VƯƠNG GIA TA GIÚP CHÀNG CƯỚI NGƯỜI KHÁC

Lạc Vũ Yên lòng dạ rối bời, hắn gọi người đến bắt nàng đi sao? rốt cuộc ngày này cũng đã tới, không được, nàng phải giữ mạng sống tìm cách quay về, nhưng phải làm gì bây giờ.

Mắt thấy từ bên ngoài có một tên nam tử bước vào, nàng không biết làm sao, chân cũng đã mềm nhũng không còn sức lực.

" Nàng làm gì vậy, mau bỏ ra"

Lạc Vũ Yên lúc này hết cách đành mặt dày quỳ sụp xuống ôm lấy chân hắn, lấy hết sức nặng ra vài giọt nước mắt. Người xưa không phải nói nam nhân khó qua ải mỹ nhân sao?

" Vương Gia ngài tin ta đi, ta nói đều là thật, xuyên đến trên người Lạc tiểu thư cũng không phải ta muốn a~hic"

" Nàng mau bỏ ra "

" Vương Gia ~ đến chết ta cũng không buông tay, kéo ta đi ta liền kéo theo chân ngài rời đi "

Hàn Thương Nguyệt cũng hết cách với nàng, một bên chân đang bị nàng dùng hết sức lực ôm lấy, hắn muốn cử động cũng khó khăn, nàng là đang nghĩ gì vậy?

" Bẩm Vương Gia, ngài gọi nô tài đến là có việc gì "

Lạc Vũ Yên hai tay ôm chặt chân hắn, mặt hướng về phía hắn lắc đầu liên tục.

" Vương Gia, không được "

" Không được cái gì chứ, nàng..."

Hàn Thương Nguyệt cũng đành ngồi xuống bên cạnh nhìn gương mặt xanh xám của nàng, hai tròng mắt đầy nước mắt như bất cứ khi nào cũng có thể rơi xuống. Hắn từng chút nhẹ nhành gỡ ra từng ngón tay đang ôm lấy chân hắn, bên miệng cười nhẹ.

" Nàng bị ngốc sao? Ta chỉ gọi hắn mang giấy bút đến, đừng sợ. Mau đứng lên đi"

Lạc Vũ Yên như chưa thể tin lời hắn, tay cũng không rời khỏi, đây là bùa hộ mệnh của nàng a~

" Ngài không gạt ta chứ? "

Hàn Thương Nguyệt biết nàng không tin, nên hướng về phía tên thư đồng mới bước vào ra lệnh.

" Ngươi đem một ít giấy cùng bút mực qua đây "

" Nô tài tuân mệnh "

Lạc Vũ Yên thấy hắn rời đi tâm tình cũng nhẹ nhõm không ít, haiz...thì ra là không phải đến bắt nàng. Làm nàng lo sợ muốn chết, còn mặt dày ôm chân hắn nữa, tên này sao không nói sớm chứ.

" Sao vậy? Thích ôm chân ta đến vậy sao"

Lạc Vũ Yên liền không khách khí bỏ mạnh tay ra, chân cũng mạnh mẽ đứng lên, có chút mất mặt chỉnh sửa lại ý phục.

" Ta mới không thèm "

Thư đồng rót cuộc cũng chuẩn bị xong, bày mọi thứ đặt hết trên bàn. Tiếp theo liền lui ra ngoài.

" Nàng viết vài chữ đi "

Lạc Vũ Yên ngạc nhiên chỉ vào mình, hắn đang bày trò gì đây.

" Viết chữ sao? Nên viết gì đây? "

" Cứ tuỳ ý viết vài chữ "

Lạc Vũ Yên không quen sử dụng bút lông của thời cổ đại, viết chữ cũng rất khó đi, chữ cũng vì thế trở nên rất xấu.

" Xong rồi "

Hàn Thương Nguyệt cầm lấy giấy nàng vừa viết, thái dương có phần nhíu lại, trên giấy cũng chỉ có 5 chữ lớn " Tên đáng ghét, mau cút "

" Nàng đang nói bổn vương sao? "

" Ấy...yo, ta sao dám nói ngài chứ, Vương Gia của chúng ta anh minh sáng suốt, phân biệt đúng sai, trí dũng song toàn, đại nhân đại lượng, mưu mô xảo quyệt..."

" Nàng..."

Hàn Thương Nguyệt không muốn nhiều lời với nàng, nhìn chữ viết thật sự không hề giống chút nào với chữ viết của Lạc Vũ Yên. Nàng ấy đã từng gửi rất nhiều thư tình đến chỗ hắn, hắn có thể nhìn ra được, nếu cùng một người không thể có sai lệch khác biệt đến như vậy. Việc nàng nói đều là thật sao? Trên đời lại có chuyện khó tin như vậy.

" Ngài đừng nhìn ta như vậy, khó tin nhưng đều là thật "

" Nàng là ai?"

" Ta cũng tên Lạc Vũ Yên, ta không phải là người ở thế giới này "

Lạc Vũ Yên im lặng quan sát thái độ của hắn, thấy hắn vẫn luôn trầm mặt, nàng cứ thế nói tiếp.

" Ta sẽ tìm cách trở về, ngài cho ta một chút thời gian cũng xin giữ bí mật giúp ta, tha cho ta được không? "

Hàn Thương Nguyệt luôn im lặng không hề lên tiếng, cũng không đáp lại câu hỏi của nàng. Trong lòng như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lạc Vũ Yên sợ hắn sẽ đổi ý muốn bắt nàng lại, liền vội kéo cánh tay hắn cầu xin.

" Vương Gia, ngài tha cho ta đi "

Hàn Thương Nguyệt nhìn nàng đang giữ lấy tay hắn mà cầu xin, gương mặt có chút đáng thương cùng lo sợ. Hắn từ đầu đã không muốn gây tổn hại cho nàng, nàng hiện tại so với Lạc Vũ Yên trước đây xem ra thuận mắt hơn nhiều.

" Để xem sau này nàng biểu hiện ra sao đã "

Vừa nghe hắn nói, nàng biết rằng trước mắt không cần phải lo sợ nữa, gương mặt cũng tươi tỉnh hẳn lên. Đúng vậy thời gian tiếp theo phải ra sức lấy lòng hắn a~

" Haha, ngài yên tâm, ta rót trà cho người "

Hàn Thương Nguyệt nhận lấy ly trà từ tay nàng, nhìn thái độ ra sức lấy lòng hắn của nàng, trong lòng không khỏi thầm cười vui vẻ. Nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ lạnh lùng, suy xét.

" Trà này có vẻ đã nguội rồi "

" Không sao, không sao ta liền chuẩn trà mới "

" Ta ngồi lâu như vậy cũng có chút nhứt mỏi"

" Haiyo...ta liền đấm vai giúp ngài "

Lạc Vũ Yên đứng lên, hai tay ở phía sau vai hắn đấm xuống vài cái, ngoài mặt vẫn cười vui vẻ nhưng trong lòng đã sớm mắng chửi. Hắn đây là đang làm khó nàng, vừa đấm trong lòng vừa mắng " Ta đấm cho ngươi chết nè, một đấm, hai đấm,..."

" Vương Gia có thoải mái không? "

" Ta cảm thấy lực đấm càng lúc càng mạnh hơn rồi "

" Hì hì....ta liền nhẹ tay "

Nhẹ tay sao? Ta đấm càng mạnh hơn đến khi nào ngài đau đớn mới thôi. Xem ngài chịu được bao lâu "Haha ta thật lợi hại "

Còn chưa được mấy lần đã bị Hàn Thương Nguyệt kéo mạnh lấy tay nàng, Lạc Vũ Yên mất thăng bằng chưa kịp định thần đã bị kéo ngã vào lòng hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với người hắn như vậy, cả người nàng lúc này ngồi gọn trong lòng hắn. Hàn Thương Nguyệt một tay cầm lấy cổ tay nàng, tay còn lại đang choàng qua eo nàng giữ lấy. Ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn nàng chầm chầm.

Lạc Vũ Yên đây là lần đầu nhận thấy tim đập mạnh đến như vậy, cảm giác như muốn nải ra ngoài, còn nghe rõ tiếng dập lớn khiến nàng mặt cũng ửng hồng cả lên, hắn có khi nào nghe thấy Không.

Hàn Thương Nguyệt cũng là tuỳ ý kéo lấy tay nàng, không ngờ nàng lại ngã về phía hắn, lúc này còn thấy được vẻ mặt ửng đỏ đó của nàng, đôi mắt to tròn trong sáng làm hắn bị mê hoặc. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn, mềm mại làm hắn nhớ đến tình cảnh hôm đó hôn nàng.

" Tiểu thư, người có bị làm sao không? "

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi