VŨ TÔN

Chương 43: Tiến vào học viện.
Dứt lời, nàng ném Nam Phương Long về đám người a dua nịnh nọt hắn. Bọn chúng vội vàng đỡ lấy hắn, nhưng cả đám im thin thít không dám nói nửa lời sợ bị tiểu cô nương kia cho ăn hành. Đến Nam Phương Long thực lực tuyệt đối đã ngoài Hậu Thiên cảnh còn bị nàng ta nhẹ nhàng xách cổ không e dè gì như xách cổ gà, bọn chúng không nghĩ mình có thể hơn được hắn a.
Ánh mắt Nam Phương Long tràn ngập sự thù hận nhìn tiểu cô nương kia. Cuộc đời hắn chưa bao giờ nhục nhã như vậy, trần trụi bị sỉ nhục trước mặt mọi người. Nhưng hắn không như nhiều tên công tử đầu đất khác. Hắn vẫn giữ được đôi chút lí trí. Tiểu cô nương kia cho hắn một cảm giác nguy hiểm. Tuổi còn nhỏ hơn hắn nhưng thực lực lại mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa lời nói của nàng tuyệt đối không kiêng dè gia gia hắn đồng nghĩa nàng có bối cảnh cự phách, thậm chứ hơn hẳn hắn nên mới không nể nang gì như vậy
“Cô nương, chuyện hôm nay tại hạ thất lễ chặn đường ngươi, mong cô nương bỏ quá cho. Nhưng việc ngươi vô cớ tấn công ta tuyệt đối không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.” Hắn oán độc nhìn kĩ vị tiểu cô nương kia, sau đó đứng dậy bỏ ra chỗ khác. Những kẻ a dua theo hắn cũng vội vã đi theo sau.
Tiểu cô nương khẽ hừ lạnh, không để ý đến bọn chúng lẫn mọi người xung quanh cất bước đi tới vị trí Vũ Tôn cùng Chan đang ngồi, khiến trí tò mò của đám đông lại nổi lên.
“Ta có thể ngồi đây được chứ?” Tiểu cô nương chỉ vào một phiến đá nhỏ bên cạnh Vũ Tôn cất tiếng hỏi.

“Được, đương nhiên là được, ngươi cứ ngồi đi a.” Vũ Tôn gật đầu như gà mổ thóc.
Mọi chuyện nãy giờ hắn chứng kiến đầy đủ. Tiểu cô nương này mặc dù vô cùng xinh đẹp, hắn chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy kể cả Lâm Khả Nhi cũng còn thua rất xa nhưng nóng tính như lửa, hắn không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với người khác.
“Thì ra chỉ tìm vị trí để ngồi.” Đám đông khẽ thở dài thất vọng. Đa phần mọi người đều là thiếu niên nên bọn chúng thích náo nhiệt. Tưởng đâu sẽ được xem cô nương kia hành hung hai tên phế vật hóa ra chẳng có gì.
Chuyện ồn ào lặng xuống, các thiếu niên lại tiếp tục bàn tán, rủ rê, lôi kéo nhau. Suốt hai canh giờ liền nhưng Nam Thiên Học Viện vẫn đóng chặt cửa chính không có dấu hiệu gì mở ra. So với mọi lần chiêu sinh trước thì trễ hơn gần ba canh giờ. Dù sốt ruột nhưng không ai dám lớn tiếng than trách. Nhưng đâu ai biết, toàn bộ Nam Thiên Học Viện vẫn đang giải quyết hậu quả tối qua Xích Huyết Hoàng cùng Vũ Tôn gây ra, từ học viên đến giảng viên, thậm chí Trưởng Lão.
“ Két……..”
Mãi tới gần trưa, khi mặt trời sắp lên đỉnh đầu thì cánh cửa chính của Nam Thiên Học Viện mới mở ra. Toàn bộ người bên ngoài lập tức câm như hến. Từ bên trong bước ra ba người thanh niên, chừng hai mươi lăm tuổi. Cả ba đều mặc y phục màu xanh lá cây. Một người đi đầu liếc mắt nhìn mọi người, nói:
“Ta tuyên bố, thời gian chiêu sinh của Nam Thiên Học Viện chính thức bắt đầu. Tất cả những ai không tham gia chiêu sinh ngay lập tức rời khỏi nơi này, những kẻ nào quá mười tám tuổi, tu vi chưa đạt tới Luyện khí tầng 7 ngay lập tức bỏ ý định cầu may đi. Chúng ta tuy là Học Viện nhưng không dạy dỗ kẻ kém cỏi. Nếu phát hiện có gian lận ngay lập tức bị phế bỏ tu vi, cấm đặt chân tứi đây Vĩnh Viễn.”
Lời hắn vừa xong, ngoài thân nhân của những kẻ tham dự chiêu sinh lui ra chỗ khác khiến đám đông vắng hẳn đi tới gần một phần ba thì trong đám thiếu niên, thiếu nữ có một số kẻ trên mặt còn có chút phân vân không biết nên đi hay không. Bọn chúng tuổi đã hơn mười tám hoặc tu vi chưa đạt tới Luyện khí tầng 7 hoặc ngang bằng nhưng vẫn muốn tham dự chiêu sinh. Nếu bọn chúng tới tam đại môn phái vẫn có thể gia nhập được nhưng sẽ mất tự do, hơn nữa nghe đồn Nam Thiên Học Viện dạy dỗ rất tốt.
“Ta nhắc lại, kẻ nào quá mười tám tuổi, tu vi chưa tới Luyện Khí 7 tầng lập tức rời khỏi. Đây là cơ hội cuối cùng cho các ngươi. Nếu bị phát hiện chẳng những các ngươi tu vi bị phế bỏ, hơn nữa còn ảnh hưởng tới gia tộc của mình. Đừng nghĩ cầu may có thể giúp các ngươi. Học Viện có cách riêng để kiểm tra tu vi, cốt linh. Không có năm nào chúng ta không phế bỏ vài tên ngu ngốc đâu.” Tên kia lại tiếp tục nói.

Cuối cùng, từ trong đoàn người hơn một trăm kẻ các nam, nữ mặc dù không cam tâm nhưng sau một hồi suy nghĩ vẫn lần lượt bước ra rời đi. Bọn chúng cũng từng nghe nói có kẻ do gian lận nên bị phế bỏ lúc chiêu sinh. Bị phế bỏ ngang bằng chết đi a. Thà đi tới nơi khác dù không được như mong muốn còn hơn. Như vậy lúc này, đoàn người đông đúc chỉ còn hai phần ba so với ban đầu.
“Tốt rồi, những kẻ ở lại nghĩa là tin tưởng mình đủ tiêu chuẩn tham dự. Các ngươi đừng hối hận nếu bị phát hiện gian lận đấy.” Nói xong hắn phất tay:
“ Toàn bộ đi theo ta.”
Ba kẻ bọn chúng quay người, trở vào Nam Thiên Học Viện. Đám thanh thiếu niên, thiếu nữ hồi hộp bước theo sau. Kể từ giờ phút này, vận mệnh của bọn chúng sau khi bước qua cánh cửa đó sẽ thay đổi hoàn toàn a. Không biết sẽ lên voi hay xuống chó. Nhiều kẻ thầm nghĩ.
Bên trong không như nhiều kẻ tưởng tượng là lầu các xa hoa, cây cối tươi tốt um tùm như trong tranh vẽ mà chỉ là một vùng đất trống trơn. Nhìn thẳng thì thấy xa tít về sau mới có vài tòa lầu các. Tên thanh niên dẫn đầu đưa mọi người đi khoảng ba dặm, tới một nơi bên ngoài ghi bốn chữ : “Đấu Trường Nam Thiên” . Cửa vào rất lớn, rộng lẫn cao tới hàng trượng khiến người khác nhìn vào đã thấy bị áp bách. Hai cánh cửa đã mở sẵn. Đoàn người theo chân ba kẻ đi đầu tiến dần vào bên trong. Bên trong cũng rộng lớn vô cùng, thậm chí Vũ Tôn nghĩ Đấu Trường này còn rộng lớn hơn toàn bộ Vũ gia.
“Giới thiệu với các ngươi, đây là Đấu Trường Nam Thiên. Để làm gì thì khi tiến vào được Nam Thiên Học Viện các ngươi sẽ biết. Tất cả chia ra thành mười hàng, lần lượt tiến lại kia trắc thí kiểm tra tu vi lẫn cốt linh. Kẻ nào gian lận lập tức phế bỏ.” Một tên khác trong ba tên dẫn đường lớn tiếng nói, đồng thời chỉ về trung tâm Đấu Trường.
Đám người nhanh chóng chia ra xếp thành mười hàng dài, lần lượt nối đuôi nhau tiến vào trung tâm Đấu Trường. Ở trung tâm bày mười chiếc bàn màu trắng, trên mỗi chiếc có một viên thủy tinh trắng khá lớn đặt ngay trung tâm. Đứng sau mỗi chiếc bàn là một người, có lẽ là học sinh của học viện. Xa xa, bên trên khán đài có một số người đang ngồi nhìn xuống. Có cả nam lẫn nữ, trông bọn họ đều là trung niên nhân. Bọn họ toàn bộ đều là trưởng lão của Học Viện được phái tới quan sát, điều khiển công việc chiêu sinh.

Một người ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, quay sang hỏi kẻ bên cạnh:
“ Tần Huynh, theo ngươi năm nay trong số tân sinh có kẻ nào ưu tú không?”
“Hạ Huynh hỏi kì lạ a. Có năm nào mà trong đám Tân sinh không có kẻ vượt trội người khác chứ.”
“Không, ý ta là kẻ có tiềm lực như Cực Vấn Thiên trở lên.” Người được gọi là Hạ Huynh mỉm cười trả lời.
“Cực Vấn Thiên?” Vị trưởng lão được gọi là Tần Huynh nhíu mày. “ Chuyện này có lẽ không thể. Cực Vấn Thiên là thiên tài ngàn năm có một, Bá Vương thiên thể, tư chất Đế cấp, muốn hơn hắn hầu như là chuyện không tưởng a.” Tần Trưởng Lão trầm ngâm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi