XÀI CHUNG HỆ THỐNG VỚI HOTBOY TRƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
"Chúc mừng bạn học Băng Mật lớp 11-7 trường ta nhận được cờ thưởng cảm ơn từ con gái thị trưởng!"
Âm thanh hùng hồn của hiệu trưởng truyền qua microphone tới từng góc của trường học.

Bên dưới lễ đài, hơn ba nghìn học sinh mặc đồng phục áo trắng quần xanh nhìn Băng Mật nhận cờ thưởng, tiếng vỗ tay vang dội khắp khuôn viên trường.

Đám học sinh đứng bên dưới lộ rõ sự hâm mộ trong mắt, còn các nữ sinh thì cực kỳ sùng bái.

Đâu đó còn có thể thấy được một vài ánh mắt ghen ghét đố kỵ.

Tiếng vỗ tay chấm dứt.

Hiệu trưởng lúc này đã cười tươi như một bông hoa hướng dương, nhưng Băng Mật vẫn bình tĩnh thong dong, hai tay cầm cờ thưởng lạnh nhạt nhưng không thiếu phần lễ phép mà nói cảm ơn.

Trên cờ thưởng bay phấp phới có dòng chữ mạ vàng lấp lánh: Trai đẹp thiện tâm, xả thân cứu người.

Sau đó, Băng Mật nhàn nhạt nói với toàn thể học sinh và giáo viên: "Cảm ơn mọi người."
Tiếp nối là những tràng vỗ tay vang dội.

Băng Mật vẫn thản nhiên như cũ, bởi vì đối với hắn, nhận giải thưởng gì đó vốn là chuyện như cơm bữa.

Nếu có khác thì lần này nhận được cờ thưởng, còn trong quá khứ đều là đại diện cho trường đi thi đấu.

Có điều, hắn cảm thấy cả hai về bản chất đều như nhau, không có gì đáng để vui mừng.

Chỉ là giải thưởng đã trao tận tay, vậy thì đành nhận.

Trong lòng hắn không hề dao động, giống như đây không phải là việc của mình.

Mã Quân Đức, chủ nhiệm lớp 11-7 vỗ muốn nát cả tay, liên tục khoe khoang với các giáo viên bên cạnh, nói đây là bản mặt của lớp họ, là trụ cột của bọn họ các thứ.

Ở trường trung học số 1 quận Phục Nam, Băng Mật chính là truyền kỳ của trường.

Không chỉ vì hắn nhiều lần đoạt giải nhất trong các cuộc thi, mà còn vì giá trị nhan sắc cao chọc trời.

Vừa là hotboy trường vừa học giỏi, nên bọn học sinh đều gọi hắn "Băng thần." "Băng thần" vốn hào quang chói lóa, là khách quen trong các buổi kéo cờ, qua một kỳ nghỉ quốc khánh trở về liền mở khóa danh hiệu "Cậu bé cầm cờ".

Thử hỏi trên đời này có ai có thể lăn lộn đến mức này?
Rõ ràng là có thể dùng mặt kiếm cơm, lại muốn dựa vào tài hoa.

Bảo người khác làm sao không hâm mộ ghen tị hận?
Đường Ngữ đứng gần thầy chủ nhiệm, hiển nhiên đã nghe rõ lời tâng bốc của Mã Quân Đức dành cho Băng Mật, bèn bĩu môi.

Mã Quân Đức là điển hình của một "Huyễn sinh cuồng ma"*, chỉ sợ người khác không biết ông là giáo viên dạy Băng Mật.

*Người thích khoe khoang.

Lúc này, tiếng vỗ tay chậm rãi ngừng lại.

Băng Mật nhìn xuống bên dưới lễ đài đông đúc, nhìn về phía đối diện, dọc theo đội hình hình vuông của lớp 11-7 đằng sau đám học sinh lớp 10, tầm mắt theo bản năng tìm kiếm Đường Ngữ.

Ánh mắt hắn bâng quơ đảo qua khuôn mặt Đường Ngữ, chỉ một giây sau đó liền chậm rãi dời đi.

Tất cả mọi người không ai chú ý Băng Mật vừa rồi đã nhìn ai, nhưng mà Đường Ngữ lại bắt trọn ánh mắt ấy, trong lòng tức khắc dấy lên một ngọn lửa.

Ánh mắt này cậu quen thuộc, là ánh mắt khiêu khích, chắc chắn là khiêu khích!
Băng Mật chỉ mỉm cười với toàn trường, sau đó đi xuống.

Tuy nói là cười, nhưng thật ra cũng chỉ nhếch khóe miệng lên một chút mà thôi.

Hắn biết phải làm như thế nào để khiến tên ngốc nào đó tức giận.

Đường Ngữ quay đầu nhìn mấy tên bạn tốt* phía sau nói: "Băng cặn bã vừa rồi mới liếc tao một cái đúng không mày?"

*Ở đây bản gốc là cơ hữu nghĩa bạn gay mọi người ạ.

Tiếng Quảng Đông phát âm từ cơ hữu với đồng tính nam như nhau, nên bên Trung gọi những người đồng tính nam như vậy (cơ trong giảo cơ ấy mọi người), sau này thành gọi bạn nam với nhau luôn.

Kha Đô thấy Đường Ngữ ra vẻ "Nếu đúng, bố mày phang chết cậu ta" nói: "Xàm xí, người ta lãnh thưởng đó, phóng tầm mắt nhìn là nhìn hơn ba nghìn Xì trum, sao có thể chỉ nhìn mày? Mày đây là tự mình đa tình hay có chứng hoang tưởng bị hại?"
"Mày còn trẻ mà đã mù hả? Tên đó rõ rành rành là vừa liếc tao, nó khoe khoang trước mặt tao! Tao thấy rõ ràng." Đường Ngữ cãi lại.

Kha Đô mặt đầy vẻ "con trai tôi bị thiểu năng trí tuệ", não của người cha già này không cùng kênh với con trai mình.

Bỗng nhiên đầu Đường Ngữ bị ai đó đập mạnh một cái, cậu vừa quay đầu liền thấy Mã Quân Đức đứng ở bên cạnh, nói: "Làm gì đấy, như mấy con chim xù lông ríu ra ríu rít?"
Kha Đô giả bộ nghiêm trang: "Lão Mã thầy đừng hỏi, hỏi chính là gây sự."
Lúc này nghi lễ kéo cờ cũng đã kết thúc, toàn trường lục tục ai về lớp người nấy nhưng Đường Ngữ vẫn cứ cảm thấy Băng Mật vừa rồi đã liếc cậu một cái.

Cố ý!!!
Trên đường về nhà vào ngày Quốc Khánh hôm đó, lúc Băng Mật cứu người, cậu ở cách đó không xa đã thấy được toàn bộ sự việc.

Cậu nghĩ chẳng phải Băng Mật chỉ trùng hợp đi ngang qua, lại thuận tiện đá một cái, vậy mà lại thành cứu con gái thị trưởng?!
Đá một phát là đá ra được một cái cờ thưởng, vận khí này cũng quá tuyệt rồi.

Chẳng lẽ lớn lên đẹp trai, thì vận khí cũng bùng nổ sao?
Cậu cảm thấy mình cũng rất đẹp trai, nhưng sao lại chẳng thấy vận khí đâu?
Đường Ngữ càng nghĩ càng cảm thấy không cân bằng.

Cả lớp 11-7 đều đã đi lên lầu ba, Kha Đô thấy Đường Ngữ vẫn giữ vẻ mặt "bố mày không vui", hai hàng lông mày đáng yêu cũng nhíu lại, cậu ta liền huých vai: "Con trai, có mắt chút đi! Mày kết thù với Băng Mật nhiều năm như vậy, lần nào đấu với tên đó mà chẳng bị thiệt không lật được người? Thôi bỏ đi."
Đường Ngữ liếc cậu ta một cái, như thể xác nhận khuỷu tay bạn tốt của cậu hướng ra ngoài.

Kha Đô dường như không nhận ra, tiếp tục đê tiện nói: "Mày tốt xấu gì cũng là hotboy lớp, có thể đừng cố chấp đối đầu hotboy trường như vậy không?"
"Liên quan gì đến mày*!" Đường Ngữ bước nhanh về phía lớp, không ngờ lại gặp người cậu không muốn gặp nhất ở cửa.

*Vũ nữ vô dưa (雨女无瓜): ở bên Trung có một series truyền hình tên là "Tiên Ma Thuật Ba La La" trong đó có một nhân vật hoàng tử hay nói "không liên quan đến bạn" (与你无关) nhưng vì cách phát âm không chuẩn, nên nghe giống "vũ nữ vô dưa".

Hai người đẹp trai nhất lớp Bảy cứ thế đứng ở cửa, không ai có ý định nhúc nhích một li.

Rõ ràng cả hai người có thể đi lọt qua cửa, vậy nhưng vẫn cứ chờ người đối diện bước đi trước.

Kha Đô đứng phía sau hoảng loạn, trực tiếp ngậm mồm*.

Sau đó cản lại hai người chuẩn bị lao vào nhau, hiếm có mà làm một người "bạn tốt ngàn năm khó gặp".

*"吃手", ý là như này này ạ

Đường Ngữ nhìn tay Băng Mật trống không không cầm cờ thưởng, liền trào phúng: "Phỏng tay rồi?"
Băng Mật vừa nhận được cờ thưởng đã bị chủ nhiệm "Huyễn sinh cuồng ma" cầm khoe vòng quanh trong văn phòng, nên bây giờ tất nhiên không cầm trên tay.

Hắn cũng cảm thấy cầm nó như thế quá kích thích người khác, vậy nên tùy tiện đưa thầy mang đi.

Mắt Băng Mật chớp nhẹ, liếc nhìn cậu một cái, khoe cái khí chất thanh cao lạnh nhạt đến là nhuần nhuyễn, nhẹ nhàng nói: "Cậu ghen tị à?"
Bất ngờ không, vui mừng không, ngạc nhiên không?
awsl——!
* awsl: viết tắt của "A wǒ sǐle" (啊我死了) nghĩa là "A tao chết đây."
Đường Ngữ tức đến độ lông mày xíu nữa thì xoắn hết lại vào nhau thành hình tia chớp.

Trong lòng cậu có một vạn câu đcm tựa đạn mạc* lướt qua, tôi ghen tị với cậu làm gì?
*Cái đống bình luận trôi trôi trên màn hình khi mà mọi người xem vid ở mấy cái nền tảng Bilibili á.

"Tôi hỏi cậu, cậu nghĩ mình xứng à?" Đường Ngữ cảm thấy Băng Mật có cái cờ thưởng này quá nhẹ nhàng.

Băng Mật mặt không đổi sắc: "Ngại quá, vậy tôi tìm người xứng đáng hơn để trao nhé?"
Kha Đô phun một trận trong lòng, lại e ngại mặt mũi con trai mình mà nín cười, bả vai run như bị điện giật, trong đầu chỉ còn một câu: Đờ mờ vô tình...!
Các bạn cùng lớp cảm thấy trong không khí có tia sét vô hình xoèn xoẹt, mấy nữ sinh chỉ đành thở dài, sợ là cho đến khi tốt nghiệp cũng không thể thấy hai bông hoa này "hòa thuận."
Aizz, thật là rầu thúi ruột.

Trường này ai cũng biết, mối thù của hai người này không phải mới ngày một ngày hai, mà là kết từ khi tập huấn quân sự năm lớp 10.


Bên ngoài lớp học có tiếng tru không biết của ai: "Lão Mã tới, mau về chỗ!"
Ngay lập tức, đám học sinh cũng mặc kệ hai nam thần, trực tiếp chen chen chúc chúc đi vào, đẩy luôn cả hai bông hoa vào phòng học.

Lúc Kha Đô đi ngang qua Đường Ngữ, cậu ta bỉ ổi nói: "Con trai, ông nội đây đã cố hết sức rồi."
Từ hành lang, Mã Quân Đức tay trái cầm bình giữ nhiệt, tay phải cầm chiếc cờ thưởng đỏ chói mạ chữ vàng, tùy tiện đi tới.

Ông mang một đôi dép lê "bá khí trắc lậu", quần jean đã mặc n năm đến rách nát vẫn tiếc không vứt đi, thân trên mặc cái áo xám trơn, bộc lộ sự giản dị tự nhiên (keo kiệt).

Đây là phong cách ăn mặc cố định của thầy chủ nhiệm, theo như ông nói là: Khi con người đến một độ tuổi nhất định, họ sẽ không muốn khoe khoang chưng diện nữa.

Những lúc như thế này, Đường Ngữ nhất định phải nói tiếp: Đàn ông bốn mươi mốt tuổi nở hoa*.

Một bạn học khác lại tiếp: Hoa gì cơ?
Đường Ngữ đáp: Bọt sóng**.

*Người đàn ông bốn mươi mốt tuổi là độ tuổi thành thục chín muồi, vừa nhất.

Không đẹp như một người đàn ông hai mươi tuổi, không đạo đức giả như một người đàn ông ba mươi tuổi, cũng không ngoan ngoãn như một người đàn ông năm mươi tuổi, cũng không già như một người đàn ông sáu mươi tuổi.

(Baidu)
**Bọt sóng tiếng trung là lãng hoa (浪花).

Sau đó như một lẽ đương nhiên, một viên phấn sẽ đáp lên đầu Đường Ngữ, nhưng mà hôm nay nhận được cờ thưởng, cả người lão Mã đều hưng phấn đến mức "blink blink", còn mất khống chế hơn cả bọt sóng.

Một phút trước lớp học còn gà bay chó sủa, một phút sau khi lão Mã lê dép lê vào lớp, cả lớp lập tức yên tĩnh như gà.

"Lớp trưởng, treo cờ thưởng ở chỗ này." Lão Mã chỉ vào đằng sau của lớp học, bên cạnh bảng đen có một chỗ trống.

Mặt tường này là nơi treo giấy khen của lớp, cúp trên nóc bảng đen đa phần đều là do Băng Mật đoạt được cho lớp, hiện giờ lại thêm một cái cờ thưởng, quả thực là dệt hoa trên gấm.

Lớp trưởng Bùi Cẩn và Đường Ngữ là bạn cùng bàn, cậu ta từ cuối lớp đi tới, nhận cờ thưởng để treo lên.

Lớp trưởng vừa đi, giữa Đường Ngữ và Băng Mật liền không có gì ngăn cách.

Ánh mắt Đường Ngữ lại không nhịn được liếc về chỗ Băng Mật phía bên phải.

Cả hai người đều ngồi cuối cùng, cách một lối đi và một Bùi Cẩn.

Vốn nghĩ rằng sau khi treo cờ thưởng xong sẽ học Toán, ai ngờ lão Mã lại tiếp tục làm một đống việc nhảm nhí.

Đường Ngữ chỉ nghĩ thầm: Còn nói mình không khoe khoang, chẳng phải còn làm màu ghê gớm hơn các giáo viên khác sao?
Lão Mã móc di động ra, mở camera: "Lớp trưởng đứng trên bục giảng, chụp cho lớp ta một tấm ảnh chung.

Phải chụp cả cờ thưởng, cho Băng Mật vào Center đấy nhé."
Nhìn xem, đến từ Center cũng biết luôn.

Nhưng mà ngồi hàng cuối sao mà làm Center được?
Đẹp trai thì ngồi chỗ nào cũng làm Center được.

Đường Ngữ bĩu môi.

Bây giờ cậu cả người cứng nhắc, mỗi một cái tế bào đều đang kêu gào: Hoàng Thượng, thần thiếp không làm được!!! Bởi vì cậu chỉ cách Băng Mật một lối đi, Bùi Cẩn lại đi chụp ảnh, vậy là cậu phải làm Center chung với Băng Mật à?
Cậu không muốn làm nền cho Băng Mật đâu!
Càng không muốn chụp ảnh chung với cờ thưởng của Băng Mật.

"Lão Mã...!Em, em muốn "đổ ra ngàn lý", không được rồi.

Mọi người cứ chụp đi, em xấu như này không cọ ống kính đâu." Đường Ngữ giả bộ mắc xả nỗi buồn, lập tức đứng lên.

"Là đàn ông thì không thể nói không cho, đi nhanh về nhanh." Lão Mã vẫy vẫy tay.


"Vâng vâng!" Lông mày Đường Ngữ như muốn bay lên, lúc đi qua chỗ Băng Mật còn làm mặt quỷ với hắn, sau đó lao tới nhà vệ sinh nam.

Sở dĩ muốn xin phép đi vệ sinh Đường Ngữ lại nói "đổ ra ngàn lý" là bởi vì lúc trước cậu dùng từ "đi tiểu" bị lão Mã gõ đầu bảo là vừa không văn minh vừa không đàng hoàng, cho nên cậu nghĩ tới nghĩ lui, liền dùng một từ cực kỳ thi vị.

Chạy đến nhà vệ sinh, Đường Ngữ thở phào.

Cậu chẳng mắc tiểu chút nào, ở trong nhà về sinh vài phút thì quay về, đến lúc đó, hẳn là chụp ảnh xong rồi đúng không? Cậu vốn tưởng rằng mình đã tính toán rất tốt, quả là thiên y vô phùng, nhưng mà một âm thanh bất thình lình vang lên làm cậu sững sờ.

*Thiên y vô phùng: Áo trời không một đường may, hoàn hảo không một sơ sót.

【Xin chào, bạn nhỏ Đường Ngữ đáng yêu.】
Mắt Đường Ngữ trợn tròn:??!
【Tui là hệ thống "Oan Gia Tương Luyến" tên là 520, rất vui được trói buộc với cậu.】
Đường Ngữ tuy rằng hoảng sợ, nhưng tật lắm mồm vẫn không thay đổi: "Mày vui vẻ quá sớm rồi."
520:...!
Đường Ngữ động não rất nhanh, hỏi: "Mày muốn làm gì?" Thật ra cậu đang cảm thấy rất kỳ quái, vừa nãy còn tưởng là nhà vệ sinh có biến thái theo dõi, cái giọng nói bất nam bất nữ này vọng vào từ camera cơ.

520:【Tất nhiên là trói buộc cậu đi làm nhiệm vụ đó.

Hệ thống Oan Gia Tương Luyến, cái tên nói lên ý nghĩa, chính là yêu đương với oan gia.

Tui đã nghiên cứu điều tra rồi, cậu với oan gia của mình đã không hợp nhau đến hai năm, lại có duyên phận lên đến 90%, cho nên hệ thống tự động ghép đôi.

Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ phải yêu đương với cậu ta.】
Chân Đường Ngữ đứng không vững, cậu vịn vào cánh cửa nhà vệ sinh, hoảng hốt hỏi: "Oan gia của tao là ai?"
520:【Là hotboy trường, Băng Mật.

Cậu biết rồi còn cố hỏi?】
Lòng như tro tàn......!
Cậu không còn là một con cá ngọt ngào* tung tăng nhảy nhót, không còn là một hotboy lớp đẹp trai soái khí ngời ngời.

Đường Ngữ tuyên bố cậu đã phơi bụng trắng, toi rồi, là một con cá phế vật, là một hotboy xấu trai.

*Gọi cá ngọt ngào vì tên bạn nhỏ là 唐语, (táng yǔ) đồng âm với từ đường ngọt và cá 糖鱼 (táng yú).

520 lại làm như thể không nhìn thấy cái biểu cảm cuộc đời không còn gì luyến tiếc của cậu, giọng nói mười phần kích động:【Cậu là người rất may mắn đó.

Oan gia nhà người ta đều là ngoài xấu trong cũng xấu, chỉ có cậu chiếm được một món hời lớn, người ta là hotboy trường có giá trị nhan sắc tràn đầy, lại chẳng quá xứng với cậu sao.】
"Tao..." Đường Ngữ nghẹn một cục máu trong lòng, "Tên đó xứng với tao, tao mới mệt.

Khoan đã, tao xác nhận lại một chút, tao phải yêu đương với Băng cặn bã á?"
520:【Đúng nha.】
Đường Ngữ xù lông: "Vậy khác gì đang đùa với lửa hả?"
Cái hệ thống này đây là đến để giết cậu thì có, ai mà dám yêu đương với Băng Mật?
Chưa nói đến việc Băng Mật kia không giống như người sẽ thích nhân loại, nếu cậu yêu đương với hắn thì đám fangirl khắp trường của hắn còn không phang chết cậu sao.

520:【Hệ thống tụi tui đều không thích nói giỡn.】
Đường Ngữ vẫn còn giãy giụa: " Hệ thống bọn mày có phải bị mù không, tao và tên đó đều là nam."
520:【Đừng cho rằng tui không biết cậu là gay-trời-sinh.】
Không thể không nói, 520 là người đầu tiên nói ra bí mật của cậu.

Đường Ngữ thật sự bị 520 hù rồi.

Đường · cỏ héo · Ngữ vẫn cố giãy một cái: "Nhưng Băng cặn bã là thẳng mà, thẳng nam bẻ không cong nổi."
520 lại đút cậu một viên thuốc an thần:【Nếu không phải là giữa hai người có nhân duyên, tui cũng sẽ không trói định với cậu, lại nói...!Oan gia của cậu thẳng đến mức nào, còn chưa biết được đâu.】
"Cái gì?" Đường Ngữ lại bị làm cho kinh ngạc rồi, nghe ý như này, có vẻ là cậu đã biết được một tin tức không nên biết.

Băng cặn bã vậy mà là cong?
Vậy chẳng phải sẽ khiến nữ sinh toàn trường thương tâm sao, quào, hình ảnh quá đẹp, cậu không dám nhìn thẳng.

520:【Khụ khụ, không cần thất thần.

Bây giờ, tui cần phải nói rõ ràng với cậu về cơ chế thưởng phạt của hệ thống.】
Đường Ngữ bây giờ đã tiếp nhận sự tồn tại của hệ thống rồi, từ trước đến nay, khả năng tiếp thu của cậu rất mạnh: "Nói đi."
520:【Cậu là ký chủ của tui, mỗi một lần hoàn thành một nhiệm vụ sẽ được một điểm, gom đủ năm điểm sẽ được nhận một thẻ chức năng tùy ý.

Không hoàn thành, trừ một điểm, dựa vào nỗi sợ của cậu mà có hình phạt khác nhau.】
Đường Ngữ: "Nỗi sợ của tao?"
520:【Theo điều tra, cậu cực kỳ chú trọng giá trị nhan sắc của mình, vậy nếu bị trừ điểm, nhan sắc của cậu cũng bị thiệt hại.

Ví dụ: trừ một điểm, nổi một ít mụn đỏ, lại trừ thêm điểm, tóc trên đầu bắt đầu rụng, lại giảm thêm điểm thì~ 】
"Dừng dừng dừng, tao lạy mày, mày là ma quỷ à? Tao phục, tao phục rồi." Cậu thà bị chặt đầu còn hơn là bị giảm giá trị nhan sắc.


Chỉ riêng việc mặt đầy mụn đỏ đã đủ làm cậu khóc đến thiên hôn địa ám, chết đi sống lại, không dám đi học, nói chi đến việc bị hói đầu?
Đây là muốn cậu chết, muốn cậu chết luôn.

Đột nhiên, tóc trên đầu Đường Ngữ bị bứt một cọng.

Cậu ôm đầu đầy đau đớn, lại nghe 520 nói:【Đó, từng cọng từng cọng rụng xuống như vậy nè~ Cậu đã thấy người bị hói đầu rồi, thì sau này cậu sẽ giống y như vậy đó~】
Đường Ngữ tức đến cạn lời, nhưng não cần động thì vẫn động, hỏi: "Thẻ chức năng là cái quỷ gì?"
520:【Thẻ chức năng có nhiều loại nha, như là "thẻ làm đẹp", "thẻ tăng cường trí nhớ", "thẻ làm vạn người mê" các thứ, dù sao thì chỉ cần cậu muốn, tui đều có.


Đường Ngữ xiêu lòng rồi, nhưng vẫn không vui lên nổi, vẫn trong trạng thái một cây cỏ héo sống dở chết dở.

Mở cửa WC ra, Đường Ngữ nhìn thấy tên bạn tốt kiêm cháu trai kia đi vào WC, nhưng cũng không có tâm trạng đáp lại.

Kha Đô: "Con trai, mày bị làm sao đấy? Đang lo lắng vì thận hư à?"
Đường Ngữ dùng bả vai đẩy hắn: "Cháu trai, bố mày mời mày uống dung nham."
Cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa nãy, 520 tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên: "Tám nhảm" với Băng Mật trong vòng mười phút.

Hoàn thành nhiệm vụ thì thêm một điểm, không hoàn thành nhiệm vụ trừ một điểm, phạt nổi mụn ở mũi.

Cỏ héo cạn lời rồi.

Thật sự......!
Đường Ngữ chân trước vừa bước vào lớp thì ở đằng sau, Kha Đô cũng đi vào.

Vừa vào lớp, Đường Ngữ đã thấy mọi người vẫn còn duy trì trạng thái chuẩn bị chụp ảnh chung.

Cái mòe gì???
Lão Mã nhướng mày: "Em đi vệ sinh ba phút đã xong rồi?"
Mọi người ai cũng biết, từ phòng học lớp Bảy đi đến nhà vệ sinh rồi quay về cộng lại cũng phải hơn hai phút, dù có chạy nhanh cỡ nào.

Có nghĩa là, trừ hai phút đi lại, Đường Ngữ xả nỗi buồn chỉ trong chưa đến một phút đồng hồ.

Đường Ngữ: "Em..." mới đi có ba phút thôi á? Vậy tại sao cậu lại cảm thấy mình đã đi rất lâu rồi?
Cả lớp đều cười ầm lên, Đường Ngữ thoáng thấy Băng Mật cười khẽ một cái, giống như là đang cười cậu không được.

Đường Ngữ: "......"
Cậu nhịn.

Vì nhiệm vụ, cậu nhịn.

Lão Mã lại tiếp tục nói: "Vậy thì vừa đúng lúc, mọi người đang đợi em.

Em là hotboy của lớp Bảy, sao có thể không có trong ảnh, đợi ba phút cũng đáng."
Cầu xin ngài thương xót, đừng nhắc đến chữ "ba phút", cậu sợ sau này lại truyền ra ngoài lớp Bảy có một "hotboy ba phút."
Hôm nay sao thủy nghịch hành* à, việc gì cũng không thuận?
*Ý chỉ vận rủi tới, không được thuận lợi
Đường Ngữ trở lại chỗ ngồi cuối lớp học, trong lòng heo chết không sợ nước sôi: Nếu đã tránh không được, vậy thì chụp!
Cả lớp hướng về phía máy ảnh, lão Mã không nhìn thấy tư thế và biểu cảm của Đường Ngữ, cũng không chú ý đến Bùi Cẩn đang cố gắng nhịn cười.

Sau khi chụp xong, lão Mã cầm lấy di động, đắc ý nhìn ảnh chụp chung với cờ thưởng và khuôn mặt không có biểu cảm của Băng Mật, rồi đăng lên vòng bạn bè.

Bùi Cẩn rất muốn nhắc lão Mã nhìn xem Đường Ngữ đang làm gì, nhưng Mã Đức Quân không thèm nhìn đã đăng lên vòng bạn bè.

Cái này không trách cậu ta được, là do lão Mã có mắt như mù.

Kha Đô ngồi đằng trước Đường Ngữ, mắt cậu ta không có mù, lúc ấy nghiêng đầu nhìn thấy Đường Ngữ đang làm mặt quỷ, còn làm tư thế như bị động kinh.

Nếu không có gì bất ngờ, tất cả bạn học xung quanh đều đã nhìn thấy.

- --
Tác giả có lời muốn nói:
Không trách các bạn học, tại lão Mã có mắt như mù.

Đường Ngữ bé nhỏ: Có phải là tui xong đời rồi không?
Tiểu Ngân Hà: Có lẽ...!có thể...!
● Tiểu Ngân Hà:
Chương đầu tiên, các vị tiên nữ hãy đánh dấu, bình luận nha.

Bình luận sẽ tặng lì xì!
Yêu các bạn, bắn tim..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi