VƯỢT ẢI MẸ CHỒNG

Bạch Thu Nhiên đi chân trần ra đây là có dụng ý.

Cô tạm thời qua đêm ở nhà bạn trai tổng tài, không về nhà lấy đồ nên chỉ có thể mặc đồ của Diệp Chi Châu.

Tối qua Bạch Thu Nhiên mặt áo thun, nó hơi rộng so với anh nên khi cô mặc thì nó biến thành váy, dài tới ngang đùi, để lộ đôi chân thon thả, cô rất hài lòng nên đã kiên quyết từ chối lời đề nghị mặc thêm quần của anh, chỉ mặc cái áo rồi leo lên giường ngủ.

Nhưng phản ứng bình tĩnh của anh tối qua cho thấy mặc áo thun của bạn trai không đủ sức quyến rũ, vì vậy chuyện đầu tiên mà Bạch Thu Nhiên làm sau khi ngủ dậy là bới quần áo của anh để tìm “trang bị” tốt hơn. Nghe nói mặc áo sơ mi trắng của bạn trai là sự tồn tại khiến anh ta không thể nào chống cự, vì vậy cô đã lấy cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh, còn cố ý mở mấy cúc áo trên cùng như có như không để lộ bả vai nhằm tạo ra cảm giác biếng nhác tùy ý xen lẫn chút khêu gợi.

Bạch Thu Nhiên đứng trước gương cảm thấy mình sao mà đẹp quá đỗi, soi rất lâu, chợt nhớ ra cách đây không lâu cô đi ngâm suối nước nóng ở ngoại ô cùng bạn, để tông xuyệt tông với áo tắm, cô đã không ngại cực khổ sơn móng tay và móng chân màu đỏ giữa ngày đông. Chủ yếu nhất là vì công ty họ là công ty lớn, yêu cầu nghiêm khắc với trang phục của nhân viên, phải ăn mặc chỉn chu và không được trang điểm quá đậm, về móng tay thì tốt nhất là không sơn, nếu muốn sơn thì phải sơn màu nhạt. Là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, tất nhiên Bạch Thu Nhiên phải nghiêm túc tuân theo chỉ thị của công ty, kiềm nén sở thích dâng trào trong từng thớ thịt mà không sơn móng tay.

Cô gái xinh đẹp nhịn hơn nửa năm, nhịn đến mức không nhịn nổi nữa thì lập tức tóm lấy cơ hội sơn móng chân của mình thành màu đỏ xinh đẹp nhất. Điều mà cô không ngờ là đóa hoa bé nhỏ lại rất hợp với màu đỏ quyến rũ. Có lẽ do da cô trắng.

Ngoài xinh đẹp động lòng người ra, điều khiến Bạch Thu Nhiên cực kỳ tự hào là làn da trắng như sứ từ đầu tới chân của mình. Điều này cũng dễ hiểu thôi, nếu đóa hoa bé nhỏ không trắng thì khi cô ấy yêu đuối rơi lệ liệu có khiến vô số chàng trai đem lòng thương xót không? Câu trả lời là không. Đàn ông chỉ đem lòng thương xót với đóa hoa bé nhỏ trắng ngần, càng trắng thì càng thương. Mà Bạch Thu Nhiên làm đóa hoa bé nhỏ đã thu hoạch vô số trái tim thiếu nam lại trắng đến phát sáng.

Trắng như ngọc kết hợp với đỏ tựa lửa đánh sâu vào thị giác, hiệu quả không ngờ, ngày Bạch Thu Nhiên ngâm suối nước nóng được rất nhiều chị gái bất giác nhìn xuống chân mình.

Cô biết chinh phục thị giác của đàn ông chưa là gì cả, nhận được sự công nhận của người đồng giới mới là cảnh giới cao nhất, vì vậy hôm nay đã cực kỳ tự tin không mang dép, bày ra tạo hình sơ mi trắng phối với móng chân đỏ hoàn hảo.

Bạch Thu Nhiên soi gương cũng thấy nếu là đàn ông thì sẽ mê mẩn chính mình nhưng bạn trai tổng tài lại thờ ơ trước cảnh đẹp mà lo lắng cô bị lạnh hay không, bộ anh mù hả?

Nhưng dù cô chửi thầm trong bụng thế nào thì trước ánh mắt quan tâm của bạn trai tổng tài, cô buộc phải nỗ lực nặn ra nụ cười: “Em ngủ dậy không thấy anh đâu nên mới vội ra đây tìm anh mà quên mất phải mang dép, hơn nữa trong nhà có hệ thống sưởi, không lạnh chút nào.”

“Thế à?” Diệp Chi Châu lẳng lặng quan sát cô, ánh mắt ngờ vực, nhưng không chờ cô thấy rõ ánh mắt anh thì anh đã chấm dứt đề tài: “Có hệ thống sưởi thì cũng không nên đi chân trần, gạch men ở phòng bếp vẫn lạnh lắm.”

Nói xong, anh tắt bếp, không gắp bánh mì nướng cho ra đĩa ngay mà xoay người bế bổng Bạch Thu Nhiên, vững vàng ra khỏi phòng bếp.

Bạch Thu Nhiên vốn đang bất mãn thoắt cái vui muốn chết, việc bạn trai tổng tài không vui là sẽ bế bổng cô quá ư ngọt ngào, đây là cảnh phim kinh điển đó. Bạch Thu Nhiên rất thích cảnh này nên vừa hưởng thụ cái bế bất ngờ vừa choàng tay lên cổ anh, tiếp tục màn trình diễn bị anh cắt đứt ban nãy: “Sau này anh muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”

Diệp Chi Châu nhìn cô, cười ẩn ý, trầm ấm nói: “Sau này có người giúp việc, không cần em phải vất vả.”

Lúc này Bạch Thu Nhiên mới chợt nhớ ra, bạn trai tổng tài không còn là sinh viên nghèo phải dựa vào bố mẹ nữa, sự nghiệp hiện tại của anh rất thành công, hai người quen nhau là khi anh chỉ mới gầy dựng sự nghiệp hơn một năm nhưng đã sở hữu ít nhất hai căn hộ, lại còn toàn thuộc khu dân cư cao cấp, mấy năm qua công ty của anh không ngừng phát triển, chắc chắn tài sản của anh đã vượt qua lúc họ mới quen.

Hiện tại anh muốn thuê vài người giúp việc để nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa thì cũng không hề có áp lực kinh tế nào.

Nghĩ tới cuộc sống phu nhân tổng tài áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng, Bạch Thu Nhiên vui mừng rạo rực trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ khách sáo: “Em muốn tự tay nấu cho anh ăn cơ.”

Tuy cô là đóa hoa bé nhỏ hiền lành chịu khó nhưng lại không giỏi việc nhà, dẫu từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, phải ăn nhở ở đậu, cố gắng rất nhiều để sống tốt nhưng lại chẳng thể nào tiến bộ trong công cuộc làm việc nhà. Sở trường của đóa hoa bé nhỏ là cố gắng nhưng phá hoại, vì vậy cô thường xuyên phạm những sai lầm sơ đẳng như vô tình nhầm đường thành muối, cắt ớt thôi mà cũng đứt tay, rửa chén là làm vỡ nguyên mâm. Có lẽ đây là một trong những nguyên nhân bạn thân giành làm việc nhà với cô.

Do đó, Bạch Thu Nhiên cảm thấy sau này cô chỉ cần cố gắng nấu vài bữa cơm tình yêu cho bạn trai tổng tài xem là được… À không, chỉ cần nấu một bữa thôi, sau đó dưới sự đề nghị mạnh mẽ của anh mà cô tiếp nhận tránh nhiệm quản lý gia đình, từ đó an tâm làm phu nhân quyền quý giúp chồng dạy con, mười ngón tay không dính nước.

Diệp Chi Châu không biết tính toán của cô, nghe vậy thì mỉm cười, nói sâu xa: “Em vui là được.”

Vui là được? Phản ứng gì đây? Bạch Thu Nhiên chẳng hiểu ra làm sao, nhưng cô còn chưa kịp hỏi anh thì đã được anh bế băng qua phòng khách để vào phòng ngủ, sau đó được đặt xuống giường, đôi dép được đặt bên chân cô.

Diệp Chi Châu đặt cô xuống xong thì quay lại phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng, trước khi đi còn không quên dặn dò cẩn thận: “Mang dép vào rồi đi rửa mặt, sắp ăn được rồi.”

Chưa từng thưởng thức tài nghệ của bạn trai tổng tài, Bạch Thu Nhiên rất mong đợi, vì vậy gác lại nghi vấn ban nãy, ngoan ngoãn chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc cô rửa mặt xong và đi ra ngoài, bàn ăn đã được bày biện xong bữa sáng đơn giản nhưng cũng không kém phần thịnh soạn.

Diệp Chi Châu chuẩn bị bữa sáng theo phong cách phương Tây, trứng gà ốp la với sandwich, một phần salad cực kỳ phong phú và đủ chất dinh dưỡng cộng thêm ly sữa tươi được chuẩn riêng cho Bạch Thu Nhiên, còn anh thì uống cà phê đen.

Bạch Thu Nhiên vui vẻ ăn bữa sáng tình yêu mà bạn trai tổng tài đã chuẩn bị. Bữa sáng này hơi nhiều so với cô, dù phần sandwich của cô chỉ bằng một nửa phần của anh nhưng cô vẫn phải cố lắm mới ăn hết, sau đó uống cạn ly sữa tươi mà anh pha, sờ cái bụng căn tròn, Bạch Thu Nhiên còn muốn ăn thêm ít salad nữa vì bên trong có dâu tây và anh đào mà cô rất thích, cô không thể chỉ nhìn mà không ăn chúng được.

Nhưng cô mới kiên quyết cầm nĩa lên thì một cánh tay bất ngờ duỗi tới kèm theo giọng điệu bất đắc dĩ: “Ăn sắp thành mèo luôn rồi đây nè, sao lại giống trẻ con thế chứ.”

Bàn ăn nhà Diệp Chi Châu thoạt nhìn cũng sang trọng như nhà anh, nhưng không đến mức dài cách xa vạn dặm như trong phim, họ ngồi cùng phía nhau, hơn nữa tay Diệp Chi Châu dài nên chỉ cần giơ thẳng là đụng tới cô.

Bạch Thu Nhiên cũng rất phối hợp quay đầu lại, ngẩng mặt lên, ngồi im để anh lau miệng cô, nghe anh mắng yêu, cô không dằn lòng được mà cười rạng rỡ. Tuy kiếp trước gia đình cô rất hạnh phúc, bố mẹ yêu thương nhau nhưng sau rất nhiều năm không nơi nương tựa ở thế giới này, cô đã sắp quên mất cảm giác có “nhà”, vì vậy rất thích hành động thân mật này của anh, nó còn khiến lòng cô rung động hơn vạn lời ngon tiếng ngọt.

Diệp Chi Châu thành thục lau sạch bọt sữa quanh mép môi cô xong rồi vứt giấy vào sọt rác gần đó, nhẹ nhàng nói: “Ăn sáng xong anh đưa em về thu dọn đồ đạc. Lục Vũ Tư rảnh không? Nếu được thì hẹn cô ấy trưa nay cùng ăn cơm, chuyến đi công tác này anh có mua quà cho cô ấy. Tối theo anh về…”

Làm một đóa hoa bé nhỏ bề ngoài ngây thơ nhưng trong lòng rất mưu mô và cảnh giác, Bạch Thu Nhiên nghe bạn trai tổng tài đi công tác còn mua quà cho cô gái khác thì cho dù cô gái đó có là bạn thân của cô, cô cũng không thể chịu nổi. Bạch Thu Nhiên bùng nổ ngay lập tức, không chờ Diệp Chi Châu nói hết, cũng không để ý tới thông tin quan trọng hơn trong câu nói của anh mà giận dữ chất vấn: “Tại sao lại mua quà cho Tư Tư? Anh có ý với nó đúng không?”

Diệp Chi Châu: …

Vẻ mặt dẫu núi có sập cũng không hề nao núng từ trước tới giờ của sếp Diệp cuối cùng cũng sụp đổ, để lộ biểu cảm như là đau răng: “Em nghiêm túc đó hả?”

Thấy vẻ mặt “Em đang đùa anh hả?” của bạn trai tổng tài, cái đầu đang nóng bừng bừng của Bạch Thu Nhiên cũng bình tĩnh lại không ít, sau đó mới nhớ ra cảnh tượng mỗi lần bạn trai tổng tài và bạn thân gặp nhau.

Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu yêu nhau gần ba năm, Lục Vũ Tư cũng biết Diệp Chi Châu gần ba năm nhưng họ rất ít khi gặp nhau. Sếp Diệp trăm công nghìn việc, mỗi lần hẹn hò là đều phải cố gắng kiếm thời gian nên không có thời gian đâu để nhàn nhã trò chuyện với bạn cô; mà Lục Tư Vũ cũng không quá chào đón anh, cảm thấy anh như là con sói lúc nào cũng có thể cắp cô bé quàng khăn đỏ đi, vì vậy mỗi lần hai người họ gặp nhau là hệt như đang gặp tình địch.

Nghĩ vậy, cô mới hiểu được vì sao bạn trai tổng tài lại phản ứng như thế, cô nghi ngờ quan hệ của anh và bạn cô thì chẳng phải cũng như nghi ngờ xu hướng giới tính của anh ư? Thảo nào trông mặt bạn trai cứ y như đang đau trứng thế kia.

Biết mình đổ oan cho anh, khí thế của Bạch Thu Nhiên bay sạch, yếu ớt tìm lý do biện minh: “Tự dưng khi không anh chuẩn bị quà cho Tư Tư nên người ta mới nghĩ bậy chứ bộ.”

Cô diễn càng ngày càng lên tay, thoắt cái mắt ửng đỏ, đôi mắt thu thủy như giăng màn sương mỏng, trông cực kỳ tủi thân khiến Diệp Chi Châu suýt không hiểu rõ tình hình. Chẳng lẽ người bị đổ oan không phải là anh sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi