XÀI CHUNG HỆ THỐNG VỚI HOTBOY TRƯỜNG



Đường Ngữ còn đang định hỏi Lý Dịch Sâm, không ngờ Băng Mật lại tự nói ra, thế là vừa hay, cậu cười nói: "Đương nhiên là được rồi."
Băng Mật mỉm cười, như có như không nhìn Lý Dịch Sâm, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt tái mét của đối phương, tâm trạng hắn tốt hơn nhiều.

Lúc trước, mỗi một ánh mắt Lý Dịch Sâm nhìn Đường Ngữ, mỗi một câu nói với Đường Ngữ, mỗi một hành động với Đường Ngữ đều khiến Băng Mật khó chịu.

Đây là trực giác của bạn trai —— lòng dạ Lý Dịch Sâm không đơn thuần.

Nhưng Đường Ngữ lại không hề hay biết.

Ba người ngồi trong xe, Đường Ngữ ngồi ghế phó lái như thường lệ, Băng Mật ngồi ghế bên phải đằng sau.

Xe chạy trên đường, không khí trong xe rất kì lạ, Đường Ngữ không biết sự xấu hổ khó nói này từ đâu mà đến, cậu khó chịu xoay người, khóe mắt nhìn về phía Băng Mật.

Cậu thấy Băng Mật mặt vô cảm ngồi khoanh tay, không khí quanh người khiến người ta cảm thấy rét run.

Cậu lại nhìn Lý Dịch Sâm đang đen mặt lái xe, thỉnh thoảng lại bấm còi, trông có vẻ rất bực bội.

Đường Ngữ cúi đầu tự nhìn mình, cứ cảm thấy hình như hai người này không hợp nhau lắm, ai cũng câu nệ.

Bỗng cậu cảm thấy mình có áp lực rất lớn, hít sâu một hơi, trách nhiệm làm dịu bầu không khí là của mình rồi.

"Khụ khụ, mọi người ăn kẹo không?" Đường Ngữ lấy kẹo sữa Thỏ Trắng ra từ trong cặp.

Giọng điệu của Lý Dịch Sẫm vẫn ôn hòa: "Cậu đang lái xe, con đút cho cậu đi." Thật ra anh ta không hề muốn ăn, nhưng vì muốn chọc tức cái người dư thừa kia nên vẫn nói muốn ăn.

Đây không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật, như thể đã chắc chắn rằng Đường Ngữ sẽ không từ chối.

Điều này làm Băng Mật rất khó chịu.

Tất nhiên Đường Ngữ sẽ không từ chối, bởi vì hồi trước toàn thế này, cậu ngoan ngoãn lột vỏ đút kẹo cho Lý Dịch Sâm, rồi lại đưa viên kẹo trong tay cho Băng Mật ở đằng sau.

Băng Mật nâng mắt nhìn Đường Ngữ một cái, răng nghiến chặt, nhưng hắn vẫn nhận, chỉ không ăn.

Trong xe tràn ngập mùi kẹo ngọt ngào, làm dịu đi cái không khí kì lạ khi nãy.

Miệng Đường Ngữ nhai kẹo, thể xác và tinh thần cũng không căng thẳng nữa, quả nhiên tâm lý học không lừa cậu —— lúc con người ta ăn gì đó sẽ thả lỏng.


Sau đó Đường Ngữ kể cho Lý Dịch Sâm nghe những chuyện thú vị ở trường giống như mọi khi, Nòng Nọc vẫn là đối tượng chế nhạo chính.

Lý Dịch Sâm nghe xong chuyện 囧 Nòng Nọc theo đuổi Hướng Tâm, bèn hỏi Đường Ngữ đã thích ai chưa.

Đường Ngữ khựng lại, nuốt một ngụm nước bọt, người cậu thích chẳng phải đang ở trong xe à, nhưng dù cậu có mười lá gan cũng không dám nói ra, vì cậu sợ mình sẽ hù Lý Dịch Sâm, hơn nữa có vẻ Lý Dịch Sâm cũng không ủng hộ cậu yêu sớm.

Cậu chột dạ nói: "Tạm thời...!không có."
Sắc mặt của Băng Mật đã không thể dùng từ xanh để hình dung nữa rồi.

Lý Dịch Sâm nhìn con đường phía trước, cười một tiếng: "Vậy thì tốt."
Không lâu sau đã đến nơi, hôm nay là thứ sáu, trong công viên giải trí có hơn nửa là học sinh, còn có số ít là tình nhân.

Lý Dịch Sâm bảo Đường Ngữ đứng chờ để anh ta đi mua vé, kết quả Băng Mật nói: "Không cần đâu ạ, trước khi lên xe em đã lên mạng mua ba vé rồi, chú Lý...!À không, anh Lý, em đi lấy là vào được rồi."
Lý Dịch Sâm cong môi ngoài cười nhưng trong không cười, tên nhóc này mưu mô thật, cố tình gọi nhầm là chú Lý thì thôi, lại còn đoạt quyền chủ động của anh ta lên mạng mua ba tấm vé, khiến anh ta nợ một ân tình, càng khiến anh ta có vẻ không có kinh nghiệm dày dặn như tên nhóc này.

Quan trọng hơn là, Băng Mật ngầm nói anh ta khác hai người họ!
"Vậy thì không cần phải đợi lâu rồi!" Đường Ngữ hớn hở, cậu nghe không hiểu mấy cái chuyện quanh co lòng vòng đó.

Lý Dịch Sâm cảm thấy hình như mình đang yếu thế, thấy Băng Mật đi lấy vé, anh ta bèn nói với Đường Ngữ: "Cậu đi mua trà sữa cho con."
Hai người đi hai ngả, để lại Đường Ngữ đứng một mình.

Cậu gãi đầu cúi đầu nhìn chân.

Không lâu sau đó, hai người lại đi đến chỗ Đường Ngữ.

Băng Mật đưa vé trong tay cho hai người kia, Lý Dịch Sâm cũng đưa trà sữa cho hai người kia, nhưng Băng Mật lại nói: "Ngại quá, em không uống trà sữa, với cả Đường Ngữ muốn đi chơi, không cầm được đâu."
"Đúng ha." Tay định nhận trà sữa của Đường Ngữ rụt lại.

Băng Mật đắc ý cười tự tin, trong đó còn ẩn một tí gian xảo: "Nên là...!anh Lý cầm giúp chúng em đi."
Trong khoảnh khắc ấy, Lý Dịch Sâm muốn bóp nát ly trà sữa, răng hàm nghiến ken két, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn bình tĩnh.

Là do anh ta tính sai, tên nhóc này đúng là không phải đèn cạn dầu!
Rất nhanh, anh ta đã giấu hết cảm xúc, thoải mái hào phóng cười nói: "Vậy anh vứt đi là được."
Anh ta vứt ly trà sữa chưa mở vào thùng rác.

Đường Ngữ không biết hai người bọn họ đã âm thầm đấu với nhau hai hiệp, vẫn cười xán lạn như ánh mặt trời, kéo họ đến trước trò con lắc khổng lồ.

"Há há, lâu lắm rồi tôi không chơi trò này!" Đường Ngữ vào con lắc đang bay cao nói.


Người ở dưới đất có thể nghe được rõ ràng tiếng hét của người ngồi trên con lắc, cũng không biết là sướng hay là sợ.

Lý Dịch Sâm đỡ trán: "..." Tuy rằng anh ta là kiến trúc sư, nhưng với mấy trò chơi kích thích như thế này, lòng anh ta vẫn hơi thấp thỏm, không tin có thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm, dù sao trên tin tức vẫn hay nói mấy trò chơi cảm giác mạnh có trục trặc dẫn đến rất nhiều người chết.

Vốn dĩ anh cũng không thích công viên giải trí lắm, nhưng Đường Ngữ muốn chơi, anh ta cũng không muốn dội một gáo nước lạnh.

Lòng Lý Dịch Sâm chống cự, nhưng nếu không chơi thì có vẻ anh ta quả thực có cách biệt lớn với học sinh cấp 3, mà anh ta cũng đâu có già, chỉ là lớn hơn có vài tuổi...!mà thôi.

Băng Mật nuông chiều nói với Đường Ngữ: "Tôi chơi với cậu."
"Được được được." Đường Ngữ cười thành một bông hướng dương.

Lý Dịch Sâm đang do dự thì nghe Băng Mật nói: "Anh Lý, anh mặc đồ tây thế này hay là đừng đi, lỡ đâu có người ói lên người anh."
Trước đó Lý Dịch Sâm chưa để ý đến quần áo của ba người, bây giờ bị Băng Mật nhắc nhở như vậy, anh ta nhận ra hai người kia đều mặc đồng phục màu xanh trắng, ở trong là áo hoodie cùng kiểu, còn anh ta mặc đồ tây chẳng ăn nhập gì với họ.

Anh ta tức đến nỗi lông mày giật giật, gương mặt đẹp trai không giả bộ cười được nữa.

Băng Mật không có lúc nào là không ám chỉ anh ta có khoảng cách với bọn họ!
Lý Dịch Sâm tức quá hóa cười, bây giờ anh ta coi như đã hoàn toàn hiểu được địch ý giữa mình và Băng Mật đến từ đâu, bởi vì cả hai đều có suy nghĩ không thuần khiết với Đường Ngữ, coi đối phương là —— tình địch!
Chưa bao giờ anh ta nghĩ tới mình sẽ có một ngày đi tranh giành tình cảm với một nam sinh cấp ba, lại còn nhiều lần ở thế yếu.

Nhục nhã, nhục nhã, còn nhục hơn cả việc bị tát vào mặt.

"Đồ tây thôi mà, dơ thì vứt đi, sao không quan trọng bằng việc chơi cùng với bé Đường nhà mình chứ." Lý Dịch Sâm không hổ là người lăn lộn trên thương trường, quản lý cảm xúc rất tốt, bây giờ đã không thể nhìn ra được một chút tức giận nào, chỉ còn lại hào phóng và nuông chiều.

Anh ta làm lơ Băng Mật, ôm vai Đường Ngữ bước đi: "Bé Đường, lát nữa con mà có sợ thì ôm lấy cậu nhé."
"Ờm...!Con không có sợ đâu." Đường Ngữ nói rất nghiêm túc.

Băng Mật ở đằng sau hai người vẻ mặt lập tức tan vỡ, đen như than, tay nắm thật chặt rồi lại buông ra, lấy điện thoại gọi một cuộc.

"Alo, Kha Đô, cậu đang ở đâu?" Băng Mật nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người đằng trước.

"Tôi và Đường Ngữ mời cậu đi công viên giải trí chơi, có đến không?"
Nòng Nọc ở đầu bên kia vui vẻ phấn chấn đồng ý, hoàn toàn không biết nơi mình sắp đến là Tu La tràng.

Đến khi Nòng Nọc tới công viên giải trí, ba người đã xuống khỏi con lắc khổng lồ.


Mặt Đường Ngữ ửng hồng, vừa nãy cậu hét đến là hăng say, cực kì sảng khoái, cảm giác đã phát tiết được hết áp lực học hành của dạo gần đây.

Mặt Băng Mật trắng bệch, không nhìn ra được tâm trạng.

Còn Lý Dịch Sâm mặt xanh như tàu lá chuối đang vịn thùng rác vịt Donald nôn ra.

Lúc Nòng Nọc tới thì nhìn thấy hình ảnh kỳ dị này, cậu ta tưởng chỉ có hai người Đường Ngữ và Băng Mật, không ngờ lại có cả anh Lý nữa.

"Anh Lý, anh có sao không?" Nòng Nọc đi qua, lấy khăn giấy ra đưa cho Lý Dịch Sâm.

Lý Dịch Sâm nhận khăn giấy, lau miệng, hít sâu vài hơi, hồi phục tâm trạng, nhìn vịt Donald trước mặt, lập tức cảm thấy ngay cả thùng rác cũng đang ám chỉ cười chê anh ta "già"!
Anh ta đứng thẳng dậy, nhìn Nòng Nọc, thấy Nòng Nọc cũng mặc đồng phục, chỉ là áo hoodie ở trong là màu xám.

Cả ba người đều mặc đồng phục, chỉ có anh ta mặc đồ tây.

"Ai gọi chú tới?" Lý Dịch Sâm tái mặt hỏi.

Lần đầu tiên Nòng Nọc thấy anh Lý đẹp trai phóng khoáng có biểu cảm đáng sợ như vậy, trong lòng thấp thỏm trả lời: "Anh, anh Băng."
"À!" Lý Dịch Sâm tức muốn hộc máu.

Cuộc gặp riêng của với mình Đường Ngữ lại bị một cái bóng đèn lòng dạ thâm sâu cắt ngang, chưa hết, lại còn có thêm một cái bóng đèn ngu ngốc khờ dại!
"Cậu nhỏ, cậu có sao không?" Đường Ngữ chạy tới vỗ lưng Lý Dịch Sâm.

Lý Dịch Sâm chạm phải ánh mắt đang muốn cười của Băng Mật, trong nháy mắt, anh ta muốn xé nát tên học sinh cấp 3 này.

Anh ta quay đầu cười miễn cưỡng với Đường Ngữ: "Không sao, chắc là do lâu rồi không chơi nên không quen."
Trong mắt Đường Ngữ đầy lo lắng, nếu biết sớm thì cậu đã không nói muốn đến công viên giải trí chơi rồi, bây giờ lại làm mọi người không vui.

"Èo, cháu trai mày cũng tới rồi." Đường Ngữ thấy Nòng Nọc cũng đến, trong lòng vẫn hơi vui vẻ.

Vừa rồi Nòng Nọc đã thấy anh Lý và Băng Mật dùng mắt giao tiếp, cười không nổi, đơ mặt đáp lại Đường Ngữ một tiếng.

Tuy cậu ta không biết tại sao hai người kia lại căm ghét đối phương, nhưng vẫn cứ cảm thấy mình không nên tới.

Cuộc đi chơi của ba người biến thành bốn người.

Mọi người ngồi nghỉ trên băng ghế một lúc rồi đi chơi tiếp, chỉ là cả ba người đều khuyên Lý Dịch Sâm đừng đi nữa, Lý Dịch Sâm cảm thấy mình bị ghét bỏ.

Đúng là anh ta đã lâu không chơi mấy trò này, sau khi đi làm thường ngồi trong văn phòng, đột nhiên đi chơi trò cảm giác mạnh nên không chịu nổi, đến bây giờ cơ thể vẫn còn hơi mệt.

Thở dài trong lòng.

Nếu tên khốn Băng Mật kia không xuất hiện, hẳn anh ta cũng không nhận ra cách biệt giữa mình và Đường Ngữ không chỉ có tuổi tác.


Ba người chơi điên cuồng một trận, cơ địa thiếu niên dễ nóng, rất nhanh đã nóng đến đổ mồ hôi, kéo dây khóa kéo phanh vạt áo ra, để lộ áo hoodie ở trong.

Nòng Nọc nhìn thoáng qua cái, mắt dán vào áo hoodie của hai người: "Khéo quá nhỉ, bọn mày mặc cùng một kiểu kìa!"
Đường Ngữ và Băng Mật nhìn nhau cười, Đường Ngữ cười nói: "Cái này gọi là đồ đôi."
"!" Nòng Nọc kinh ngạc nhăn mặt, đảo mắt: "Coi như tao chưa nói gì hết."
Chó độc thân lại một lần nữa chịu mười ngàn điểm đả kích.

Băng Mật cúi đầu nhìn đồng hồ, 6 giờ rưỡi, hắn nói: "Chơi xong rồi thì chúng ta về nhà đi?"
"Được thôi, tôi không có vấn đề gì hết." Nòng Nọc.

Lý Dich Sâm đứng chờ bọn họ ở băng ghế bên này, trông có hơi chán nản, tay phải cầm một điếu thuốc lá đã hút hơn nửa, khói bị gió thổi đi.

"Cậu nhỏ, chúng ta về thôi." Đường Ngữ cười đi tới.

Lý Dịch Sâm lại hút một hơi, sương khói lượn lờ trước mặt, cậu bé cười đến là đáng yêu ấy đang đi về phía anh như mọi khi, như thể xung quanh không có một ai khác, Đường Ngữ vẫn chỉ là bé con hay đi theo anh ta, chỉ quấn một mình anh ta, chỉ ngưỡng mộ một mình anh ta.

Nhưng khi sương khói tan đi, lúc gương mặt Băng Mật hiện rõ, ngực anh ta như bị thủng một lỗ, tên đao phủ này phơi bày cái sự thật máu chảy đầm đìa ra trước mắt anh ta —— Đường Ngữ đã định sẵn là người mà anh ta không thể nào có được.

Tàn thuốc bị ném xuống đất rồi bị giày da giẫm tắt.

Lý Dịch Sâm nở một nụ cười: "Hôm nay chơi có vui không?"
"Đương nhiên là có rồi ạ!" Đường Ngữ.

Lý Dịch Sâm muốn thân mật ôm vai Đường Ngữ như trước, ngờ đâu tay vừa mới đặt xuống đã bị một bàn tay khác hất đi.

"Ngại quá anh Lý, bây giờ cậu ấy nóng lắm." Băng Mật vừa nói vừa cởi cái khăn quàng trên cổ Đường Ngữ xuống.

Khăn quàng này là của hắn, lúc ấy quàng cho cậu là để che dấu hôn trên cổ Đường Ngữ.

Lúc này, Đường Ngữ đã quên chuyện trên cổ mình có cái gì nên chả cảm thấy gì hết, nhưng Nòng Nọc và Lý Dịch Sâm đứng đó đều sững sờ, ánh mắt dừng lại ở phía bên phải của cái cổ trắng ngần của Đường Ngữ, chỗ đó...!có một dấu hôn nhỏ, bị áo hoodie màu trắng che khuất một nửa.

Nòng nọc: "..." Đậu má.

Lý Dịch Sâm: "..." Ngây dại.

- --
Tác giả có lời muốn nói:
Nòng Nọc sụp đổ: Ai đó tới cứu tôi với!
Lý Dịch Sâm: Súc sinh!
Băng Mật: Còn đỡ hơn biến thái!
Bé Đường: Mọi người làm sao vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi