hoa Thanh Ti mở đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn nói.

Lão già gật gật đầu nói:

- Ngươi biết thì tốt, nếu là chuyện khác, chưa chắc lão phu đã không thể chiều theo ý ngươi, dù sao hiện tại ngươi cũng đã là Đế Tôn Cảnh, thân là đệ tử của lão phu, lão phu cũng thấy hãnh diện, chỉ có điều… Chuyện này sự tình trọng đại, người biết càng ít càng tốt, năm đó lão phu phái ngươi đi dò la tin tức, cũng là vì coi trọng ngươi, không ngờ ngươi lại khiến cho lão phu thất vọng.

Nghe vậy, trong mắt Hoa Thanh Ti hiện lên vẻ áy náy.

Tuy rằng khi đó nàng thân bất do kỷ, bị Dương Khai gieo hồn ấn, bắt vào Tiểu Huyền Giới, nhưng quả thật là đã phụ sự kỳ vọng của sư tôn. Mặc dù sau đó Dương Khai đã trả tự do cho nàng, nhưng nàng cũng không có ý định thuật lại sự việc cho sư tôn, bởi vì Dương Khai có ơn với nàng, dĩ nhiên nàng không thể lấy oán trả ơn, chỉ muốn sau này mai danh ẩn tích, không bao giờ… trở lại Tinh Thần Cung nữa, xem như Hoa Thanh Ti của trước kia đã chết rồi.

Nhưng không nghĩ tới, sư tôn lại phái sư huynh Vũ Minh tìm đến Thiên Diệp Tông, chẳng những bắt nàng về, mà thậm chí còn khiến Thiên Diệp Tông bị liên lụy, gặp phải họa diệt môn.

Nàng bị gieo bí thuật vào người, không nhớ rõ bản thân đã tiết lộ với sư tôn những gì, nhưng lại biết rằng Thiên Diệp Tông diệt môn là do mình gây nên, đó cũng là thủ đoạn sư tôn dụ Dương Khai ra mặt.

Bởi vì trong Thiên Diệp Tông có mấy người mà Dương Khai vô cùng coi trọng, chỉ cần bắt được, Dương Khai tất sẽ không bỏ qua.

Sự thật đã chứng minh, chiêu này đã phát huy tác dụng, hiện tại quả nhiên Dương Khai đã bị dẫn dụ tới Lưu Ảnh Thành, chui đầu vào rọ.

- Tiểu tử kia dám đoạt bảo vật của lão phu, lão phu sao có thể tha cho hắn chứ, Thanh Ti ngươi cũng đừng đa tâm, đợi sau khi xong việc này, liền theo lão phu trở về Tinh Thần Cung bế quan tu luyện đi. Lão già phất phất tay, tuy nói nghe bình thản, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ hưng phấn.

Một năm trước, Vũ Minh bắt Hoa Thanh Ti về Tinh Thần Cung, hắn đã dùng bí thuật bức bách Hoa Thanh Ti tiết lộ rất nhiều bí mật, chẳng những nghe được món trọng bảo thất lạc của hắn đang ở trong tay ai, mà còn biết được trong tay Dương Khai có một món bí bảo không gian diện tích vô cùng rộng lớn.

Nếu như chỉ vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi, bí bảo không gian tuy rằng quý hiếm, nhưng cũng chỉ là một món bí bảo không gian mà thôi, nếu không tu luyện thần thông không gian, sẽ không thể tùy ý sử dụng được.

Quan trọng nhất chính là, trong không gian của bí bảo kia còn có rất nhiều thứ quý hiếm, đặc biệt là hai cây Thần Thụ, một cây thì sinh cơ dào dạt, một cây thì có hai màu vàng bạc.

Lão giả này thân là trưởng lão Tinh Thần Cung, cũng có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh cường đại, sống đã hơn nửa đời người, hiếm có thứ gì mà chưa từng thấy, cẩn thận tìm hiểu, hắn gần như có thể kết luận một trong hai loại cây đó chính là Bất Lão Thụ trong truyền thuyết.

Là Bất Lão Thụ đó! Nghe đồn nếu luyện hóa được nó sẽ có thể đạt được thân thể bất tử bất diệt, đây đối bất kỳ một võ giả nào cũng đều có sức dụ hoặc lớn lao. Hắn đã già nua, vốn tưởng rằng cả đời này không còn cơ hội đột phá nữa, không ngờ bỗng nhiên lại có cơ duyên từ trên trời rơi xuống.

Nếu là có thể chiếm được Bất Lão Thụ kia rồi luyện hóa nó, thì vô cùng có khả năng hắn sẽ đạt được Đại Đế thân, đến lúc đó liền có thể ngồi ngang hàng với Minh Nguyệt Đại Đế!

Còn cây Thần Thụ hai màu vàng bạc kia, hắn cũng mơ hồ có chút phán đoán, nhưng không dám khẳng định, song bất kể như thế nào, hai cây Thần Thụ này đều là thiên địa chí bảo, bất cứ ai có được một trong hai cây đều đã là cơ duyên lớn lao, không nghĩ tới hiện tại lại cùng nằm trong tay một người.

Chỉ cần có thể giết tên kia thì chí bảo sẽ là của hắn, đợi sau khi luyện hóa Bất Lão Thụ xong, thiên hạ rộng lớn, nơi nào có thể ngăn được bước chân hắn chứ?

Chuyện cơ mật như vậy, lão cũng không tiết lộ cho bất kỳ ai, bao gồm cả người hắn tin tưởng nhất là Vũ Minh. Vũ Minh chỉ cho rằng sư tôn hắn đang muốn đoạt lại một món trọng bảo đã thất lạc từ nhiều năm trước mà thôi, sao có thể hiểu được mưu đồ của hắn chứ. Đồng thời Vũ Minh cũng thầm hạ quyết định, sau khi xong việc sẽ diệt khẩu Hoa Thanh Ti.

Thần sắc Hoa Thanh Ti ảm đạm, biết rằng lúc này có nói gì cũng vô dụng.

Vũ Minh đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn nàng, cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói: - Hoa sư muội, không phải ngươi đã phải lòng tên tiểu tử kia rồi đó chứ?

Hoa Thanh Ti ngẩng đầu nhìn hắn căm tức, nghiến răng nói: - Đừng có nói bậy.

- Tiện nhân, còn dám mạnh miệng sao? Vẻ mặt Vũ Minh trở nên hung ác, đưa tay lên định kết ấn quyết, khiến cho Hoa Thanh Ti nếm chút lợi hại.

Trong cơ thể Hoa Thanh Ti đã bị gieo Thôi Tâm Cổ, sống chết chỉ dựa vào một ý niệm của hắn, sao hắn có thể tha cho Hoa Thanh Ti càn rỡ trước mặt mình như thế.

- Đủ rồi! Lão già hơi giơ tay lên, ngăn Vũ Minh lại: - Đi tới hội đấu giá, cẩn thận bố trí, việc lần này không được phép sơ sót.

Đối phó một võ giả tinh thông lực lượng không gian, quái vật như lão già cũng không dám khinh thường. Trước đây Doãn Nhạc Sinh muốn đối phó với Dương Khai còn phải bố trí trước đại trận ngăn cách thiên địa, hiện tại lão nào dám sơ sót chứ. Chỉ một điểm ngoài ý muốn sẽ có thể để cho Dương Khai chạy trốn mất, tuy nói trong tay hắn có người Dương Khai quan tâm, nhưng hắn cũng không dám bảo đảm Dương Khai sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Vũ Minh thu tay lại, lạnh lùng nhìn Hoa Thanh Ti chằm chằm, thầm nghĩ “tha cho ngươi vài ngày, đợi sau khi chuyện này chấm dứt, sẽ xin sư tôn ban ngươi cho ta, hảo hảo chăm sóc”.

Sau khi Vũ Minh rời khỏi, lão giả liền nói:

- Tính tình sư huynh ngươi trước giờ đều khoa trương như vậy, ngươi cũng đừng trách hắn.

Hoa Thanh Ti miệng nói “không dám”, nhưng trong lòng chua xót không thôi. Bộ dáng này, đãi ngộ này của nàng, đâu còn có chút gì gọi là tình thầy trò, tình huynh muội nữa chứ? Sư tôn thì đề phòng nàng như đề phòng cướp, sư huynh thì nhìn nàng không vừa mắt, trời đất bao la biết về nơi nào? Tu vi nàng đã đột phá đến Đế Tôn, nhưng lại mất phương hướng đối với cuộc sống.



- Tiểu tử, ngươi tên là gì?

Bên ngoài Phủ thành chủ, nhóm Dương Khai mới vừa đi ra, liền bị một người ngăn lại.

Ngăn cản phía trước chính là một thiếu nữ, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắm, khoảng tầm 17, 18, thân hình xinh xắn lanh lợi, mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt sạch sẽ. Tuy tuổi nàng không lớn, nhưng vóc dáng lại vô cùng nảy nở, bộ ngực căng tròn như muốn rách cả áo, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại bó sát, cặp mông vểnh lên.

Thiếu nữ xinh đẹp thanh tú, lại cũng có một cỗ anh khí bừng bừng.

Nàng đứng chặn trước mặt Dương Khai, giương mắt nhìn hắn, ra vẻ người lớn.

Dương Khai ngạc nhiên, ngó trái ngó phải một chút, rồi chỉ vào mũi mình hỏi: - Đang nói chuyện với ta sao?

Hắn xác định không hề biết thiếu nữ này, vừa rồi lúc vào thành cũng chưa từng gặp nàng qua, không biết nữ nhân này bỗng nhiên chặn đường hắn là muốn làm gì.

Thiếu nữ nhíu mày, cả giận nói:

- Còn có thể là ai chứ.

- Chúng ta quen biết sao? Dương Khai nhìn nàng với vẻ cổ quái.

Thiếu nữ không kiên nhẫn nói: - Ta hỏi thì ngươi trả lời, nhiều lời như vậy làm gì?

Dương Khai nhíu mày nói: - Ngươi hỏi thì ta phải trả lời sao, vậy thì mặt mũi của ta vứt đi đâu chứ?

Tiểu nha đầu này vô duyên vô cớ cản phía trước, còn vênh mặt hất hàm sai khiến, quả thực khiến Dương Khai không có chút hảo cảm.

Ưng Phi ở bên cạnh mỉm cười nói: - Dương thiếu phong thần tuấn lãng, “rồng trong loài người”, e là có người vừa thấy đã sinh tình…

Phạch…

Ưng Phi còn chưa nói hết, bỗng nhiên một bàn tay trắng mịn đã hướng về hai má hắn hỏi thăm, nếu không phải Ưng Phi nhanh chóng nghiêng đầu tránh, chỉ sợ đã bị tát trúng.

Người vừa ra tay dĩ nhiên chính là thiếu nữ kia, một kích này đánh ra, bất kể là Dương Khai hay Ưng Phi, cũng không khỏi hơi biến sắc.

Bởi vì lực lượng một kích này không ngờ lại vô cùng kinh khủng, hư không cũng có dấu vết bị xé rách ra, nhìn lại cô gái kia, lại dường như chỉ là một kích tùy ý mà thôi, căn bản không dùng sức.

Sắc mặt Ưng Phi tối sầm, trong lòng cũng có chút kinh sợ.

Tuy rằng hắn là Yêu Vương, thực lực không tầm thường, nhưng nếu thật dích phải một chưởng này, chỉ sợ không chết cũng bị thương nặng.

Thiếu nữ tuổi còn quá trẻ, lại xinh xắn lanh lợi, không ngờ lại có khí lực lớn như vậy.

- Chỉ là một tên Yêu Vương nhỏ bé mà thôi, nếu còn dám nói ra lời kia, lập tức lấy mạng chó của ngươi! Thiếu nữ cảnh cáo Ưng Phi một tiếng, rồi từ từ thu tay lại.

Ưng Phi nghe vậy rợn cả tóc gáy, cắp mắt chim ưng toát ra ánh sáng khiếp người, bao phủ thiếu nữ, dường như đang muốn quan sát chỗ sâu trong linh hồn nàng.

Hắn một mực ẩn nặc khí tức đi theo bên cạnh Dương Khai, căn bản không lộ ra chút sơ hở nào, ngay cả Đế Tôn tam tầng cảnh bình thường, cũng không nhất định có thể nhìn thấu hắn, nhưng người thiếu nữ này chẳng những liếc một cái đã nhìn thấu, lại còn biết hắn là một vị Yêu Vương!

Nhãn lực như vậy, có thể nói là kinh khủng.

–––-oOo–––-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi