XÀI CHUNG HỆ THỐNG VỚI HOTBOY TRƯỜNG



Đường Ngữ nghẹn họng, Băng Mật thế mà lại nói 15 phút! Điên rồi à?
Lần trước mười phút đã là giới hạn của cậu, lần này lại còn nhiều hơn năm phút.

Chẳng phải dạo gần đây Băng Mật rất để bụng chuyện hôm đó à, sao bây giờ lại y như bị trúng xuân dược vậy?
【520, thời gian có thay đổi được không?】
【Đương nhiên là có thể rồi, các cậu nói ám hiệu lại một lần nữa, bảo cậu ta giảm bớt thời gian là được.】
Hệ thống vẫn rất có tình người, nhưng mà...!Băng Mật sẽ sửa miệng hả?.

Truyện Đam Mỹ
Đường Ngữ thầm cân nhắc, giương mắt nhìn Băng Mật, hơi ngại ngùng: "À thì...! tôi thấy thời gian hơi dài, đợi lát nữa tôi hỏi lại một lần nữa, cậu sửa thời gian ngắn hơn được không?"
Nòng Nọc ngồi đằng trước đầu đầy dấu hỏi chấm, rốt cuộc là hai người này đang nói ngôn ngữ hành tinh nào vậy, cậu ta một chữ cũng không hiểu.

Ánh mắt Băng Mật sâu thẳm, thẫn thờ: "Được."
"Nụ hôn mật đường." Đường Ngữ thấy Băng Mật vẫn rất dễ tính.

"Hai mươi phút." Mặt Băng Mật vô cảm.

Đường Ngữ: "!"
"Cậu nói không giữ lời." Đường Ngữ nén giọng la lên.

"Thế thì sao?" Băng Mật thấy buồn cười, vốn là Đường Ngữ tự bịa ra nhiệm vụ, thời gian chẳng phải là do cậu quyết định à, đến lúc đó không muốn hôn nữa thì cứ trực tiếp đẩy ra giống lúc trước là được.

Hơn nữa, Đường Ngữ là người chủ động muốn hôn, hắn cũng đâu có uy hiếp cậu, chỉ có tăng thêm vài phút thôi mà.

Đường Ngữ nói với 520:【Làm sao đây, 20 phút ông đây không chịu được, đến lúc đó tao đẩy cậu ấy ra có được không?】
【Ký chủ, có tui ở đây, cậu không đẩy nổi đâu.】520 đê tiện.

Móa, quả nhiên 520 vẫn là chó quen ăn phân.

Rốt cuộc là Băng Mật làm sao vậy, được tiện nghi còn khoe mẽ*, hay là mình hiểu nhầm ý cậu ấy?
*Gốc 又当又立, ngôn ngữ mạng, ý nói một người làm chuyện xấu nhưng không muốn bị người khác nói, gốc là chỉ những kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết.

Đường Ngữ càng tưởng tượng càng thấy kì lạ.

Bỗng nhiên, tay cậu bị Băng Mật túm lấy, sau đó cả người bị kéo đứng dậy, bị bắt rời khỏi chỗ ngồi.


"Ê, ê cậu muốn làm gì...!từ từ thôi, từ từ..." Đường Ngữ bị kéo ra khỏi lớp học, tiếc rằng Băng Mật rất khỏe, cậu bị kéo đi mà không dừng lại được.

Các bạn học nhìn Đường Ngữ bị kéo đi, vẻ mặt hoài nghi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, song lại lắc đầu tỏ vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi Nòng Nọc xem cái diễn đàn đó thì mỗi lần cậu ta nhìn hành động của hai người là lại thấy mùi gay tràn đầy.

Vừa rồi hai người đó còn nói ngôn ngữ ngoài hành tinh gì mà "nhẹ nhàng", cậu ta cứ thấy không được bình thường, nhất định có chuyện không hợp lẽ thường.

Cậu ta nhanh chóng đuổi theo như thể bị Conan nhập, một hai phải tìm ra chứng cứ.

Nòng Nọc còn nhớ chủ nhật tuần trước, mẹ Đường Ngữ gọi điện cho cậu ta, lén hỏi xem có phải Đường Ngữ yêu ai ở trường không.

Nòng Nọc biết chú dì trước giờ rất thương Đường Ngữ, cũng rất để tâm chuyện tình cảm của cậu, sợ cậu bị tổn thương ảnh hưởng đến học tập, nên cậu ta cũng ăn ngay nói thật, bảo Đường Ngữ không hẹn hò với ai.

Nhưng sau khi cậu ta cúp điện thoại thì lập tức thấy bài về Đường Ngữ với Băng Mật trên diễn đàn trường, độ hot phải nói là sôi sùng sục.

Sau đó Nòng Nọc lại thấy hơi chột dạ, dì nhờ cậu ta quan sát những người bên cạnh Đường Ngữ, còn bảo là mặc kệ nam nữ, chỉ cần thấy có gì khả nghi thì phải nói cho bà.

Quan trọng là cái câu "mặc kệ nam nữ" kia khiến Nòng Nọc thấy có ẩn ý gì đó, nghĩ kỹ lại, càng nghĩ càng lạ, như thể là dì đã biết chuyện gì rồi ấy.

Kể từ đó Nòng Nọc luôn có cảm giác mình đang thực hiện một nhiệm vụ vô cùng vĩ đại.

Bây giờ cậu ta đang hoài nghi đối tượng là Băng Mật, Nòng Nọc muốn đi xem thử coi chuyện có phải giống như trên diễn đàn nói không.

Nòng Nọc một đường chạy theo bước chân của Đường Ngữ với Băng Mật, vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định, hệt như nhân vật chính diện trong mấy bộ phim gián điệp chiến tranh, áp người vào tường nhìn chằm chằm hai nhân vật phản diện, tay cầm súng (điện thoại) cẩn thận (lén lút) đi lên sân thượng của dãy lớp học.

Hử?
Sao lại tới đây?
Nòng Nọc có linh cảm cực kỳ xấu, giây tiếp theo, rầm một tiếng, cửa sân thượng đóng lại, để lại Nòng Nọc lẻ loi trong hành lang tối mù.

"..." Nòng Nọc nhíu mày, còn đóng cửa nữa chứ, hai người lén lút làm gì đấy?!
Sân thượng vẫn lạnh như vậy, gió đông lúc mạnh lúc yếu thốc vào người hai thiếu niên.


Băng Mật kéo Đường Ngữ vào góc, dùng một tay ấn người lên tường, bóng dáng cao lớn bao phủ Đường Ngữ, toàn thân toát ra một loại áp bức vô hình, đầu hơi cúi, nhìn Đường Ngữ không rời mắt.

"Có vấn đề sao?"
Đường Ngữ ngẩn ngơ: "Cậu..." nhìn gần như vầy khiến cậu có hơi ngại "Chẳng phải chuyện ngày hôm đó khiến cậu thấy không thoải mái hả, sao hồi nãy còn trả lời ám hiệu của tôi?"
Băng Mật nhéo cái cằm trắng nhỏ của cậu: "Thì ra mấy hôm nay cậu cứ dỗi tôi vì chuyện này, tôi một câu cũng chưa nói vì tôi còn tưởng cậu thấy không thú vị, làm tôi nghẹn mãi trong lòng."
"A..." Đường Ngữ không biết nói gì, hóa ra cả hai đều cho rằng người kia không thích, kết quả là đoán sai hết, làm cậu lo lắng lâu như vậy.

Băng Mật khẽ thở dài: "Yêu tinh nhỏ mê người."
"Hứ, cậu mới mê người." Đường Ngữ rũ mắt, buồn bực bĩu môi.

"Tôi hôn cậu được không?" Băng Mật nhìn cặp môi kia, hắn đã muốn lâu rồi, cuối cùng cũng có thể hôn lại lần nữa, nhất định phải hôn cho đủ, bù cho thời gian lãng phí mấy hôm nay.

Đường Ngữ ngượng ngùng: "Cậu đừng có hỏi có được không, làm khó tôi lắm đó, lần sau cậu cứ ngang ngược chút như trong TV ấy, trực tiếp ấn tôi xuống...!a, ưm ưm..."
Cậu còn chưa nói xong thì đầu đã bị một bàn tay to đè, môi bị người ta mạnh mẽ chặn lại, sau đó nhận lấy khát vọng đã tích tụ bao ngày.

"Chậc ——" Băng Mật khẽ rên, môi hai người tách ra, mắt hiện vẻ kinh ngạc: "Cậu cắn tôi?"
"Cậu hôn đau tôi." Đường Ngữ ấm ức nói.

Ngón tay Băng Mật vuốt ve môi dưới căng bóng hồng nhuận của cậu, rồi ngước lên nhìn cậu: "Xin lỗi, tôi có hơi phấn khích." Hắn nói xong lại cúi xuống hôn tiếp.

Nụ hôn lần này dịu dàng hơn, chậm rãi mềm mại quấn lấy*, buông thả khao khát vốn được kiềm nén.

*Gốc là 辗转 (trằn trọc/xoay qua xoay lại) nma nó tục quá quý dị ạ
Tay Đường Ngữ để trên ngực Băng Mật, thầm muốn thông qua lớp áo đồng phục thật dày cảm nhận xem nhịp tim của đối phương có nhanh như mình không, nhưng còn chưa kịp cảm nhận kỹ, Băng Mật đã dùng một tay giữ lấy hai tay cậu, sau đó kéo áo khoác, nhét tay Đường Ngữ vào lòng ngực ấm áp.

Cách lớp áo len mềm mại, Đường Ngữ có thể nhận thấy rõ ràng nhịp tim mãnh liệt của người kia, hình như còn nhanh hơn nhịp tim của cậu nữa.

Băng Mật khẽ cắn đầu lưỡi Đường Ngữ, phạt cậu vì không nghiêm túc hôn.

Đường Ngữ chịu đau một xíu, liền ôm lấy cái eo rắn chắc của Băng Mật, ngẩng đầu nhận hình phạt từ hắn.

Cả hai dần chìm đắm trong cảnh đẹp, không hề bị gió lạnh trên sân thượng ảnh hưởng, mê mệt rơi vào cái bẫy ngọt ngào của người kia, như thể cả trường học này chỉ có nhau, không kiêng dè gì mà cứ vậy say mê quên mình.

Theo thời gian dần trôi, Đường Ngữ có cảm giác môi mình bị hôn đến tê dại, đầu lưỡi cũng thấy chua xót, còn chưa đủ hai mươi phút, cậu đã chịu không nổi mà quay đi né nụ hôn của Băng Mật, xin tha: "Nghỉ giữa hiệp một chút nha?"

Băng Mật hôn lên mặt cậu: "Tôi còn tưởng cậu định nói đã hai chục phút rồi."
"Hệ thống canh giờ mà, tôi thật sự không biết rõ." Đường Ngữ gác cằm lên vai Băng Mật thở hổn hển.

Còn lâu Băng Mật mới tin, rõ ràng tự Đường Ngữ canh thời gian.

Đường Ngữ liếm môi: "Cậu hôn sưng cả môi tôi rồi."
"Vậy cậu trả thù đi." Băng Mật nhéo cái gáy mảnh khảnh của cậu, rồi lại cúi xuống hôn môi cậu, lần này hắn buông thả môi mình, không kiêng dè gì mà chơi đùa ở trong.

Đường Ngữ bị hôn đến rên rỉ, cậu đã nói là hai mươi phút cậu không chịu nổi rồi mà, và đúng là chịu không nổi thật, lại còn không đẩy người ta ra được, chỉ đành phải chịu đựng, chân cũng run rẩy đứng không vững.

【Đã đến giờ!】Vào khoảnh khắc 520 nói chuyện, lại có một luồng sức mạnh vô hình rót vào người Đường Ngữ, làm cho Đường Ngữ đẩy Băng Mật ra.

Băng Mật hơi giật mình, rõ ràng sức Đường Ngữ đã cạn kiệt, lấy đâu ra sức mà đẩy hắn?
Hắn nghi ngờ nhìn Đường Ngữ, nhưng chỉ thấy người đó hai mắt ầng ậng nước, như thể bị sương mù bao phủ, chóp mũi cũng ửng hồng, đôi môi sưng đỏ, bị mút đến nỗi muốn trầy da.

Trông Đường Ngữ như thế này rõ ràng là dáng vẻ không chịu nổi nữa, làm cho người ta vừa muốn dịu dàng yêu thương, vừa muốn tàn nhẫn chơi cho khóc.

"Hai mươi phút rồi ư?" Băng Mật lấy di động ra nhìn, vừa đúng hai mươi phút.

Sao lần nào cậu cũng canh chuẩn như vậy, sao hắn lại không biết Đường Ngữ có khả năng canh giờ tốt vậy chứ?
Đường Ngữ hừ hừ hai tiếng, dựa đầu lên vai Băng Mật, thì thầm giận dỗi: "Miệng tôi đau..."
"Xin lỗi," Băng Mật dịu dàng ôm cậu, "Tôi bôi son dưỡng cho cậu nhé?"
"Rồi lại bị cậu hôn tiếp nữa hả?" Đường Ngữ dụi dụi đầu làm nũng.

Băng Mật bật cười: "Tôi không có son dưỡng, là tôi thấy cậu hay bôi, tôi dùng son của cậu bôi cho cậu nhé." Hắn nói rồi đưa tay vào túi áo đồng phục cậu lần mò, tìm thấy son dưỡng trong đống đồ linh tinh.

Đường Ngữ thẳng người, kinh ngạc nhìn Băng Mật thật sự mở nắp son dưỡng ra bôi cho cậu, "Cậu làm thật á?"
"Thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ hôn ngắn hơn, cậu kêu dừng sớm một chút là được." Băng Mật cười nói.

"Nói rồi mà, không phải là tôi muốn kêu dừng là có thể dừng đâu, do hệ thống điều khiển hết." Đường Ngữ vẫn luôn cảm thấy Băng Mật không tin lời cậu.

Y như rằng, Băng Mật ra vẻ "tôi tin mới lạ", đặt son dưỡng lên môi Đường Ngữ, nhẹ nhàng bôi.

Son dưỡng có mùi trái cây thoang thoảng ngọt ngào, lúc Băng Mật ngửi được mùi này lại muốn hôn cậu, nhưng vẫn phải kiềm lại, bằng không Đường Ngữ gọi hắn là cầm thú cũng có lý.

Nòng Nọc vẫn đứng lặng người trong hành lang tối om, tưởng tượng hơn n cảnh tượng trong đầu, càng tưởng tượng càng thấy khó tin.

Đột nhiên cậu ta lấy điện thoại ra, đúng lúc thấy đã nửa tiếng trôi qua, hai người đó rốt cuộc đang làm gì mà lâu như vậy, cậu ta sốt ruột sắp chết rồi, giày vò quá đi mất.

"Két——" Cửa ra sân thượng bị mở ra, chỗ gỉ sét phát ra âm thanh chói tai.

Băng Mật nhẹ nhàng nắm tay Đường Ngữ đi ra, hoàn toàn không chú ý có người đang đứng trong chỗ tối, sau đó xoay người đóng cửa lại, hành lang lại chìm vào bóng tối.


Đường Ngữ thẫn thờ để Băng Mật kéo đi, tay phải bụm lại che đôi môi kì quái, cậu đã nghĩ kĩ lý do rồi, nếu có ai hỏi cậu sẽ nói là do ăn que cay.

"Đứng lại!"
Âm thanh không hề nhỏ khiến cả hai cứng người ngay lập tức, đồng thời nhìn qua chỗ vừa phát ra tiếng, kết quả bị đèn pin điện thoại Nòng Nọc soi trúng, Đường Ngữ giơ tay che mắt, giận dữ nói: "Mày làm cái trò điên khùng gì đấy?"
Nòng Nọc dùng đèn pin điện thoại soi Đường Ngữ, rồi lại soi Băng Mật, người sau vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí còn có nguy cơ đánh người, cậu ta bèn soi Đường Ngữ lại: "Hai người ở ngoài đó cũng gần 40 phút, làm gì vậy?"
Băng Mật đưa tay che đi ánh sáng từ đèn pin điện thoại: "Tắt."
"Được anh Băng," Nòng Nọc ra vẻ đáng thương, nhưng lúc cúi đầu tắt điện thoại lại thấy được hai người đang nắm tay nhau, cậu ta sửng sốt kinh ngạc chỉ vào Đường Ngữ, "Mày, hai người..."
Đường Ngữ hơi xấu hổ, cậu đâu có ngờ Nòng Nọc vậy mà lại ôm cây đợi thỏ ở đây, nhìn thì có vẻ như là đã đi theo ngay từ đầu, không biết là trong lòng cậu ta đoán được cái gì rồ.

Cậu nhìn đi chỗ khác: "Không có gì, bọn tao nói chuyện chút thôi."
"Từ từ!" Ánh mắt Nòng Nọc dán vào môi Đường Ngữ, khi nãy cậu ta không chú ý, bây giờ nhờ vào ánh sáng mờ mờ mà thấy được môi Đường Ngữ vừa đỏ vừa sưng, như thể...!"Mồm mày bị cái gì gặm đấy?"
"Tao ăn que cay!" Đường Ngữ nói theo bản năng, dù gì thì khi nãy cậu cũng đã nghĩ kỹ trong lòng rồi.

"Xạo chó, rõ ràng là có mùi trái cây!" Mũi chó của Nòng Nọc cũng không phải là chỉ có hư danh.

Băng Mật lườm Nòng Nọc đang hùng hổ dữ dằn, khẽ kéo Đường Ngữ: "Mặc kệ cậu ta, đi thôi."
"Ừm ừm." Đường Ngữ che môi, theo Băng Mật xuống cầu thang, mặc kệ vẻ mặt kinh hãi tột độ của Nòng Nọc.

Nòng Nọc ở đằng sau ngơ tại chỗ, môi Đường Ngữ chắc chắn là do Băng Mật gặm, nhưng mà cái mùi trái cây kia thì giải thích thế nào, chẳng lẽ là hai người vừa ăn trái cây vừa hôn môi?
Móa nó!
Nòng Nọc hai tay bứt tóc, ôm đầu im lặng la hét.

Từ đây, liêm sỉ chỉ còn là dĩ vãng.

- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Vừa ăn trái cây vừa hôn môi là thế nào, cậu là trưởng lão trong làng thiểu năng trí tuệ hả?
Nòng Nọc: Chắc chắn là như vậy, suy nghĩ của tôi không sai.

Tiểu Ngân Hà: Thôi, cậu đi tìm mẹ* đi.

*Có một câu chuyện dành cho thiếu nhi là "Nòng nọc tìm mẹ" á, đại loại là đàn nòng nọc đi tìm mẹ, sau khi nhận nhầm vịt, cá, cua, rùa là mẹ mình và cuối cùng cũng tìm được ếch.

- --
*Khoai tây xàm xí: Chương này edit tốn não quá mụi ngừi ạ, tui cứ làm được vài câu là não lại bay màu, nên tui quyết định đi học bài Sinh, nhưng ngày hum nay bài Sinh của toi lại toàn là Hóa.-.

Não bay màu theo Nòng Nọc luôn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi