VƯƠNG PHI ĐA TÀI ĐA NGHỆ

Xử lý xong chuyện này, Thương Mai lập tức chủ động nói với Lương đại nhân chuyện tối qua đi tìm Hàn Thanh Thu.

“Nói cách khác, sau khi Vương phi nói chuyện xong với Hàn Thanh Thu là đi ngay?”

“Đúng vậy, thị nữ có thể làm chứng.”

“Thị nữ đúng là nói như vậy, còn nói sau khi Vương phi đi, Hàn Thanh Thu vẫn tỉnh táo, không có dấu hiệu trúng độc, hơn nữa còn nói chuyện với thị nữ một hồi lâu, thị nữ nói cảm xúc của nàng hết sức kích động, còn khóc một trận.” Lương đại nhân nói.

Hoàng thái hậu hờ hững xen vào: “Có thể nàng uống thuốc độc tự vẫn hay không?”

“Bẩm Hoàng thái hậu, đây cũng có khả năng, nhưng đã lật khắp cả phòng, cũng không tìm được thuốc độc lưu lại, cũng không tìm được giấy gói thuốc độc.”

“Vậy nếu như chỉ là một viên thuốc, giấu trong tay áo, cũng không cần đóng gói.” Hoàng thái hậu nói.

Tất nhiên Lương đại nhân vẫn có chút hoài nghi, nhưng nghe Hoàng thái hậu nói vậy, cũng dự định dùng cái này kết án. Dù sao, người của nhà họ Tiêu hình như cũng không để ý lắm, càng sẽ không truy cứu, việc này chỉ có Hoàng thái hậu ra lệnh truy cứu. Bây giờ ngay cả nàng cũng đã nói như vậy, hắn rất mừng không cần hao tâm tốn sức.

Hắn do dự một chút: “Chỉ là, án này được giao Hình bộ, vi thần nên làm thế nào…”

Mộ Dung Khanh khẽ mở miệng ngắt lời hắn: “Tối qua Hàn Thanh Thu từng đi thăm công chúa, khóc lóc nức nở trước người của phủ công chúa, nói nàng xin lỗi công chúa, bản vương suy đoán, có lẽ vì áy náy nên nàng mới uống thuốc độc tự vẫn.”

Lương đại nhân lau mồ hôi trán một chút: “Vương gia nói có lý, có thể vì áy náy mà uống thuốc độc tự vẫn, cộng thêm chuyện thư bỏ vợ, tự vẫn chính là đã giải quyết xong chuyện rồi.”

“Ừm, đi đi!” Mộ Dung Khanh nói.

Lương đại nhân vội vàng cáo lui, chuyện này vốn tưởng sẽ rất khó làm, dù sao Hàn Thanh Thu thế nhưng là phu nhân đại tướng quân, không nghĩ tới lại vượt qua dễ dàng như vậy.

Hoàng thái hậu cũng không muốn nghe vụ án của Hàn Thanh Thu nữa, chỉ nghĩ làm thế nào thuyết phục Hầu gia.

Mộ Dung Khanh và Thương Mai xuất cung, để bà một mình suy nghĩ.

Trên đường, Thương Mai kể chuyện tối qua Đao lão đại nhìn thấy ra: “Tiểu Đao nói chưa từng gặp người phụ nữ này, nàng ta lấy ra trâm hoa của ta, chứng minh là từ vương phủ lấy đi, là người vương phủ sao?”

Mộ Dung Khanh nói: “Là Phương Nhi, lão Bát đã trở về.”

“Phương Nhi? Phương Nhi là ai?” Trước kia Thương Mai chưa từng nghe đến cái tên này.

“Phương Nhi là chị gái của Nhu Dao, là thứ xuất, bị trục xuất ra khỏi nhà, sau này theo lão Bát đi Nam quốc.”

“Nghe ra là có chuyện xưa, vậy không phải cũng là em họ của người sao? Vì sao lại bị trục xuất khỏi gia môn?” Thương Mai tò mò hỏi.

“Nguyên nhân cụ thể không rõ lắm, nhưng có người nói có liên quan đến bản vương.” Mộ Dung Khanh nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô tội nói.

“Có liên quan đến người? Ai nói có liên quan đến người?”

“Ừm, mọi người đều nói như vậy.”

“Người đuổi nàng ta đi ư? Không thể nào? Người cũng không có khả năng can thiệp chuyện nhà người ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người đừng ngập ngừng nữa, mau nói.” Thương Mai càng hiếu kì.

Mộ Dung Khanh chậm rãi nói: “Nàng ta thích bản vương.”

Tóc Thương Mai lập tức dựng thẳng lên, cảnh giác nói: “Nàng ta thích người? Nàng ta cũng thích người? Không phải nói trước kia Nhu Dao thích người sao?” Nghe Đao lão đại nói, đó là người phụ nữ đẹp nhất hắn từng gặp đời này.

Mộ Dung Khanh buồn bã thở dài một hơi, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Thương Mai: “Đúng vậy, có biện pháp nào đâu, bản vương trời sinh đã được phụ nữ thích.”

“Cút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng!” Thương Mai xù lông, bỗng nhiên lại tới một tình địch, hơn nữa không hề có dấu hiệu báo trước.

Mộ Dung Khanh nhún vai: “Chính là có một ngày, Phương Nhi bỗng nhiên tìm đến bản vương…”

“Tên đầy đủ, nói tên đầy đủ của nàng, gọi Phương Nhi, Phương Nhi thân mật như vậy.” Thương Mai tức giận nói.

“Được, Tôn Phương Nhi bỗng tìm đến bản vương, nói nàng ta muốn gả cho bản vương, còn muốn ôm bản vương, bản vương không thích phụ nữ chạm vào, liền đá văng nàng ta, không cẩn thận, cường độ có chút nặng, nàng ta đụng vào tường, rồi ầm ĩ một trận, ầm ĩ đến trước mặt mẫu hậu, sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao đã bị đuổi ra ngoài.”

Thương Mai trợn mắt hốc mồm: “Chỉ có vậy ư?”

“Có vậy thôi, chuyện chính là như vậy.” Mộ Dung Khanh nói.

Thương Mai lạnh lùng thốt: “Lược bỏ rất nhiều điểm và chi tiết quan trọng, người gạt ta phải không?”

Mộ Dung Khanh nhìn nàng: “Nàng ta thích bản vương là chuyện của bản vương, giữa bản vương và nàng ta phát sinh chuyện gì, cũng là chuyện cũ của bản vương và nàng ta, mặc dù nàng là Vương phi của bản vương, nhưng nàng cũng không lạ gì bản vương, nàng không ngừng truy vấn kỳ quái, là có nguyên nhân gì đặc biệt sao? Ví dụ như, nàng không cẩn thận phát hiện nàng cũng thích bản vương?”

Thương Mai ngơ ngác một chút: “Không có, không có chuyện như vậy, ta chỉ tò mò mà thôi, hỏi một chút nha, không có việc gì, không nói cũng không sao.”

Thương Mai trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói: Ngươi không nói thì ta không có cách nào biết sao? Tiêu Thác, Tô Thanh chắc chắn biết.

“Nếu chỉ là hiếu kì, bản vương cũng không có nghĩa vụ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng.” Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói.

Thương Mai liếc nhìn hắn: “Vậy giờ nàng ta đã gả cho Nam Hoài vương sao?”

“Không có, là mưu sĩ bên cạnh hắn.”

“Mưu sĩ?”

“Phương Nhi… Tôn Phương Nhi biết được chút bàng môn tả đạo như bói toán, tử vi tướng số vu cổ hạ độc, làm người lại hết sức ác độc còn có chút mưu kế, thêm nữa, lão Bát không lấy được Nhu Dao, nên tìm trên người nàng ta chút an ủi, dù sao cẩu nam cẩu nữ đến cùng nhau.”

Cẩu nam nữ!

Được, ngươi độc miệng ngươi thắng.

“Em họ Phương Nhi này của người am hiểu hạ độc và âm mưu, nhưng rõ ràng lần này âm mưu hãm hại ta cũng không cao minh lắm.” Thương Mai nói.

“Nàng ta cũng không muốn hãm hại nàng, nàng ta chỉ để nha môn xác định vì uống thuốc độc tự vẫn, bởi vì có liên quan đến nàng, nha môn sẽ nể mặt bản vương, cộng thêm phía Hàn Thanh Thu không ai truy cứu, cuối cùng tất nhiên sẽ lấy sợ tội tự vẫn định án.”

“Hiểu rồi, một khi nha môn kết án, thì nàng ta sẽ không có chuyện gì, có phải loại độc này rất đặc biệt, nàng ta sợ người ta sẽ truy ra nàng ta?”

“Ừm, nàng ta am hiểu cổ độc, nàng tin hay không, nếu như hai ngày nữa nàng mổ Hàn Thanh Thu ra, nhất định có thể nhìn thấy rất nhiều cổ trùng bò ra từ trong bụng Hàn Thanh Thu.”

Ở hiện đại, giáo sư Lâm từng nói với Thương Mai về thuật vu cổ, hơn phân nửa là tại Miêu Cương và Thái Lan, vừa nghe thấy hai chữ vu cổ, người ta đã cảm thấy sợ hãi, bởi vì đúng là có không ít văn hiến và hình ảnh ghi chép qua liên quan tới sự đáng sợ của vu cổ, còn có thời điểm, phương pháp giải cổ cũng hết sức dọa người.

Mộ Dung Khanh nói giải phẫu Hàn Thanh Thu, sẽ thấy được cổ trùng, không có chút nào kỳ quái.

Thương Mai hơi cảnh giác một chút, nếu nói bên cạnh Nam Hoài vương có một người am hiểu dùng cổ độc, cô cũng phải nghiên cứu phương diện này một chút, nếu không, một khi bị hạ cổ cũng không biết chút nào.

Không biết Độc Kinh của Lâm Lâm có liên quan tới ghi chép cổ độc hay không, cô phải tìm Lâm Lâm hỏi rõ một chút mới được.

Mộ Dung Khanh rất kín miệng, không cạy ra được chuyện giữa hắn và Phương Nhi, Thương Mai trở lại Lương vương phủ nhìn thấy Nhu Dao, liền kéo Nhu Dao vào trong phòng.

Mộ Dung Khanh cũng muốn theo vào, bị Thương Mai đẩy ra: “Phụ nữ nói chuyện phiếm mắc mớ gì tới người, cút ra ngoài.”

Mộ Dung Khanh nhìn Nhu Dao, ánh mắt cảnh cáo: “Nói chuyện với chị dâu ngươi thì nhớ chú ý chừng mực một chút, chớ nói lung tung.”

Nhu Dao có vẻ hơi bối rối: “Chuyện gì thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi