VƯƠNG PHI XUNG HỈ


Mạch Yên Nhiên hung hăng thét lớn:
- Các ngươi dừng lại, lập tức dừng lại.

Dám động vào một sợi tóc của muội ấy ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.
- Chỉ là một nô tỳ mà da thịt đã non mềm như vậy, rất tươi mới.
- Đừng, xin đừng mà.
- Há há...tiểu mỹ nhân đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ nhẹ nhàng.
- A....a....
Nữ nhân bị đàn áp dưới lớp rơm ẩm ướt, hạ bộ dồn dập những cơn đau khiến tròng mắt căng tức như sắp nổ tung.

Một vật thể to lớn tiến vào không báo trước, hai bàn tay bấu mạnh xuống nền đất, có gào khản giọng cũng không chặn đứng được cục diện chết tiệt này.

Lại một vật thể lao vào sâu rồi tiếp tục càn quấy, mùi hương ô uế nồng nặc toả ra, rõ là muốn tàn phá toàn bộ giới hạn bên trong, cứ như vậy lũ lượt nhau vũ nhục.
Thanh giọng nữ nhân gian cạnh dần đứt quãng, nửa phần yếu ớt, vạn phần tuyệt vọng.


Hoà vào tiếng gào khóc vô vọng của A La là tiếng cười hưởng thụ khoái lạc của đám người cầm thú, âm thanh hai cơ thể xác thịt vồ vập vào nhau vang lên không ngừng, căn phòng lộng gió nhuộm kín một màu oán khí, tim Yên Nhiên thắt lại đến đập cũng thấy đau, trước mắt cô tứ chi của A La mơ hồ giẫy giụa kịch liệt sau vách ngăn bằng kệ gỗ, rồi dần dần cái bóng ấy mất hút, chỉ còn những bóng đen kẻ thù vây lấy một vật nhỏ dưới kia.
Mạch Yên Nhiên kịch liệt phá vỡ gúc thắt của sợi dây, mặc cho da thịt đang mỗi lúc bị cắt đi từng chút, cô không cảm nhận được cơn đau đớn nữa rồi, một chút cũng không đau nữa, bên kia có người đang đợi cô.
" Cứu muội ấy, ta phải cứu được muội ấy ".
Miên Vân Hi nhìn thấy ánh mắt sát khí ngùn ngụt bóc lên của Yên Nhiên, nhìn thấy gương mặt âm u như quỷ dữ không ngừng rơi lệ, con ngươi cơ chừng băng lãnh át cả thần tính, điên cuồng, dùng toàn lực bức cho bằng được sự trói buộc.
Hắn không nhịn được nữa định phô bày thực lực, nhưng lúc này Tá Nguyệt đã kịp thời xuất hiện, một chiêu cắt đứt dây trói, Mạch Yên Nhiên như hổ dữ đứng thoát dậy nhào vào căn phòng hoang tàn.

Một con thú hoang đang cưỡi lên thân thể bé nhỏ, năm bảy tên còn lại thoát y vây quanh.
Tá Nguyệt cùng Vân Hi phía sau yểm trợ, đánh cho chúng manh giáp cũng không còn.
Mạch Yên Nhiên cô trời trồng, lặng người nhìn xuống nữ nhân bên dưới.

Trên nền rơm ẩm thấp dần lộ ra thân thể trần trụi của A La, khí tiết oi bức khiến phần nhục thân nữ nhân đỏ ửng, hai nam nhân phía sau ngậm ngùi quay đầu vào hướng khác.
Chân cô mềm nhũn, hơi thở vừa mới lưu thông đột ngột đứt quãng, cô run run bước thẩn thờ tới chỗ của nha đầu, trên người A La là vết thương chằng chịt, móng tay cào, vết tì miết, vết cắn của những hoang tính.

Y phục tươi màu manh mún, lẫn vào vết máu là hương dịch nhầy nhụa, hạ bộ nữ nhân để lại những lằn ranh giày xéo, đôi gò bồng hiện mồn một vết đỏ của bàn tay.
Mạch Yên Nhiên run rẩy gom nhặt lại từng mảnh vải che chắn lại những nơi nhạy cảm cho A La, thân nhiệt nha đầu vẫn còn, nhưng mạch tượng như tan thành nước, có dò có tìm thế nào cũng chẳng còn động tĩnh, mười đầu ngón tay lạnh lẽo vô cùng.
Tựa đầu A La vào gò má đã tái nhợt của mình, đến nửa chữ cô cũng không nói được, tại yết hầu nghẹn cứng, nước mắt không tự chủ mà tùy ý rơi trên khuôn mặt xanh xao.

Đoạn ký ức ngây thơ của nữ nhân này lại tuần tự tua qua, khiến tâm can Yên Nhiên nhói lên như dao cắt.
" Là ta liên lụy ngươi, là ta đã hại chết ngươi".
Giống như u nữ, Mạch Yên Nhiên lạnh lùng đứng dậy, tước lấy thanh trường kiếm trong tay Tá Nguyệt, băng lãnh tiến đến những kẻ khát máu đang bị trói lại dưới kia, nghiêng đầu chuyển tầm mắt vào nơi hiểm nguyệt, con ngươi tăm tối lia qua từng kẻ một, như quyết định phán tử, không do dự mà điên cuồng đâm mũi kiếm vào người bọn chúng, ánh mắt cô hạ thủ không chút sợ hãi, đồng tử ngút ngàn loại sát khí rợn người, tàn nhẫn.
Tên thủ lĩnh khiếp đảm đến vãi cả ra quần, trong tư thế cùm kẹp hắn van xin kịch liệt.

Mạch Yên Nhiên lê trường kiếm phát ra tiếng kêu lạnh lẽo trên nền đất, bước vào chiếm ngự tại vị trí khoảng cách hai chân của người bên dưới, âm u cắt đứt gân tứ chi của hắn, phế lưỡi của hắn, thân xác nam nhân hoang thú kia thê thảm vô cùng, đau đớn ngất ngay lúc ấy.
Miên Vân Hi và Tá Nguyệt sững sờ, nữ nhân trước mặt vô tình đến không thể nhìn ra, loại tàn độc này như xung điện chạy thẳng sống lưng của Tá Nguyệt, hắn khẽ rùn mình kinh hãi, mà Miên Vân Hi vừa dè dặt, vừa xót xa, người ta phải đau đớn đến mức độ nào thì một con người mềm yếu mới có thể trở thành mãnh thú.
Cỏ cây bên ngoài lặng như tờ, gió không thổi nữa, giống như thi thể đã mệt mỏi của A La, bất động trên nền đất.
Mạch Yên Nhiên ngồi trên đống rơm ẩm thấp ôm lấy thân thể dần chuyển lạnh của A La, rất lâu, rất lâu.
Miên Vân Hi chưa từng rời khỏi, hắn nhìn vào thần sắc bất ổn của cô.

Từ lúc gặp nhau đến tận bây giờ hắn chưa lần nào chứng kiến cảnh tượng này.

Bộ dạng Yên Nhiên của bây giờ, đáng sợ không? Đáng thương không?
Trong cái không gian yên ắng hoang vu, người ta nghe thấy tiếng của một nữ nhân thúc thít, không ồn ào, không gào rú, chỉ lẳng lặng tiễn biệt bằng hữu của mình.

Trời đã buông màn tối, Yên Nhiên cũng điều chỉnh lại được cảm xúc trong lòng, vòng tay còn nâng thi thể của A La, cô lãnh đạm:
- Vương Gia, ta từng nghe nói A La không còn người thân, lúc gặp ngài nha đầu đã thành trẻ mồ côi rồi.

Ta không đành lòng để muội ấy nằm lại chốn hoang vu này, có thể cho ta một thỉnh cầu không?
Thất thần một ngày khiến tim gan hắn đứng ngồi không yên, cuối cùng cô cũng chịu lên tiếng.
- Được, nàng nói đi.
- Có thể ban cho muội ấy một ân huệ, được chôn cất ở mảnh đất gần với Vương Phủ, để ta ngày ngày đến thắp hương trò chuyện không?
- A La mệnh khổ, ta cũng không mong nha đầu này xảy ra chuyện như hôm nay.

Bổn Vương đồng ý với nàng.
- Đa tạ ngài.
Cô nhỏ giọng thì thào.
Tâm can Yên Nhiên dằn vặt, nếu không phải vì cô tự cho mình tài giỏi, luôn muốn so đo, đối phó với người ta thì sẽ không hại chết A La.

Vốn nghĩ bản thân chết đi sống lại, mạnh mẽ phải mạnh mẽ đến mức dám dở núi, lấp sông thì mới khiến cho kẻ thù khiếp đảm, mới bảo vệ được chính mình và đương nhiên cũng bảo vệ được những người bên cạnh.

Nhưng kết cục thì sao, lỗ mãng, ngông cuồng đã liên lụy người quan tâm cô như vậy.
...----------------...

Đã nhiều ngày cô lặng người ngồi trước mộ phần của A La, trên gương mặt đẹp đẽ tiều tụy đi không ít.
Hôm nay cũng vậy, Mạch Yên Nhiên đầu không cài trâm, y phục đơn giản thẩn thờ ngồi đó, nét âm u thì thào:
- Đây là điểm tâm mà ngươi thích ăn nhất, tự tay ta làm những món này cho ngươi.

A La...Ta xin lỗi, để ngươi uất ức rồi.
Cô lặng lẽ đưa bàn tay sờ nhẹ lên bia mộ, đáy máy rơm rớm lệ.
- Yên tâm, dù cho có phải trả giá ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.

Mong kiếp sau ngươi đầu thai vào gia đình tốt, không lo đói rét, không lo khổ cực.
Miên Vân Hi đứng ở một góc xa, âm thầm đón lấy dáng người nhỏ bé của cô phản chiếu qua ánh mắt, xung quanh cỏ cây tĩnh lặng theo tâm tư ngưng trệ của cả hai.

Mà Yên Nhiên một cái ngoái đầu cũng chẳng buồn nhìn lại, từ hôm xảy ra chuyện đến nay nửa chữ cô cũng không màng với hắn.
Miên Vân Hi cảm giác thiếu sót vô cùng, nhưng trên vai hắn là cơ nghiệp lớn, bản thân bị vướng vào khó xử không thôi.
- Lần này không thể khiến mưu tính thành công, chắc chắn bọn chúng còn sẽ nghĩ ra nhiều cạm bẫy, ngươi từ bây giờ theo sát bảo vệ Tứ Vương Phi, nhớ là đừng để nàng ấy phát hiện.
Ban đầu Tá Nguyệt có hơi do dự, vốn dĩ hắn nổ lực trở thành cánh tay phải của Vương Gia là vì muốn bảo vệ nam nhân này, vậy mà hiện tại lại trở thành người bảo vệ của nữ nhân khác, chút không cam tâm cho lắm, nhưng thiết nghĩ mệnh lệnh của chủ nhân không thể làm trái, vẫn phải thực hiện tốt chức trách của mình.
- Tuân mệnh.
Tá Nguyệt từ xa nhìn một thể Yên Nhiên đang ngồi mọp người trên đất, hắn không tìm ra lấy một điểm đáng để Tứ Vương Gia lưu tâm, nhưng sự bảo hộ này trước nay chưa từng có, Vương Gia, ngài đã động tâm?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi