VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Trong hư không, hai bóng người một trước một sau bay vù vù, giống như sấm sét.

Dương Khai bay phía trước dẫn đường, hai nắm tay bị thương nhưng nhờ năng lực khôi phục cường đại thân thể cũng đang từ từ lành lặn, trong lòng hắn thầm khiếp sợ một thân lực lượng hung bạo của thiếu nữ kia. Cũng không biết nha đầu đó rốt cuộc là từ nơi nào toát ra, hắn dùng thần niệm quét qua, không ngờ chỉ thấy nàng chắp hai tay sau lưng, ung dung theo sát phía sau mình, như bóng với hình một tấc cũng không rời.

Vẻ mặt của nàng ta làm như chạy ra ngoài du ngoạn, mà không phải là sắp chiến đấu với mình.

Dương Khai lập tức bị tức giận mà vui vẻ, nhẹ hít vào một hơi, phiền não và tức giận trong lòng cũng từ từ bình phục, sắc mặt trở thành như giếng cổ không dao động. Đối phương tuy rằng thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, cũng ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng quả thật vậy là đủ rồi.

Tuy rằng không oán không cừu, thậm chí có thể nói là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng đối phương đã có sát tâm, Dương Khai cũng không thể khiếp nhược.

Ngươi muốn giết ta, thì ta giết ngươi, để xem ai chết trước!

Nhảy vọt lên mấy vạn dặm, cách xa Lưu Ảnh Thành, vọt vào bên trong một dãy núi trùng điệp.

Dương Khai bỗng nhiên dừng lại bước chân, xoay người lại.

Thiếu nữ cũng ngừng lại thân hình phía trước hắn ngoài 30 trượng, nhìn quanh một vòng, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: - Đây là chỗ táng thân ngươi chọn cho mình à? Ánh mắt thật ra cũng không tệ!

- Hừ! Dương Khai hừ một tiếng:

- Nha đầu này, có chút lực lượng hung bạo liền thật cho là mình rất giỏi à, đúng là không biết trời cao đất rộng mà!

Từ trước đến nay đều là người khác nói chuyện với hắn như thế, hôm nay là lần đầu châm chọc người khác như vậy, Dương Khai bỗng dưng sinh ra cảm giác như mình làm ác nhân, trong lòng chợt thấy không được tự nhiên. Hơn nữa người dám nói chuyện với hắn như vậy đều không có kết cục tốt.

Thiếu nữ nói: - Không quan trọng! Dù sao ngươi cũng không dùng được, ngươi dám luyện hóa mấy vật kia, đợi ta hủy đi từng cây xương cốt của ngươi, cho ngươi chết không có chỗ chôn thây!

Lúc nói chuyện, không ngờ nàng thè ra cái lưỡi đỏ thắm liếm liếm bờ môi đỏ mọng, dáng vẻ như nhìn thấy món ăn ngon miệng, ngón trỏ nhúc nhích vậy… Bề ngoài thanh thuần của nàng ta đột nhiên tăng thêm một phần lộng lẫy quyến rũ, làm cho Dương Khai đều nhìn ngẩn ra, không khỏi có chút ảo tưởng nếu cái lưỡi này liếm trên người mình sẽ là cảm giác gì… tâm thần nhộn nhạo!

Đáng ghét a, đại địch trước mặt, sao có thể bị sắc đẹp mê hoặc? Quả nhiên nguyên nhân là vì đi tới Tinh Giới nhiều năm thủ thân như ngọc không phát tiết mà ra cớ sự! Dương Khai vận huyền công chuyển một vòng, trong nháy mắt đầu óc thanh minh.

- Chuẩn bị xong chưa? Thiếu nữ cười híp mắt hỏi, cả người lẫn vật vô hại.

Dương Khai cười to, vẫy tay nói: - Đến đây! Bổn thiếu hôm nay sẽ thay cha mẹ người lớn nhà ngươi… Phốc…

Nói còn chưa dứt lời, Dương Khai liền cảm giác bụng mình bị một lực cực mạnh đánh trúng… Ngoài 30 trượng đâu còn thấy bóng dáng thiếu nữ kia, tại chỗ chỉ để lại một tàn ảnh mờ nhạt, bản thân nàng ta không ngờ chỉ trong nháy mắt kéo gần lại khoảng cách, thân thể nho nhỏ hơi trầm xuống, tung một quyền ra phía trước.

Giống như một Đế Tôn Cảnh tự bạo ở trước mặt mình, Dương Khai chỉ cảm thấy bụng co rút một trận, mở miệng lập tức phun ra một chùm máu tươi, dính đầy đầu đầy mặt thiếu nữ, mà cả người hắn thì như viên đạn pháo bay về phía sau, đụng vào một đỉnh núi.

“Ầm ầm…” Núi đá chuyển động, ngọn núi cao tới trăm trượng từ từ nghiêng xuống, tại chỗ sườn núi xuất hiện một cái lỗ thủng to lớn, không thấy bóng dáng Dương Khai đâu.

Thiếu nữ thu quyền đứng đó, nhìn chằm chằm cái lỗ thủng kia cười khì một tiếng: - Không biết tự lượng sức mình!

Bằng vào lực lượng của nàng, dù là Đế Tôn tam tầng cảnh trúng một quyền cũng khẳng định không dễ chịu, một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi lại dám ở trước mặt nàng càn rỡ, thật là không biết chữ chết viết như thế nào!

Chuyến này nàng theo lệnh trưởng lão trong tộc đi tới Nam Vực này điều tra tung tích một kiện bảo vật trong tộc. Đi rất nhiều địa phương nàng cũng không có thu được đầu mối, lúc đi trên con đường Lưu Ảnh Thành này, chợt phát hiện Dương Khai có điều quỷ dị.

Nếu là Đế Tôn Cảnh bình thường thì cũng thôi đi, nhưng mấu chốt là Dương Khai không ngờ luyện hóa một số vật cấm kỵ gì đó. Thân là đệ tử trong tộc, dĩ nhiên nàng có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ phải lau đi!

Buồn cười là tên nhân loại này dường như quen thói tự cao tự đại, không biết rõ thân phận chân thật của nàng mà dám đơn đả độc đấu với nàng, cũng coi như có dũng khí, chỉ có điều là chỉ số thông minh của hắn có hạn.

Đưa ra bàn tay mịn màng nhỏ bé lau sơ trên mặt mình. Trên bàn tay dính một chút máu tươi, thiếu nữ vừa thấy liền nhíu mày: - Màu vàng…

Nàng còn là lần đầu gặp một nhân loại có máu tươi màu vàng, hơn nữa trong máu tươi này tích chứa khí huyết lực, dù là nàng đều hơi đổi sắc.

Thè ra đầu lưỡi liếm liếm máu vàng kia, thiếu nữ hơi biến sắc mặt: - Ma tính… Còn có trí tuệ, thật kỳ quái!

Nàng từ trong máu tươi này nếm được khí tức nàng vừa căm thù đến tận xương tủy, lại vừa cảm thấy thân cận.

Một thân Kim huyết của Dương Khai, ngọn nguồn nhờ vào năm đó thu được Ma Thần Bí Điển, với ma công luyện hóa một thân máu huyết, hóa thành Kim huyết thuần khiết, đương nhiên có ma tính nồng đậm. Tuy nhiên hắn cũng luyện hóa lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, trong máu huyết có năng lực khôi phục cường đại, tự nhiên có một linh tính tinh thuần.

Hai thứ giao hòa với nhau, kết hợp hoàn mỹ.

Theo đạo lý mà nói, ma tính do Ma Thần Bí Điển luyện hóa ra, căn bản không thể dung hợp với linh tình của căn nguyên Kim Thánh Long, bất quá giờ này trong cơ thể Dương Khai phong ấn ma khí thượng cổ tinh thuần, tuy rằng phong ấn, nhưng cũng mấy lần giải phong ấn vô tình ảnh hưởng tới thể chất của hắn, lúc này mới có thể đạt thành thăng bằng với căn nguyên Kim Thánh Long.

Ngay lúc thiếu nữ kia nghi hoặc không chừng, lỗ thủng trong lòng núi lại truyền đến một tràng tiếng nổ vang như sấm rền, ngay sau đó, một luồng sáng từ trong đó bắn vọt ra, hóa thành hình dáng Dương Khai lần nữa đứng trước mặt thiếu nữ.

- Ngươi… Thiếu nữ kinh ngạc quan sát. Vốn nàng tưởng rằng Dương Khai ăn của mình một quyền cho dù không chết cũng bị thương nặng, nào biết đối phương lại còn có năng lực hành động. Không chỉ như thế, ngược lại giống như hắn bị cái gì kích thích, ý chí chiến đấu sục sôi, một thân đế nguyên gào thét vang dội, trong cặp mắt kia còn lóe ra tia sáng khiếp người.

- Thật đau a! Dương Khai ngoài miệng nói như thế, nhưng trên mặt nào có chút ý đau đớn, ngược lại gương mặt cao ngạo, cắn răng nói: - Tiểu nha đầu đáng chết! Thật ra ta coi thường ngươi, có qua mà không có lại là phi lễ, hãy ăn của lão phu một quyền!

Khi nói chuyện, khí tức trầm xuống, cả người như núi lửa sắp bùng phát, một thân lực lượng đều hội tụ trong quả đấm, pháp tắc không gian tuôn trào, Dương Khai lắc mình liền đi tới trước mặt thiếu nữ, hung hăng tung một quyền vào trước ngực nàng.

Một quyền này nếu đánh thật, thì bộ ngực đầy đặn hẳn trong khoảnh khắc sẽ phải vỡ ra! Ngược lại không phải là Dương Khai muốn sàm sở nàng, chỉ là thiếu nữ này vóc người thon nhỏ, Dương Khai tung ra một quyền vừa lúc chỉ có thể đến ngay bộ ngực của nàng… Cũng như nàng vừa rồi lựa chọn bụng của Dương Khai làm mục tiêu công kích, đều không phải là cố ý, mà là thuận theo tự nhiên phát triển mà thôi.

Đại địch trước mặt, đâu còn quản cái gì da thịt mịn màng, dù là một mỹ nữ tuyệt sắc cởi hết quần áo đứng ở phía trước nhảy múa tươi đẹp, một quyền này của Dương Khai cũng cứ thế dánh tới không lầm.

Hào quang năm màu toát ra, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí quanh quẩn trong quả đấm của hắn, càng tăng thêm uy thế của một kích kia.

Dương Khai không khỏi cảm thấy vui sướng đầm đìa, trong lòng khoái ý khó diễn tả. Dường như loại chiến đấu thô bạo đơn giản này, mới phù hợp nhất với bản năng dữ tợn của một nam nhân, cái gì bí thuật bí bảo, quả thực làm giảm đi phần hung bạo.

Lực lốc xoáy vừa hiện, hư không như ghi khắc lạc ấn, đánh ra ngoài không còn là một đầu quyền, mà ngưng kết một thân tinh khí thần, là cảm ngộ võ đạo cả một đời.

Thiếu nữ hơi nheo mi mắt, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Dương Khai một tên nhân loại Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, không ngờ cũng có lực lượng cuồng bạo như thế, kết hợp với khí huyết Kim huyết thịnh vượng kia, thiếu nữ thầm cảm thấy Dương Khai hẳn là từng tu luyện luyện thể thuật gì đó, nếu không sao có thể làm được trình độ này!?

Trong lòng thiếu nữ thầm cười lạnh, tuổi quá trẻ lại dám ở trước mặt mình xưng lão phu, đừng xem mình mặt ngoài không lớn, chỉ là chu kỳ trưởng thành quá lâu dài, thật ra thiếu nữ cũng đã sống mấy trăm năm.

- Ngươi sẽ hối hận vừa rồi vì sao không có dễ dàng chết đi! Thiếu nữ khẽ hé đôi môi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhẹ khoát tay, bàn tay nhỏ nhắn liền cản ở phía trước. Đối mặt với một quyền của Dương Khai vận hết toàn lực đánh ra, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại này thật giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ chặn lại phía trước cuồng phong bão táp, ngay sau đó sẽ bị phá thành mảnh nhỏ.

“Bốp…” Quyền chưởng chạm nhau, thiếu nữ không nhúc nhích tí nào, chỉ là quần áo bay phất phới, mà một kích Dương Khai tràn đầy tự tin kia lại bị cản lại một cách không thể tưởng tượng… giá thế kia dường như ngăn cản không phải một kích cuồng bạo, mà là một con ruồi bọ không đầu không đuôi bay tới.

Cuồng phong nổi lên, thiếu nữ một đầu tóc đen bay tung, trong đôi mắt đẹp đầy ý chế giễu.

- Láo! Dù Dương Khai thường thấy sóng to gió lớn, thời khắc này cũng không nhịn được con ngươi trợn trừng, trong thời khắc mấu chốt ý tưởng cùng thực tế xung đột quá mức đột ngột, làm cho hắn có chút không thể chấp nhận.

Mặc dù biết thiếu nữ này lực lượng cực mạnh, nhưng Dương Khai làm sao cũng không nghĩ tới, lực lượng của nàng lại mạnh đến trình độ này, đó là một độ cao mình khó có thể so sánh.

- Đến lượt ta! Thiếu nữ hé miệng cười, tiếng cười như chuông bạc nhưng nghe vào trong tai Dương Khai lại làm hắn rợn cả tóc gáy. Bàn tay chặn quả đấm của Dương Khai kia mở ra nắm chặt, nhẹ mềm như xúc tua ngọc, ngay tức thì Dương Khai liền có cảm giác như quả đấm của mình bị khóa chặt lại, không thể giãy thoát được.

Ngay sau đó, cánh tay còn lại của thiếu nữ uốn cong về phía sau, như một cây cung kéo mạnh ra dây cung, thân hình ưởn ra sau, bộ ngực chắc nịch càng thêm cao ngất, quần dài màu lam nhạt gần như đều sắp không chịu nổi…

“Bùng…” Dây cung căng hết, tên phải bay, bàn tay trắng mịn đánh úp lại, không ngờ mang theo một khí tức hủy diệt vạn vật.

Dương Khai trợn trừng cặp mắt còn lớn hơn mắt trâu, lập tức tung ra một quả đấm khác cũng là quyền ra như rồng, hóa thành quyền ảnh đầy trời.

Truyền ra tiếng nổ vang liên tiếp không ngừng, kèm theo tiếng kêu rên của Dương Khai.

“Xùy…”

Dương Khai nhấn dưới chân một cái, bật lui ra sau, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí ầm ầm vỡ tan, quả đấm nghênh địch kia vặn vẹo không ngừng, trên đầu quyền máu thịt bầy nhầy, mà trên nắm tay kia còn in lại năm dấu ngón tay sâu đậm, máu thịt đồng dạng bị lột lên một mảng, lộ ra xương cốt trắng hếu.

Nơi ngực khí huyết quay cuồng, Dương Khai nhịn không được, lại phun ra một chùm sương máu, nhưng lại chết vì sĩ diện, nhướn mày híp mắt nói: - Chẳng qua cũng thế thôi!

- Vậy sao! Thiếu nữ khóe miệng nổi lên vẻ cười lạnh, nhân loại thật là đáng bi ai, rõ ràng chết đến nơi lại vẫn như cũ không biết hối cải, tâm khẩu không đồng nhất, chỉ sợ hiện tại hắn hối hận muốn chết, cũng sợ muốn chết đây? Đợi lát nữa không biết hắn có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay không?!.

Nói không chừng sẽ lập tức xoay người chạy trốn, dù sao biết rõ không địch nổi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, không ai lại ngu ngốc đến mức độ này!

- Tiếp tục! Dương Khai nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa tụ tập lực lượng, không đợi thiếu nữ trả lời, thân hình lại thoắt một cái đánh tới hướng nàng ta.

“Không ngờ… Xông tới nữa!” Thiếu nữ giật mình trong lòng, cảm giác dường như chuyện phát triển không như tưởng tượng của mình, người này chẳng lẽ bị đánh đến u mê rồi sao?

- - - - - oOo- - - - -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi