XIN DÂNG CÁ MUỐI CHO SƯ TỔ

Liêu Đình Nhạn: Vì sao luôn không theo kịp ý nghĩ của đại lão này? Hơn nữa mỗi lần đều cảm thấy có phải mình xem thiếu mười tập cốt truyện, nên mới có thể xuất hiện tình huống không có cách nào giao lưu bình thường như thế này.

Tư Mã Tiêu còn đang dùng ánh mắt thúc giục nàng trả lời, nhưng Liêu Đình Nhạn đầu đầy dấu chấm hỏi cũng không rút ra được cái gì.

một nam nhân nói nguyện ý đưa mệnh cho mình, loại chuyện này hẳn là thực đáng giá để cảm động. Nếu đặt vào bất kì một quyển tiểu thuyết ngôn tình nào, đó hẳn là cảnh tượng nam chính thổ lộ với nữ chính. Nhưng mà, vị đại lão Tư Mã Tiêu này lại có năng lực nói ra giống như muốn đòi mạng người ta.

Liêu Đình Nhạn chưa trải qua ứng đối trường hợp như vậy, qua một lát tuôn ra: “líu ríu líu ríu líu ríu?”

Tư Mã Tiêu trừng nàng: “nói tiếng người.”

Ta mẹ nó hiện tại là rái cá a, còn không phải là thanh âm này.

Tư Mã Tiêu: “Ngươi muốn mệnh ta không?” BUFF nói thật thêm vào!

Liêu Đình Nhạn buột miệng thốt ra: “không được đâu.”

Tư Mã Tiêu nhíu mày nhìn nàng, còn có vài phần ý vị khó chịu: “Đây không phải nhiệm vụ của ngươi sao, tuy ngươi không muốn giết ta, nhưng ta chết ở trong tay ngươi, rốt cuộc vẫn có chỗ lợi đối với ngươi, sao một chút tâm tiến tới ngươi cũng không có.”

Liêu Đình Nhạn mộng bức, nàng còn chưa hoàn toàn làm rõ giả thiết trên người mình đâu. Bất quá nói về tâm tiến tới này thì đúng rồi, nàng thật sự không có. trên thế giới có người vất vả cần cù phấn đấu, cũng có người càng thích cuộc sống nhẹ nhàng bình phàm, nàng chính là như vậy.

“Là thế này, nhiệm vụ của ta không quan trọng, ta cũng không muốn giết người, không muốn mạng của ngươi, ta cảm thấy hiện tại trạng thái tinh thần của ngươi tốt đẹp, không phải rất giống người sắp chết, nếu không ngẫm lại biện pháp tìm người nào khám thử xem, hoặc là ăn chút linh đan gì đó, ta cảm thấy ngươi còn có thể cứu chữa, không cần tùy tiện từ bỏ trị liệu như vậy.” Liêu Đình Nhạn còn quá khẩn trương, nhìn máu trên người hắn nhỏ giọt, rất muốn bảo hắn đi gặp bác sỹ.

Tư Mã Tiêu: “Ngươi thật không cần?”

Liêu Đình Nhạn: “không cần.”

Tư Mã Tiêu: “Ta đã cho ngươi cơ hội cuối cùng.”

Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên cảm giác lông sau lưng dựng lên, nhịn không được duỗi móng gãi gãi, liền nghe Tư Mã Tiêu nói: “Nếu như vậy, ngươi cũng sẽ bồi ta cùng chết.”

Liêu Đình Nhạn:…… Sao ngài ra được kết luận này?

“Ngài thật sự không uống thuốc sao?” Liêu Đình Nhạn chịu không nổi.

Mới vừa nói xong, Tư Mã Tiêu ở trước mặt nàng phun ra một ngụm máu to. Liêu Đình Nhạn cả kinh, ý niệm thứ nhất trong lòng thế nhưng là: thật con mẹ nó lãng phí a, thứ này siêu trân quý!

Ngón tay Tư Mã Tiêu vừa động, ngọn lửa trống rỗng bốc cháy lên, thiêu sạch sẽ bãi máu vừa nhổ ra. Thấy Liêu Đình Nhạn nhìn chằm chằm, hắn thế nhưng còn cười ra tiếng, nói với nàng: “Đến khi ta chết, thân thể của ta cũng sẽ bị lửa này đốt sạch sẽ, nửa mảnh huyết nhục sẽ không để lại cho bọn hắn.”

Hoả táng a, vậy ngươi còn rất hiện đại đó.

Tư Mã Tiêu vẫy tay với nàng, “Lại đây.”

Liêu Đình Nhạn bay tới, thật cẩn thận đứng thẳng đạp lên trên đùi hắn. Nơi nơi đều là máu, chỗ này rơi xuống đất không tốt lắm. Tư Mã Tiêu rũ mắt nhìn nàng, biểu tình quái dị, ngữ điệu thong thả: “Ta cho rằng ngươi sẽ chạy, ta đã nói ngươi phải chết, sao ngươi còn không chạy.”

Liêu Đình Nhạn cảm thấy thứ nhất mình không có khả năng chạy trốn dưới mí mắt tổ tông. Thứ hai nàng hoài nghi hắn đang cố ý đợi nàng chạy, nếu giờ nàng chạy, phỏng chừng trong vòng ba giây đồng hồ sẽ bị hắn đốt thành than. Tuy rằng cũng không ở chung lâu lắm, nhưng hình như nàng đã thực hiểu biết hắn quỷ súc thế nào.

Tư Mã Tiêu: “Sao ngươi lại không chạy đi.” hắn không phải hỏi một vấn đề, càng như là cảm thán, tựa hồ nghĩ không rõ.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy người này sống thực quá rối rắm, cũng không biết rốt cuộc là muốn nàng làm như thế nào mới đúng. hắn nói mình sắp chết, giờ còn có đầu óc lăn lộn đồng đội là hay không đây, Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy hắn nên đi tìm bác sĩ, hơn nữa nàng thật sự chịu không nổi cả người hắn đầy máu như vậy.

“Sư tổ, ngài đã không tìm đại phu, hay là thay bộ quần áo để xử lý một chút đi?” Liêu Đình Nhạn cũng không biết vì cái gì bây giờ mình còn có một loại thong dong mê mang, thật giống như nhiệm vụ đã tới deadline còn chưa hoàn thành, nhưng vẫn không sợ hãi, thậm chí còn muốn lười nhác.

Tư Mã Tiêu dùng tay vuốt lông trên người nàng, tay đầy máu sờ soạng nàng đầy người màu đỏ, “Dù sao cũng bị đốt thành tro, là dáng vẻ gì thì có quan trọng đâu.”

Phát hiện lông trên người mình rối rắm bết vào nhau, Liêu Đình Nhạn: Cái móng heo thối này thật sự quá phận.

Tư Mã Tiêu vuốt rái cá, nằm liệt trên ghế, giống như một lão nhân đi đến cuối sinh mệnh, đã chuẩn bị an tường mà chờ chết. hắn vốn nôn nóng nay đã chậm rãi bình ổn xuống, lộ ra một loại mê mang và buông bỏ hiếm thấy —— tuy rằng động tác vuốt rái cá trong tay cũng không ngừng.

“Cứ như vậy chết đi, biểu tình của những người đó khẳng định rất thú vị, tộc Phụng Sơn triệt triệt để để diệt vong, bộ rễ của Canh Thần Tiên Phủ cũng phải chặt đứt, những thứ hấp thu huyết nhục mà trở nên phồn vinh đó, sẽ khô héo thực mau, tiên phủ đệ nhất sụp đổ suy tàn, chỉ trong vòng trăm năm.” Tư Mã Tiêu nói xong lời đó, thực vui sướng mà cười ha hả, giống người bệnh tâm thần điên điên khùng khùng.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một cỗ uy áp cường đại, mênh mông cuồn cuộn rơi xuống khoảng không phía trên mảnh sân.

Tiếng cười của Tư Mã Tiêu đột nhiên im bặt.

hắn biểu tình âm trầm nhìn ra bên ngoài, tuy rằng có nhà ở ngăn cách, nhưng thần thức của hắn đã có thể nhìn đến xa hơn mười dặm, đám người mênh mông cuồn cuộn ở bên ngoài là chưởng môn Sư Thiên Lũ mang theo một đám cung chủ, trưởng lão tới đây, trong vòng mấy hơi thở sẽ bao vây hắn lại.

“Tư Mã Tiêu, hôm nay không thể giữ ngươi lại!” Người chưa tới, tiếng tới trước.

Chưởng môn Sư Thiên Lũ ngày xưa ôn lương cung kiệm, làm người tính tình tốt cùng với gương mặt tử tế, lúc này đã không duy trì được dáng vẻ, ai nấy đều thấy được ông ta cực kì tức giận.

Có thể không tức sao, Sư thị bọn họ cẩn trọng mấy ngàn năm, hao tổn tâm cơ làm Bách Phượng sơn, là vì hoàn toàn nắm Canh Thần Tiên Phủ ở trong tay, xoay người làm chủ nhân, không còn bị Tư Mã thị dùng thế lực bắt ép. Tại đây lúc ngựa giống sắp thành công lại thất bại trong gang tấc, công lao sự nghiệp ngàn năm hoàn toàn không còn, đổi thành bất kì kẻ nào cũng chịu không nổi.

Hơn nữa tình huống tệ nhất còn chưa phát sinh, kẻ điên Tư Mã Tiêu này lúc trước che mắt ông ta, ám độ trần thương, đánh thẳng vào chỗ yếu hại, huỷ hoại tâm huyết của tộc Sư thị bọn họ, hiện giờ còn chuẩn bị làm Canh Thành Tiên Phủ cùng chịu chết theo, nếu để hắn làm linh hỏa tắt hoàn toàn, đây mới là tệ nhất. Bọn họ đã đứng ở đỉnh cao Tu Tiên giới quá lâu, bị đánh rơi khỏi thần đàn so với tử vong còn khó có thể tiếp thu hơn.

Bọn họ cần thiết vào trước thời điểm đó, nắm mệnh Tư Mã Tiêu trong tay! Dù thương vong nhiều cũng đành phải chịu!

Tư Mã Tiêu cười lạnh ở trong phòng, “Muốn mệnh ta, si tâm vọng tưởng. Bằng mấy thứ này, còn không thể hạ được ta.” hắn đứng lên, hoàn toàn không có bộ dáng gần chết, động cũng không thể động vừa rồi kia, ngược lại giống như một Tử Thần chuẩn bị đi thu hoạch sinh mệnh.

Tổ tông đột nhiên bốc cháy lên ý chí chiến đấu cầu sinh, chuẩn bị trước khi chết lại mang đi một đợt.

Vừa rồi không phải ngài còn một mảnh an tường chuẩn bị chờ chết sao, bây giờ người khác tới muốn mệnh ngươi, lập tức liền tiêm máu gà. Liêu Đình Nhạn cảm giác có vẻ hoang đường, đây là trạng huống kỳ ba gì, cảm tạ quân địch kích thích ham muốn cầu sinh của đại lão bên ta?

Nàng lại lần nữa trở thành vật trang sức, bị Tư Mã Tiêu mang theo đứng ở trên nóc nhà. Vì không phá hỏng hình tượng đại ma vương sư tổ vai ác trang bức này, Liêu Đình Nhạn, bề ngoài tự thân quá mức đáng yêu đành tạm nằm trong vạt áo hắn. Cảm tạ thân hình rái cá nhỏ xinh, nếu không thật đúng là trốn không được.

Hai bên đều đỏ mắt, sửa soạn chèm giết chỉ trong hai ba câu nói.

Tư Mã Tiêu hoàn toàn không quan tâm, trên người hắn bốc cháy lên ngọn lửa, ngọn lửa này biến thành biển lửa, hoàn toàn chuẩn bị tính toán mọi người cùng chết. Nhưng Sư Thiên Lũ bọn họ lại tiếc mệnh, không chịu dễ dàng bồi hắn cùng chết, bọn họ còn chuẩn bị đánh ngất Tư Mã Tiêu, mà không phải hoàn toàn đánh chết, cho nên cứ việc bọn họ đông người, vẫn bó tay bó chân.

Liêu Đình Nhạn trước kia nhìn Tư Mã Tiêu động thủ, nàng biết Tư Mã Tiêu rất lợi hại, là đại lão siêu siêu siêu cấp, nhưng đến trận chiến đấu này, nàng mới hiểu được đến tột cùng hắn nghịch thiên tới trình độ nào.

Đối phương trừ Sư Thiên Lũ, còn có rất nhiều tiền bối tiềm tu, nhân số xấp xỉ khoảng ba trăm người, mỗi người này có tu vi Liêu Đình Nhạn nhìn không thấu, hiển nhiên tu vi những người này so với nàng ở Hóa Thần kỳ con cao hơn ít nhất một đại cảnh giới, có lẽ còn không chỉ như thế.

Đây cơ hồ ra hết một nửa đại lão đỉnh tầng của Canh Thành Tiên Phủ đi? Phỏng chừng trừ ở lại trông coi, toàn bộ người có thể tới đều đã tới, dù sao cũng là đại sự sinh tử tồn vong. Liêu Đình Nhạn líu lưỡi, cảm thấy hôm nay chắc mình phải bỏ mạng ở chỗ này. Nàng tính toán ngày nghỉ phép của mình, cảm thấy mình hẳn là nên thỏa mãn.

Tư Mã Tiêu lại giết hai người, cười mười phần vai ác, Liêu Đình Nhạn không nhìn cũng biết những đại lão tiên phong đạo cốt có biểu tình khó coi đến đâu.

“không thể để hắn tới gần! hắn sẽ hấp thụ linh lực và tu vi của người khác!” Sư Thiên Lũ la lớn, lệnh cho chúng nhân phân tán ra.

Biển lửa dưới lòng bàn chân Tư Mã Tiêu trải ra càng thêm rộng lớn, vào lúc mọi người muốn lui về phía sau, lại cứng rắn bức bọn họ trở về.

“Vô dụng.” Tư Mã Tiêu ở trong biển lửa giống như cũng trở thành ngọn lửa, cùng biển lửa hòa hợp thành một thể, thậm chí phía sau hắn còn xuất hiện hư ảnh ngọn lửa kỳ lạ, là bộ dáng ngọn lửa linh sơn trướng lớn.

hắn không chút khách khí giết chết những người công kích hắn ở bốn phía, những người đó không hoàn toàn muốn giết chết hắn, ban đầu còn giữ tay, nhưng chậm rãi bọn họ liền phát hiện, giữ tay cái gì, nếu là không lấy ra bản lĩnh áp đáy hòm, vừa không cẩn thận là sẽ bị giết.

Tuy Sư Thiên Lũ mọi người nhìn qua là liên tiếp bại lui, không có bất kì biện pháp gì với Tư Mã Tiêu, nhưng Liêu Đình Nhạn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy trên cổ Tư Mã Tiêu nổi lên gân xanh, mười phần đáng sợ, mạch máu trên tay hắn cùng với làn da đã nứt nẻ, như đất khô cằn bị đốt, thê thảm lại đáng sợ. Liêu Đình Nhạn ở trong vạt áo hắn, còn cảm giác có máu tươi chậm rãi ướt sũng áo trong, cơ hồ sắp làm toàn bộ thân rái cá nhiễm huyết sắc.

Đến bây giờ, Liêu Đình Nhạn mới có một chút hiểu biết chân thật như vậy —— tổ tông này thật giống như là nỏ mạnh hết đà, thân thể sắp hỏng mất.

Tư Mã Tiêu phảng phất không ý thức được tình huống của mình có bao nhiêu không ổn, trong mắt hắn đều là huyết sắc đỏ bừng. Trong ánh mắt mọi người sợ hãi hoặc phẫn hận, hắn cười to, vung đôi tay, máu dừng ở nơi nào, nơi đó chính là một mảnh biển lửa.

Bọn họ tranh đấu ở trên bầu trời, biển lửa trải ở trên trời, kiến trúc trên mặt đất cũng bị nhiệt độ nóng bỏng nướng tan, còn thường thường có những người bị công kích rơi xuống như sao băng, rơi vào thành trì phía dưới. Trong thành mọi người ầm ĩ gào thét chạy trốn, các tu sĩ cấp thấp ở dưới uy hiếp cường đại không có gì khác với phàm nhân bình thường, cũng kêu gào sợ hãi chạy trốn, muốn thoát khỏi tòa thành trì đã trở thành chiến trường này.

Toàn bộ tu sĩ trên chiến trường đều không để ý đến những người này, tuy rằng ở trong mắt rất nhiều bá tánh phàm nhân, các tu sĩ cao cao tại thượng đều là thần tiên chính trực thiện lương, sẽ bảo hộ bọn họ trong tay ác yêu và ma vật, nhưng đó chỉ là ảo giác tốt đẹp một bên tình nguyện, trên thực tế các tu sĩ cũng không để ý tính mạng của một ít người.

Điểm này, Liêu Đình Nhạn thật ra sớm đã có hiểu biết thực chuẩn xác. Cho nên đại khái nàng là người bình tĩnh nhất trên chiến trường, nàng còn có tâm tư sửa sang lại không gian sáng lập ra trong ý thức của mình, vừa chờ chiến tranh kết thúc.

Trận chiến này càng kéo dài hơn so với Liêu Đình Nhạn tưởng tượng, sắc trời tối lại sáng, sáng lại tối, như cũ vẫn chưa kết thúc, chỉ có lửa lớn hình như vĩnh viễn không tắt, và Tư Mã Tiêu nuốt người giống như ác quỷ.

Liêu Đình Nhạn cuộn tròn ở trong ngực hắn, ngủ một giấc nho nhỏ, tỉnh ngủ rồi phát hiện toàn thân mình đều dính máu hắn. Tủ lạnh mở cửa hiện giờ biến thành lò than, không lạnh, nóng vô cùng.

Có một khắc, nàng hoài nghi máu trên người người này có phải đã cháy hết hay không.

Nàng nhịn không được vươn móng vuốt sờ sờ bụng Tư Mã Tiêu. Ngay sau đó nàng cảm thấy mình bị một bàn tay ẩm ướt huyết tinh đè lại.

“Ngươi đang sợ hãi?” Tư Mã Tiêu ách giọng nói: “Ngươi có cái gì mà sợ, chân chính phải sợ hãi chính là những cẩu đồ vật đối diện đó.”

Liêu Đình Nhạn không biết mỗi lần hắn trang bức nói lời tàn nhẫn đều phải hộc máu là cái thao tác gì, nàng cảm thấy hắn chống đỡ được đến hiện giờ đã thực không dễ dàng, hẳn là sắp không được.

Nàng liền nhẹ nhàng sờ sờ bụng tổ tông, nói: “Nếu thật sự quá đau, thì thôi bỏ đi, dù sao cũng phải chết, không cần thiết vì bọn họ mà kéo dài thời gian mình chịu thống khổ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi