VŨ LUYỆN ĐIÊN PHONG

Dưới lực lượng Bá Thiên Lực Vương, hết thảy phòng ngự trên đời đều là hư ảo.

Lực lượng của gã, đã đạt tới cảnh giới cao thâm, là thuần túy lực đạo thăng hoa.

Thời điểm Bá Thiên Lực Vương xuất quyền, bốn vị Tà Vương khác vẫn ung dung bất động nhìn, dường như nghĩ rằng kết giới của Mộng Vô Nhai không thể ngăn cản được mãnh công của Bá Thiên Lực Vương.

Bọn họ hoàn toàn tin tưởng Lực Vương.

Nhưng kết quả lại làm cho bọn họ chấn động.

Quyền phong của Lực Vương đánh tới, chẳng tạo gợn sóng gi, kết giới cung điện bao quanh Dương Khai phủ không hề hao tổn chút nào.

Ngược lại Bá Thiên Lực Vương bị lực phản chấn làm bắn ngược ra ngoài, ở giữa không trung lùi lại mấy trăm trượng, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.

Bốn vị Tà Vương trợn tròn mắt, há miệng kinh ngạc hồi lâu chưa định thần lại.

Đến thời điểm này bọn họ còn chưa dám tin là Lực Vương thất bại. Tà Vương cao lớn khôi ngô thực lực trong số sáu người cũng không tính là thấp, dù là Độc Vương và Quỷ Vương cũng không muốn giao thủ cùng gã.

Một quyền gã vừa xuất ra kia, tuy rằng chưa vận dụng toàn lực, nhưng cũng đủ kinh người rồi, nào ngờ không thể đánh vỡ nổi kết giới kia?

Đám người Tà Vương tâm tình lập tức biến hóa vi diệu.

Mọi người trong Dương Khai phủ không khỏi thở phào một hơi, Mộng Vô Nhai mặc dù nói sẽ đảm bảo an toàn của bọn họ, nhưng tới thời khắc nguy hiểm cũng không có mấy người dám thật tâm tin tưởng.

Thấy Lực Vương kinh ngạc, mọi người đối với Mộng Vô Nhai đã có chút tin tưởng, tâm tình cũng thả lỏng hơn không ít.

Bá Thiên Lực Vương cách đó mấy trăm trượng kinh hoảng trở lại trước Dương Khai phủ, kinh ngạc nhìn điện phủ trong suốt kia, trên mặt có vẻ ảo não.

Quỷ Vương cười khặc khặc quái dị:
- Lực Vương, có phải trước đi đến chưa ăn no nên không đủ sức a.

Độc Vương cũng cười âm hiểm không ngừng:
- Lực Vương khí lực chỉ có vậy thôi sao.

Bọn họ rất thích thú khi nhìn Lực Vương chịu thiệt, vẻ mặt một bộ vui sướng khi thấy người gặp họa.

- Thối lắm!
Bá Thiên Lực Vương tiếng như chuông kêu
- Là do kết giới này vô cùng cổ quái.

Vừa nói, một bên nắm chăt nắm tay, bỗng nổi giận gầm lên một tiếng, cả người khí huyết bốc lên.

Hai người Độc Vương cùng Quỷ Vương cũng không tiếp tục châm chọc nữa, thần sắc dần ngưng trọng, bọn họ đều biết, Lực Vương muốn động thủ thật rồi.

Một quyền vừa rồi, đại khái chỉ phát ra có năm thành lực đạo thôi, mà hiện tại Lực Vương hiển nhiên muốn thi triển mười phần khí lực rồi.

Một quyền như vậy đánh ra, dù là ai cũng không dám đón đỡ.

Có thể phá vỡ kết giới này hay không? Nhóm Tà Vương đều âm thầm mong đợi.

Một quyền Lực Vương đánh ra lúc trước và hiện tại khác biệt rất lớn, quyền hiện tại chém ra nhìn thì như chầm chậm nhẹ tênh, dù là đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết xuất quyền của gã.

Nhưng những nơi quyền đầu đi qua, không gian bị phá thành mảnh nhỏ, thiên địa lay chuyển.

Quyền phong chạm nhẹ lên kết giới của cung điện, lực đạo không gì sánh kịp chợt phun trào.

Một đạo gợn sóng hiện ra, so quả thật lớn hơn vừa rồi rất nhiều, nhưng đã là cực hạn rồi.

Bá Thiên Lực Vương kêu thảm một tiếng, như tên rời cung bay ngược ra ngoài, nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Cả đám người Độc Vương, Ảnh Vương, Quỷ Vương thần sắc ngây dại ra.

Mọi người Dương Khai phủ cũng nín thở phát ra từng trận hoan hô, cố gắng trầm tĩnh lại nhưng trong lòng vui mừng nhảy nhót.

- Kết giới này, không hề tầm thường.
Độc Vương cuối cùng cũng nhìn ra chút nhanh mối, trầm giọng nói.

- Bí bảo kia cũng không phải nhỏ.
Quỷ Vương ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Mộng Vô Nhai.

Lực Vương thi triển toàn lực, không ngờ không thể đánh vỡ được kết giới do bí bảo tạo ra, trong thiên hạ còn có bí bảo như vậy sao? Gã nghĩ mãi mà cũng không hiểu được lai lịch bí bảo của lão già này là gì, sao lại có nội tình hùng hậu như vậy.

Qua một chút thời gian, Bá Lực Thiên Vương mới bay giờ về, chẳng qua bây giờ khóe miệng gã có thêm một vết máu đỏ sẫm. Lực phản chấn của kết giới đến gã cũng có chút không chịu nổi.

- Má nó, lão tử không tin, thiên hạ này còn có kết giới mà ta không phá được!
Bá Lực Thiên Vương sắc mặt phẫn nộ, lớn tiếng ồn ào.

- Lực Vương, thôi đi, đây không phải dùng man lực có thể phá giải được.
Độc Vương nhắc nhở.

- Ngươi câm miệng!
Bá Lực Thiên Vương vẻ mặt căm tức, dáng vẻ không đem kết giới phá vỡ thề không bỏ qua, nhanh chóng đi tới bên cạnh kết giới, chuẩn bị lại một lần nữa đánh lên.

- Đần độn!
Âm minh Quỷ Vương kỳ quái châm biếm.

Bên trong mấy Đại Tà Vương, Bá Lực Thiên Vương tuy rằng thực lực siêu tuyệt, suy nghĩ ngay thẳng, một khi muốn thì nhận định làm cho bằng được, ai khuyên cũng vô dụng, trừ phi Tà chủ Dương Bách ra mặt.

Tà chủ không ở đây, gã nếu muốn tiếp tục thử, mấy người cũng không khuyên can nữa.

Lần thứ ba xuất quyền, Lực Vương thần sắc ngưng trọng hơn rất nhiều, như là đối với chuyện trọng yếu phi thường.

Trong nháy mặt khi quyền đầu sắp tiếp xúc kết giới, đột nhiên sinh ra vô sô quyền ảnh, ầm ầm đánh xuống kết giới.

Lúc này, không ngờ kết giới tự mở ra một đạo khe hở trước mặt Lực Vương.

Mộng Vô Nhai khóe miệng quái dị mỉm cười.

Lực Vương thần sắc ngạc nhiên, nhất thời mất đà, lảo đảo một cái liền chìm vào trong kết giới, khe hở kết giới nhanh chóng khép kín lại.

Cùng lúc đó, điện mang lóe ra, dường như có một đạo nhân ảnh, nhanh chóng bay tới bên cạnh Lực Vương, nghĩ cách trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc cướp gã đi ra ngoài.

Đợi sau khi kết giới khép kín, Bá Thiên Lực Vương đã hiện ra cách đó hơn mười trượng, bị Thiểm Điện Ảnh Vương xách trên tay.

-Thật nhanh!
Mộng Vô Nhai hơi híp mắt, chăm chú nhìn Thiểm Điện Ảnh Vương, trong một cái chớp mắt vừa rồi liền cả lão cũng suýt nữa không nhìn rõ động tác của Ảnh Vương.

Dương Khai ngơ ngác một chút, rồi đột nhiên lấy lại tinh thần.

Một màn vừa rồi, hiển nhiên là Mộng Vô Nhai muốn dụ Lực Vương tiến vào trong kết giới.

Kết giới này vốn là Mộng Vô Nhai tạo ra, vậy lão nhất định có thể nắm trong tay hết thảy kết giới, có đủ phương pháp đối phó với người tiến vào. Nếu có thể ở trong này giải quyết một vị Tà Vương, vậy đối với thế cục sẽ có trợ giúp rất lớn.

Đáng tiếc Thiểm Điện Ảnh Vương ra tay, trước khi kết giới kịp hoàn toàn khép kín đêm Bá Lực Thiên Vương cứu trở về.

Than nhẹ một tiếng, Dương Khai cũng hiểu được đáng tiếc.

-Còn dám bày trò lừa đảo?
Lực Vương giương giọng kêu lên, vẻ mặt hiện lên thần sắc không thể tin, quay đầu nói với Ảnh Vương:
-Sao lại kéo ta trở về? Lão tử đi vào có thể giết sách đám người đó.

Thiểm Điện Vương hờ hững lắc đầu:
-Người giết không được, vào đó ngươi sẽ chết chắc.

Đối phương nếu làm như vậy, nhất định đã nắm chắc, bốn vị Tà Vương đều đã nhìn ra, duy chỉ có đồ bị thịt Lực Vương nghĩ rằng đây là cơ hội hiếm có.

Nghe gã nói như vậy, Lực Vương cũng không dàu dòng nữa, bĩu môi nói:
-Cái xác rùa đen đúng là cứng rắn, lão tử không có biện pháp.

Chỉ bằng man lực căn bản không thể phá vỡ.

-Chúng ta ra tay thử xem!
Độc Vương cùng Quỷ Vương cười lạnh lùng, đồng thời thi triển thủ đoạn, đầy trời độc vụ và u hồn mặt người hướng Dương Khai phủ bao phủ, trong nháy mắt đã đem toàn bộ phủ đệ bao vây lại.

Trốn ở trong kết giới mọi người thấy đầy trời độc vụ xanh biếc, bên tai truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết, vô cùng chấn động.

Nhưng những độc vụ và u hồn mặt người này, tất cả đều bị ngăn cản bên ngoài kết giới, phòng ngự cẩn thận, dù cho Quỷ Vương và Độc Vương cố gắng thế nào, cũng không thể tìm được chút khe hở.

Một lúc sau, Độc Vương cùng Quỷ Vương mới thu tay lại, liếc nhìn nhau, thần sắc âm u chậm rãi lắc đầu.

Bọn họ cũng đã hết cách.

Trầm ngâm một lúc, Quỷ Vương nói:
-Chủ thượng sắp tới, chúng ta không nên trì hoãn ở chỗ này, bọn họ ở bên trong không dám ra, thu thập bọn họ sau cũng được, hay là trước tiên thanh lý sạch những thứ khác đi.

- Được.
Độc Vương gật đầu,
-Đợi chủ thượng tới đây, kết giới này nhất định có thể phá.

Năm vị Tà Vương liếc nhau, đồng thời nhanh đi ra ngoài, rất nhanh không còn thấy bóng dáng, ngay cả cái con nhện mẫu thật lớn kia cũng đi theo Lôi Đình Thú Vương chính chiến.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, mọi người trong phủ mới thở phào một hơi.

Dương Khai nhìn Mộng Vô Nhai hỏi:
-Mông chưởng quầy, kết giới này có thể chống đỡ nổi Tà chủ sao?

Mộng Vô Nhai ngạo nghễ nói:
-Không ai có thể đánh vỡ Thiên Hành Cung của lão phu, Tà chủ tính là cái gì?

-Thiên Hành Cung?
Lăng Thái Hư lông mày nhíu lại,
-Tên bí bảo này? Cũng là chuẩn xác, ha hả, trách không được ngươi định liệu trước như vậy, hóa ra có một bí bảo như vậy.

Có hành cung này phòng hộ, người trốn ở bên trong sẽ an toàn vô cùng.

-Kết giới như vậy có thể duy trì bao lâu?
Dương Khai không yên tâm hỏi một câu.

-Không hạn chế.

Dương Khai cả kinh, giờ mới hiểu Thiên Hành Cung cường đại cỡ nào.

Tuy nhiên, mặc dù trốn ở bên trong rất an toàn, nhưng trên mặt Dương Khai vẫn có vẻ u sầu. Hắn không có khả năng cả đời trốn ở chỗ này, lại nhìn phương hướng Trung Đô, cũng không khỏi sinh ra một tia lo lắng.

Tin tức Thương Vân Tà Địa đột kích, Trung Đô bên kia hẳn là đã biết, chỉ có điều Dương Khai không rõ ràng lắm bọn họ sẽ làm thế nào để chống đỡ, sau khi song phương thật sự đánh nhau, kết qủa như thế nào.

Cha mẹ thực lực bây giờ tuy rằng không kém, nhưng so với Tà Vương, vẫn là một trời một vực.

Chiến thành bị hủy, sinh linh lầm than.

Sau khi năm vị Đại Tà Vương tự mình suất lĩnh nhiều yêu thú nhập thành, chỉ trong một canh giờ, toàn bộ Chiến thành ngoại trừ Dương Khai phủ, đã không còn một người nào còn sống.

Thậm chí ngay cả võ giả chạy thoát từ trước, cũng đều bị năm Đại Tà Vương và yêu thú đuổi giết hầu như không còn.

Chỉ có một số ít cường giả, an toàn trốn về Trung Đô.

Chờ sau khi biết tin tức này, Dương Khai không khỏi cảm thấy may mắn.

May mắn có Thiên Hành Cung của Mộng Vô Nhai thủ hộ, nếu không có Mộng Vô Nhai, bất kể mang mọi người trong phủ rời khỏi hay là đóng giữ Chiến thành, võ giả trong phủ đều sẽ tổn thất thảm trọng.

Chính như theo lời Mộng Vô Nhai, nếu trước đây rời đi, số người còn sống nhiều nhất chỉ khoảng một thành.

Thương Vân Tà Địa lần này trọng quyền xuất kích, đánh cho Bát đại gia không kịp trở tay.

Sắc trời tối đen, rất nhiều võ giả Thương Vân Tà Địa do Tà chủ Dương Bách dẫn dắt, rốt cục đã đến Chiến thành, còn có Yêu mị nữ Vương Phiến Khinh La.

Nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi, chiến thành máu chảy thành sông, thây chất thành núi, Phiến Khinh La không khỏi toát ra một tia thần sắc bi ai, đồng thời trong lòng âm thầm lo lắng, bởi vì dưới cảm ứng của nàng, Dương Khai vẫn dừng ở nguyên tại chỗ không đi, nàng không biết Dương Khai có phải hay không đã bị bắt rồi.

Cùng với năm vị Tà Vương hội hợp, sau khi nghe bọn họ báo cáo với Dương Bách, Phiến Khinh La lúc này mới thở phào một hơi.

-Mấy người các người liên thủ mà không thể phá kết giới?
Dương Bách nhìn năm Đại Tà Vương trầm giọng hỏi, đối với năm người bọn họ có chút bất mãn.

Năm người vẻ mặt xấu hổ, Độc Vương nói:
-Chủ thượng, kết giới kia rất là kỳ lạ, chúng ta cũng không có cách nào, trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có ngươi có thể phá vỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi