XIN CHÀO! THỊ TRƯỞNG ĐẠI NHÂN



Âu Dương Duệ im lặng không nói,chỉ nhìn mặt nghiêng của thiếu niên đang mỉm cười,thật lâu sau mới đứng dậy mở miệng  “Trễ rồi, chúng ta về thôi.”

Từ bãi cát trở về khách sạn, hai người đều trầm mặc. Cảm giác mọi người trên đường đều đang nhìn bọn họ,Tề Ninh nhéo nhéo lòng bàn tay, có chút bối rối không biết ra sao. Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cậu sẽ lẳng lặng đi bên cạnh một người khác, không có tuyệt vọng, không có bất đắc dĩ,không có thống khổ, chỉ tràn đầy loại tình cảm không biết tên cùng vô hạn khát khao đối với tương lai.

Nếu Âu Dương Duệ chính là người mà vận mệnh ban cho cậu, vậy, cậu hoàn toàn biết ơn vận mệnh đã an bài.

Thời điểm chia tay, Tề Ninh không dám nhìn mặt Âu Dương Duệ,quét thẻ xong trực tiếp vào phòng,ngay cả bản thân Tề Ninh cũng không biết vì cái gì mình lại vô dụng như vậy. Một khi Âu Dương Duệ đứng trước mặt, cậu lập tức trở thành một đứa bé không hiểu chuyện, mỗi một ánh mắt cử chỉ của đối phương đều có thể chi phối chính mình.

Sự thật làm cho người ta không khỏi uể oải.

Bởi vì cơn mưa bất chợt,kế hoạch cắm trại bên bờ cát bị hủy bỏ, Tề Hạ thương tâm thật lâu,lại nhìn cơn mưa phi thường ngoan cố bên ngoài, đành nhận mệnh. Tề Ninh sủng nịnh ôm cô vào ngực,an ủi nói “Đêm mai hẳn sẽ không mưa.”

Tề Hạ nhu thuận gật đầu, chôn vào lòng anh trai ngủ say.


Trong căn phòng tổng thống im lặng,ngọn đèn nhu hòa,bố trí trang nhã  cùng cửa sổ sát đất xa xỉ,toàn bộ này đó đều đánh không lại ngôi nhà mà Tề Hạ cho cậu.

Tề Ninh vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô,nội tâm một mảnh thỏa mãn,vô luận thế giới có thay đổi,thế sự khó lường bao nhiêu,chỉ cần Tề Hạ bên cạnh,qua đi hết thảy đều trở thành phong cảnh.( không quan trọng)

Trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh của Âu Dương Duệ,gương mặt người nọ vĩnh viễn đều mang theo nụ cười ôn hòa,đáy mắt tràn đầy ôn nhu.

Tề Ninh khẽ nhắm mắt ngã lên sôpha,trong lòng ngũ vị tạp trần.

Người kia quá khó nắm bắt,tuy rằng luôn nở nụ cười, lại mạc danh kì diệu khiến người ta sinh ra cảm giác áp bách, mơ hồ nhưng sừng sững, không thể bỏ qua.

Thân là thị trưởng, hai mươi lăm tuổi đã ngồi lên vị trí kia đương nhiên không phải là bao cỏ.

Ít nhất, trong mắt Tề Ninh,muốn bằng tuổi này liền ngồi lên vị trí kia thì không có khả năng là người thường. Âu Dương Duệ xuất thân từ một gia tộc khổng lồ,không cần nòi,chỉ nhìn ngôn hành cử chỉ của anh đã đoán được. Huống chi, cái gọi là khí chất không phải một sớm một chiều có thể bồi dưỡng, như vậy, để leo lên địa vị như ngày hôm nay không biết đã dẫm đạp lên vai của biết bao nhiêu người, hay, thân phận bối cạnh rốt cuộc phải cường đại như thế nào mới có thể đạt được?

Lần đầu tiên, Tề Ninh phát hiện bản thân hoàn toàn không thể lý giải người đàn ông tên Âu Dương Duệ này.

Cậu chỉ biết tên đối phương, không hơn.

Người đàn ông trầm mặc trong bóng tối vào lần đầu tiên gặp gỡ,khẳng khái cho cậu mượn điện thoại tư nhân, mỉm cười muốn cậu dẫn đi tham quan trường học cũ,này đó tất cả cuối cùng đều hợp lại thành một cái tên – Âu Dương Duệ.

Cửa đột nhiên chuyển động,phát ra tiếng vang yếu ớt. Tề Ninh cảnh giác mở mắt nhìn ra cửa, bắt gặp Tạ Đông mới nhẹ nhàng thở ra.

_”Còn chưa ngủ sao?” Tạ Đông nhẹ nhàng đi tới, nhỏ giọng hỏi

Tề Ninh không trả lời, cúi đầu nhìn Tề Hạ đang ngủ say trong lòng mình,mềm nhẹ ôm cô vào gian phòng trong góc. Dàn xếp Tề Hạ xong,Tề Ninh mới trở ra,Tạ Đông đang ngồi trên sôpha xem TV, thấy Tề Ninh lập tức hỏi “A Ninh, hôm nay cậu cùng Âu Dương Duệ cả ngày sao?”

Tề Ninh nhìn y một cái “Bạch Vũ nói anh gặp bạn, ai vậy?”


Cậu vô tâm hỏi đến vấn đề riêng tư của Tạ Đông,chỉ định lảng sang chuyện khác mà thôi. Nào biết Tạ Đông vừa nghe cậu hỏi,hai má lập tức ửng đỏ. Tề Ninh bất đắc dĩ âm thầm thở dài, những kẻ đang yêu quả nhiên đều là ngu ngốc,xem bộ dạng của Tạ Đông,kẻ không biết còn tưởng rằng đầu y bị lư ( lừa) đá.

_”Chính là…hắn.” Thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi của Tạ Đông khiến Tề Ninh không khỏi hoảng sợ,lần đầu tiên cậu nhìn đến Tạ Đông ôn nhu như vậy, làm cho người ta nhịn không được…mao cốt tủng nhiên.

_”Ngày mai hẹn hắn qua đây ăn cơm đi.” Tề Ninh bình tĩnh nói,Tạ Đông lập tức gật đầu như đảo tỏi “Được chứ, được chứ.” Phảng phất như đã chờ đợi thời khắc này rất lâu.

_”A Ninh, hôm nay cậu thị trưởng Âu Dương đi đâu vậy?” Tạ Đông như cũ không quên chuyện này,Tề Ninh suy nghĩ một chút,chậm rãi mở miệng “Gặp nhau ở suối nước nóng,sau đó hẹn đi ăn thị nướng, rồi gặp gỡ Bạch Vũ, cứ như vậy.”

_”Hết rồi?” Tạ Đông há hốc mồm

_Hết rồi.

Kì thật Tạ Đông cũng không quá hiểu được, vì cái gì thời gian gần đây xác suất Tề Ninh ngẫu nhiên chạm mặt Âu Dương Duệ lại cao như vậy. Theo lý thuyết, là thị trưởng của một thành phố,Âu Dương Duệ vốn nên bề bộn nhiều việc mới đúng, như thế nào vừa không phải ngày nghỉ cũng không phải cuối cùng, tận một nơi xa xôi như suối nước nóng còn đụng phải? Qủa thật không ngoài sức tưởng tượng a.

Thời điểm muốn tiếp tục đặt câu hỏi,mới phát hiện vị trí bên người đã rỗng tuếch,Tề Ninh không biết đã về phòng từ bao giờ.

Chỉ chừa lại mỗi Tạ Đông ngồi trong phòng khách suy nghĩ miên man,vốn định trở về moi chút thông tin từ Tề Ninh,nào ngờ…Haiiizzz, sớm biết vậy ở luôn với người nọ thì tốt rồi, vừa nghĩ tới vẻ mặt phẫn nộ cùng bất đắc dĩ của người nọ,Tạ Đông liền đắc ý ôm gối cười rộ lên,nếu bị đàn em của y bắt gặp, sợ là muốn tự sát tập thể.

Sáng hôm sau, dùng xong điểm tâm, Tạ Đông mang theo tâm tình vui sướng ra ngoài, nói muốn đi tiếp đãi một nửa của mình.

Nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo của y,Tề Ninh chỉ có thể mỉm cười,Tạ Đông quả nhiên nghiêm túc,chỉ là không biết người kia có thật lòng với y hay không.

Tề Hạ nhìn biểu tình trên mặt anh trai,nghi hoặc hỏi “Anh hai,anh cười gì vậy?”

_”Không có gì.” Tề Ninh hồi thần tiếp tục vùi đầu ăn bữa sáng,sau đó dường như nhớ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi “Hôm qua Bạch Vũ đưa em trở về liền đi sao?”

_”Không có a, phòng sư phụ ở cách vách.” Nhắc đến Bạch Vũ, Tề Hạ thật vui vẻ. Tề Ninh nhìn nụ cười sáng lạn hơn cả ánh sao của cô cũng mỉm cười theo,ngay cả chuyện tại sao Bạch Vũ lại ở cách vách cũng quên mất.

Thật vất vả mới được ra biển chơi, Tề Hạ căn bản đâu chịu ngồi yên. Vừa ăn sáng xong đã lôi kéo Tề Ninh ra ngoài tản bộ. Khách sạn ôn tuyền dựa biển mà xây,trang hoàng cao nhã, kẻ có thể ra vào nơi này phi phú tức quý. Hoàn cảnh xanh hóa tự nhiên phi thường đúng chỗ,từ cầu thang xoay tròn nhìn xuống,bắt gặp không ít người đang lướt ngang qua. Sàn nhà cẩm thạch dưới chân sáng bóng rực rỡ phản chiếu bóng người,phía Đông đại sảnh là khu nghỉ dưỡng, bên trái xây loạt cửa sổ sát đất,từ nơi này nhìn qua,có thể thấy cây cối xum xuê bên ngoài cùng một đám người đang nói chuyện phiếm.


Đây là một quán cà phê ngoài trời,thuộc sở hữu của khách sạn,hết thảy bánh ngọt tráng miệng cùng đồ uống đều miễn phí,giờ phút này không ít người đang ngồi bên bàn cười đùa trò chuyện.

Tề Hạ đột nhiên đề nghị “Anh hai, chúng ta qua đó ngồi đi.”

Tề Ninh tự nhiên đồng ý.

Ngồi trên chiếc ghế tròn có hình dạng giống trái dừa,Tề Hạ hưng phấn cười to “Anh hai, lần đầu tiên em thấy cái ghế như vậy đó, lạ thật.”

Tề Ninh nhìn gương mặt rạng rỡ như ánh dương quang của cô,trong lòng không khỏi xót xa.

Mười năm trước, cậu thế nhưng không phát hiện,thì ra Tề Hạ dễ dàng thỏa mãn như thế.

Một chuyến du lịch gần nhà, một chiếc ghế mang hình thù kì dị, có thể khiến cô thỏa mãn,vui vẻ cười rộ lên.

Tiểu Hạ của cậu, nguyện vọng chỉ nhỏ nhoi như vậy,bé nhỏ đến mức khiến trái tim người ta nhói đau.

Tề Ninh vươn tay xoa xoa mặt cô,nụ cười nở rộ bên môi “Tiểu Hạ, anh hai nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc.”

Hết chương 24




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi