VƯỜN CÂY CỦA TÔI NỔI TIẾNG TOÀN MẠNG


Ừm...!Là tin nhắn do ngân hàng gửi tới, thông báo tài khoản được cộng thêm 1.000.000.Dựa theo thời gian thì ắt hẳn là lương của kỳ thực tập đã được quyết toán xong rồi.Ủa???...!Có gì đó sai sai!Mãi cho đến tận lúc này Diệp Hàm mới phản ứng lại, đầu ngón tay đang đặt ở trên bàn phím lập tức cứng đờ, đại não trong nháy mắt trở nên chỗ trống.Khoản tiền vừa rồi —— nếu cô không nhìn lầm thì, hình như là...!một triệu??Tóm lại là có rất nhiều số không, tuyệt đối không phải là chút tiền lương ít ỏi của kỳ thực tập!Ngay lúc Diệp Hàm đang vội vàng cầm lấy điện thoại chuẩn bị kiểm tra lại tin nhắn, trong đầu cô lại đột nhiên vang lên một giọng nói điện tử, mang theo vẻ lạnh băng đặc trưng của loại vật chất vô cơ:【Chủ nhân đã nhận được thù lao, hợp đồng cam chịu có hiệu lực.


】【 Số B544 Ngân Hà - Hệ thống bảo vệ thực vật bắt đầu liên kết, đếm ngược 3, 2, 1, liên kết thành công ——】*“Đã đến trạm dừng công viên rừng quốc gia.”Theo tiếng thông báo vang lên, xe buýt đã dừng lại tại trạm xe nằm ở vùng ngoại ô cách nội thành hơn 20 cây số.Sự phồn hoa, ồn ào nơi phố xá sầm uất đã rút đi giống như nước chảy, hai bên đường dần dần bị thảm thực vật xanh um tươi tốt bao phủ, khách ở trên xe cũng chỉ còn lại vài người.Mấy nam sinh trẻ tuổi còn lại định xuống luôn ở trạm này, nhưng khi bọn họ đứng chờ ở cửa, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn về phía cô gái ngồi ở hàng ghế phía sau.Cô gái mặc một chiếc áo phông dài tay và quần jean đơn giản, mái tóc đen được buộc theo kiểu đuôi ngựa, lúc này đang nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.Ánh nắng mặt trời chiếu xuống người cô gái, khiến cả người cô như tỏa ra một tầng ánh sáng vàng.Khuôn mặt nghiêng nghiêng tinh xảo như một bức tranh, vài sợi tóc tơ rủ xuống bên tai, xoã tung vô cùng tự nhiên, lông mi dài và dày, cong vút xinh đẹp, khiến cho người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.“Đến trạm rồi, đi thôi.”Nam sinh bị bạn đi cùng đẩy nhẹ một cái, bấy giờ mới hoàn hồn lại, sau khi vội vàng bước xuống xe, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút trống rỗng.Anh giương mắt nhìn về phía xe buýt vừa mới rời đi ——Sớm biết như vậy, vừa rồi nên dũng cảm một chút, xin phương thức liên hệ của vị mỹ nữ kia mới đúng…Lúc này Diệp Hàm đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Cách đó không xa là núi non trập trùng kéo dài không dứt, đập vào mắt là một thảm thực vật màu xanh lục, độ che phủ của rừng rậm là vô cùng cao.Công viên rừng quốc gia ở thành phố W là một thắng cảnh cấp 4A, có diện tích lên tới hơn 1.000 héc-ta (Khoảng 15.000 mẫu Anh), có rất nhiều khách tới đây tham quan vào những ngày nghỉ lễ, nơi này có thể đón hàng trăm nghìn khách du lịch trong tuần lễ vàng.Diệp Hàm cũng đã từng đến đây, ngoài việc sở hữu thảm thực vật vô cùng phong phú, đường núi bằng phẳng, nơi này cũng khá phù hợp để tổ chức một chuyến dã ngoại.“Đã đi đến trạm cuối cùng.


Mời tất cả hành khách vui lòng mang theo hành lý xuống xe.”Sau khi Diệp Hàm bước xuống xe, cô bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.Nơi này là trạm xe buýt cuối cùng, sự hối hả ồn ào của dòng người dần dần biến mất, hai bên đường vô cùng lạnh lẽo và yên tĩnh, ngay cả xe du lịch cá nhân cũng ít đi trông thấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi