VƯỜN CÂY CỦA TÔI NỔI TIẾNG TOÀN MẠNG


Dù trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ có áp lực, có khó khăn, nhưng cảm giác thành tựu khi đạt được mục tiêu, phải nói là không tài nào diễn tả được.

Đó là một sự thoả mãn tinh thần to lớn, như thể tất cả máu trong cơ thể cô đều vì điều này mà sôi sục—— Chưa bao giờ Diệp Hàm thực sự cảm nhận được ý nghĩa và giá trị tồn tại của bản thân như lúc này.

Cây cối ở đây cần cô hơn cả những người thân thực sự của cô.

Cảm giác bản thân được người khác cần một cách mãnh liệt như vậy, quả thật khiến cho con người ta vô cùng mê muội.

Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên trên người Diệp Hàm, tựa như lá vàng nhảy múa; đôi mắt hạnh phản chiếu ra hình ảnh cây cối xanh mướt, trong veo như nước, nụ cười trên môi không hề u ám, giống như nội tâm của cô lúc này, tươi sáng và phấn khích.

Một lúc sau, một giao diện trong suốt xuất hiện trước mắt Diệp Hàm:【Kiểm tra đo lường nhiệm vụ tân thủ đã hoàn thành, sẽ được phát một gói quà tân thủ: Dung dịch dinh dưỡng thực vật *1, Máy lọc nước *1.

】Diệp Hàm bấm vào hai icon lấp lánh để nhận quà, trong lòng không khỏi có vài phần mong đợi.


Sau khi nhận được phần thưởng, một chiếc bình trong suốt và một viên cầu nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên bệ đá bên cạnh.

Chiếc bình có kích thước bằng một chai nước khoáng, bên trong chứa chất lỏng màu xanh nhạt, khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào, nó trở nên xinh đẹp cực kỳ.

Diệp Hàm suy đoán, đây ắt hẳn là dung dịch dinh dưỡng thực vật.

Mà viên cầu nhỏ kia lại chỉ có kích thước bằng một đồng xu, trắng tinh một màu, hình dáng bên ngoài cũng không có gì đặt biệt.

“… Đây có phải là máy lọc nước không?”Diệp Hàm suy nghĩ, sau đó đưa tay cầm nó lên.

Trọng lượng có hơi nặng, bề mặt bóng loáng, hoàn toàn nằm gọn ở trong lòng bàn tay cô.


Thứ này nhỏ đến mức chỉ cần lơ đãng một chút là có khả năng lăn ra ngoài.

Diệp Hàm nghĩ đến thiết bị lọc khí và lọc nước khổng lồ do công ty xử lý nước lắp đặt ở giữa hồ, sau đó lại nhìn viên cầu nho nhỏ trong tay, cô không nhịn được mà có chút nghi ngờ: Kích thước nhỏ như vậy, thật sự có thể lọc được hàng vạn tấn nước ư?Nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không có khả năng.

Mang theo sự nghi vấn này, Diệp Hàm cầm nó bước lên hành lang dài ở trên mặt hồ, cô đi đến tận giữa hồ thì mới chịu dừng lại.

Đường ván gỗ đã được nhân viên sửa chữa lại cách đây không lâu, lớp sơn cũng đã khô, chỉ còn lại một chút mùi hương thoang thoảng, lại bị gió mùa hè thổi bay, chậm rãi phiêu tán ở trong không khí.

Nhìn dọc theo lan can xuống, nước hồ tuy chưa đạt tiêu chuẩn chất lượng nước nhưng nhìn bằng mắt thường thì đã không còn đục nữa, chỉ còn một lượng nhỏ các hạt và chất rắn lơ lửng trôi nổi trong nước, tin rằng qua mấy tháng nữa là có thể loại bỏ dần dần thông qua vòng tuần hoàn của nước.

Diệp Hàm nắm chặt viên cầu cỡ đồng xu trong tay, cảm giác trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, trơn trượt cực kỳ.

Sợ sẽ làm mất thứ này, cô bèn duỗi tay phải đang nắm chặt thành nắm đấm qua lan can, sau đó hít một hơi thật sâu——buông tay.

Giây tiếp theo, viên cầu màu trắng đã rơi tự do xuống nước, phát ra tiếng “bùm” rất nhỏ.

Bọt nước bắn lên tung toé, từng tầng gợn sóng lan ra ở phía trung tâm, mà viên cầu trắng sau khi chìm xuống một lúc, thế nhưng đã… biến mất!???.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi