VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Đối với nữ nhân càn quấy như này, quả thực Dương Khai không có biện pháp gì ứng phó, chỉ đành lơ đi, Hồ Mị Nhi đương nhiên cũng nhìn ra Dương Khai lãnh đạm, vì vậy không dám trêu chọc nữa, chẳng qua vẫn đi theo.

Dựa vào cảm ứng của Dương Nguyên ấn, Dương Khai đi thêm một chút, dừng trước một cửa hàng.

Khẽ đảo mắt nhìn, hai mắt Dương Khai sáng ngời, hắt phát hiện hàng ở nơi này không tồi, hơn nữa đa phần cũng hợp với bản thân mình.

Nhìn từng viên đá lớn như nắm tay trẻ em, bên trong tỏa ra dương khí nóng bức, mạnh hơn quầy hàng khi trước rất nhiều, chỉ có điều cũng không lớn bằng.

Giá tiền có đắt hơn không? Dương Khai do dự một chút, ông chủ cũng nhiệt tình chào hỏi:

- Tiểu ca xem trọng thứ gì? Những thứ này của ta giá đều rất rẻ, ngàn vạn lần chớ bỏ qua, bất kể bản thân sử dụng hay đi bán lại cũng là giao dịch rất hời.

Cắn răng một cái, Dương Khai hỏi:

- Tảng đá này bao nhiêu tiền.

Ông chủ cúi đầu nhìn, cười nói:

- Ngươi nói Dương Viêm thạch sao, không đắt, năm trăm lượng một khối!

Dương Khai sắc mặt tối sầm, mặc dù biết giá tiền này cũng coi như hợp lý, dù vậy vẫn lắc đầu nói:

- Hơi đắt một chút.

Toàn bộ gia sản của hắn hiện giờ cũng chỉ khoảng năm trăm lượng mà thôi.

Ông chủ lắc đầu cười:

- Tiểu ca cứ nói đùa, những thứ kia ta ghi giá công khai, tuyệt không chặt chém gì cả. Ngươi có thể đi những cửa hàng khác xem giá bán của bọn họ, như vậy liền biết ta nhân ái đến mức nào.

Lời này là sự thực, trên đường đi, mặc dù Dương Khai không mua đồ nhưng cũng tham khảo được giá cả thị trường, biết người này bán không cao, nhưng dù sao trong mua bán thì cũng cần mặc cả.

Bất đắc dĩ, Dương Khai cũng chỉ đành khẩu chiến với chủ quán, muốn đến đối phương nhường cho chút lợi ích. Nhưng chủ quán một mực lắc đầu, cuối cùng buồn bực, bất đắc dĩ nói:

- Tiểu ca, đây không phải đồ của chính ta, là thay trong bang bán, giá tiền tuyệt đối không thể giảm hơn, nếu không ta phải móc tiền túi để bù vào, ngươi chớ có làm khó dễ ta.

- Trong bang?

Dương Khai sửng sốt, quay đầu nhìn Hồ Mị Nhi đứng cạnh.

Chung canh đây chỉ có một bang, Huyết Chiến bang!

Hồ Mị Nhi cười ngọt ngào:

- Đúng nha, đây chính là quầy hàng nhà của ta, ngươi muốn những tảng đá này sao?

Dương Khai gật đầu.

- Đáp ứng ta một điều kiện, mười mấy tảng đá này toàn bộ đều cho ngươi!

Hồ Mị Nhi nhãn thần xoay chuyển.

- Tiểu thư…

Chủ quán sắc mặt đại biến, nếu quả thực vậy thì hắn sẽ gặp phiền toái rất lớn.

- Không có chuyện gì, ta sẽ nói với phụ thân.

Hồ Mị Nhi an ủi một tiếng, chủ quán thấy vậy liền không nói gì nữa.

- Sao hả? Chỉ cần đáp ứng ta một việc thôi.

Hồ Mị Nhi mặt mày hớn hở:

- Đối với đám đàn ông các ngươi thì việc này rất đơn giản.

- Đừng mơ tưởng!

Dương Khai quả quyết cự tuyệt, dùng đầu ngón chân nghĩ hắn cũng biết Hồ Mị Nhi có chủ ý gì.

- Ngươi…

Hồ Mị Nhi tức giận nhìn chằm chằm Dương Khai, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Kỳ thực nếu nói thực thì nàng cũng không có hứng thú quá lớn với Dương Khai, chỉ có điều khi trước chủ động hiến thân vẫn không chinh phục được đối phương khiến Hồ Mị Nhi buồn bực trong lòng, không chỉ như vậy bản thân nàng còn chịu chút thiệt thòi.

Không có nam nhân nào không bị vẻ đẹp của mình hấp dẫn! Hồ Mị Nhi luôn vững tin điều này, nàng muốn khiến Dương Khai khuất phục, đến khi đó chính nàng lại cắt đứt, chê cười đối phương.

Nếu Hồ Mị Nhi muốn nam nhân mà nói, tùy tiện ngoắc tay liền có một đống, nếu không phải có mục đích khác, sao lại chịu nhiều ủy khuất tới vậy. Nàng phong tao phóng đãng, đây chỉ là vẻ ngoài dùng để mê hoặc người khác mà thôi.

Ta cũng không tin không chinh phục được ngươi! Hồ Mị Nhi trong lòng này sinh ý âm hiểm.

Con ngươi xoay chuyển, Hồ Mị Nhi nói với chủ quán:

- Bán tiện nghi cho hắn một chút!

Chủ quán mặt như đưa đám:

- Điều này… không tốt lắm!

- Ta nói bán tiện nghi cho hắn một chút!

Hồ Mị Nhi nghiến răng ken két, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống.

Chủ quán đang định gật đầu, Dương Khai liền khoát tay:

- Không cần, năm trăm lượng đi.

Năm trăm lượng mua được, chính mình không lãi, nhưng cũng không lỗ, đúng giá thị trường.

Vừa nói, vừa lấy ra một bình Hồi Nguyên đan:

- Dùng đan dược đổi có được không?

Nơi mậu dịch như này cũng có quy củ dùng vật đổi vật, đan dược thành phẩm bình thường cũng có thể dùng để lưu thông.

- Được…

Ông chủ gật đầu.

- Một lọ Hồi Nguyên đan này có mười viên, vừa đúng khoảng năm trăm lượng, đổi một viên.

Dương Khai vứt Hồi Nguyên đan cho đối phương, sau đó cầm một khối Dương Viêm thạch trên quầy hàng.

Vừa vào trong tay, Dương Khai liền cảm nhận được một cỗ Dương nguyên lực mênh mông, trong lòng vui mừng, biết lần giao dịch này rất đúng.

Hồ Mị Nhi nghiến răng nghiến lợi, hành động của Dương Khai lần này chính là không muốn thiếu nhân tình của nàng, đồng nghĩa với việc vừa rồi nàng đã tốn công.

Chủ quán quan sát, biết tiểu thư nhà mình e là đánh chủ ý với Dương Khai, mặc dù lần mua bán này coi như hợp lý, nhưng cũng biết tiểu thư không cao hứng, suy nghĩ một chút liền cầm một thứ từ quầy hàng lên:

- Tiểu ca nếu không chê thì ngươi cấm đống hạt giống này đi, dù sao cũng không đáng giá.

- Hạt giống gì?

Dương Khai cầm lấy, cảm nhận bên trong có một cỗ dương khí, chỉ có điều rất yếu ớt.

- Hạt giống Tam Dương quả, khi khai thác Dương Viêm thạch chúng ta phát hiện được.

Chủ quán cho biết:

- Trái cây này chính là Linh quả Địa cấp hạ phẩm, chỉ có điều thời gian trưởng thành khá dài.

Dương Khai khẽ cười, nghĩ chính mình cần đám hạt giống này làm gì? Gieo nó xuống không có thời gian mười mấy năm e là cũng không ra hoa kết trái. Nhưng đối phương đã có ý tốt, Dương Khai cũng không cự tuyệt, dù sao vật này giá trị không lớn, nhận cũng không sao.

- Cảm ơn.

Dương Khai đứng dậy, thu hạt giống và Dương Viêm thạch vào trong lồng ngực.

Hồi Nguyên đan đã không còn, Dương Khai cũng không muốn lưu lại đây, tìm đám người Tô Mộc nhưng không thấy, Dương Khai đành một mình đi tới Hắc Phong lâm.

Hồ Mị Nhi phía sau bám riết không rời, giống như một cái đuôi, trên mặt có chút tức giận.

Phải nghĩ biện pháp cắt đuôi nàng, bằng không bị nàng theo tới Lăng Tiêu các, nói không chừng bị người khác trông thấy, thanh danh của nữ nhân này cũng không tốt.

Con ngươi chuyển động, Dương Khai đột nhiên rời khỏi đường lớn, đi sâu vào trong Hắc Phong lâm, vừa đi vừa nhìn Hồ Mị Nhi cười lạnh, ý tứ không cần nói cũng rõ, đương nhiên là nếu ngươi dám đi theo thì bản thiếu gia liền tiền gian hậu sát, tái gian tái sát, một cỗ khí tức tà ác tỏa ra.

Hồ Mị Nhi có phần sợ hãi, thấy Dương Khai đi vào trong rừng liền có phần chần chờ. Nàng cũng không hiểu Dương Khai, vạn nhất hắn dám làm thế thật thì sao, giờ làm thế nào? Ngày đó nàng được chứng kiến thực lực của Dương Khai, biết mình không phải đối thủ, nếu hắn nổi thú tính vậy chính mình xong rồi!

Do dự trong chốc lát, Hồ Mị Nhi dậm chân một cái, lắc mông đi theo, nàng chắc tám phần Dương Khai chỉ đang dọa nàng.

Thấy Hồ Mị Nhi đi theo, Dương Khai như muốn nổi điên. Hắn sở dĩ làm vậy là vì muốn dọa Hồ Mị Nhi, không ngờ lá gan nữ nhân này không nhỏ, khiến âm mưu của hắn thất bại, trong lòng liền này sinh ý ác, thầm nghĩ lát nữa ngươi nhất định sẽ biết sự lợi hại của ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi