XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Trên đời này vẫn có một người ta không đích thân nhìn sẽ không yên lòng

Phạm Dương thật sự không hiểu: Chọn rượu là chuyện tao nhã thú vị như thế, làm sao đến tay Văn Hành, đã bị hắn cứng rắn chơi thành ném tú cầu chứ?

Nhìn dáng vẻ Tiết Thanh Lan hoàn toàn không biết gì cả! Sao hắn có thể ra tay được, nói ra được?!

Văn Hành cảm nhận được ánh mắt muốn nói lại thôi của Phạm Dương, liếc nhìn một cái cảnh cáo, quay trở lại bên cạnh bàn cùng Tiết Thanh Lan, thấy tiểu nhị vẫn đang sững sờ hắn ho khẽ một tiếng, nhắc nhở: “Làm phiền, đưa rượu lên giúp chúng tôi.”

“Vâng.” Tiểu nhị chợt hoàn hồn, cúi người nói, “Khách quan đợi một lát, đưa lên liền.”

Khách khứa đầy tầng cũng đi theo xem náo nhiệt một lần, đều hơi có cảm giác nửa vời —— muốn khen một tiếng đẹp cho Văn Hành, nhưng con bướm bạc kia cuối cùng không rơi vào trong chén rượu, không tính là lấy được cái thứ nhất; muốn than một tiếng để bày tỏ tiếc nuối, hắn rõ ràng cố tình khiến bướm bạc rơi vào trong tay người bạn, người ta chơi rất thỏa mãn, không cần người khác tiếc nuối.

Tay Tiết Thanh Lan cầm con bướm bạc nhỏ nhắn tinh xảo kia, quả thực không ngờ “khiêm tốn” của Văn Hành là như thế này. Y biết rõ hành động lần này khiến người khác chú y, vốn không nên, nhưng một màn vừa rồi thực sự đẹp đẽ diệu kỳ, làm người ta cả đời khó quên, cho dù thế nào cũng không nói ra được “vô lý”.

Văn Hành thấy y ngẩn người, cố ý quấy rầy nói: “Đừng ngẩn ra nữa, đệ nhìn chằm chằm nó cũng không nhìn ra bông hoa. Nào, nếm thử tay nghề quán bọn họ xem thế nào.”

Tiết Thanh Lan lại quay mặt hỏi hắn: “Có thể mang con bướm bạc này đi không?”

Trong lòng Văn Hành xúc động: “Phải nói với tiểu nhị một tiếng, có lẽ không thể lấy không.”

Tiết Thanh Lan “Ừ” một tiếng, lúc này mới gắp điểm tâm lên nếm thử một miếng: “Hừm, ngon.”

Phạm Dương không thể nhịn được nữa, đang định mở miệng, Văn Hành lập tức liếc xéo hắn một cái, bảo hắn ngậm miệng yên tĩnh, tiếp đó nói với Tiết Thanh Lan: “Ngọt không? Nếm thử cái này nữa đi.”

Phạm Dương: “…”

Ngoài sửa sổ sóng nước mênh mông, gió từ mặt hồ thổi tới, đi qua bụi hoa, trong gió mát mang theo mùi thơm ngào ngạt. Chốc lát rượu được đưa đến, rượu cái nổi tiếng hai mươi năm tất nhiên là vô cùng ngọt thuần, “Nhị hoa sen” đặc biệt thơm mát. Văn Hành uống trà một mình, nhìn hai người họ uống với nhau, thỉnh thoảng gắp hai món điểm tâm cho Tiết Thanh Lan nhắm rượu. Phạm Dương khiếp sợ uy của Văn Hành, không dám nói nhiều một câu, chỉ có thể trò chuyện phong tục ở kinh thành, nghiên cứu thảo luận chiêu thức võ công. Nhàn nhã mãn nguyện như thế qua một buổi chiều, đợi đến khi mặt trời lặn xuống, ráng chiều đầy trời, ba người mới tận hứng trở về.

Khi quay lại quán trọ, Phạm Dương thấy Văn Hành đỡ Tiết Thanh Lan vào phòng. Hắn đợi một lúc lâu trong hành lang, muốn gọi Văn Hành nói chuyện với hắn một lát, ai ngờ lại mãi không thấy bóng người. Phạm Dương còn tưởng là xảy ra chuyện gì, đi tới gõ cửa một cái, gọi: “Công tử?”

Tiếng bước chân đến gần, Văn Hành đi ra mở cửa: “Làm gì?”

Phạm Dương tinh mắt, vượt qua bả vai hắn nhìn thấy Tiết Thanh Lan ngồi bên mép giường, trong lòng đột nhiên nặng nề, ngạc nhiên nói: “Công tử, hai người —— “

Văn Hành lách mình đi ra ngoài, xoay tay đóng kín cửa phòng, biết rõ hôm nay chạy không thoát, tất nhiên sẽ nói rõ với Phạm Dương, nên ra dấu im lặng bảo: “Có lời gì đến chỗ ngươi nói.”

Phạm Dương uống rượu hơi lâng lâng, chóng mặt dẫn hắn về phòng, hai người ngồi bên cạnh bàn. Phạm Dương kinh ngạc nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nói: “Thế tử, năm đó lúc trên đường chạy trốn, thuộc hạ đã nghĩ, nếu A Tước là huynh đệ ruột của người thì tốt, về sau hai người giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống không đến mức quá buồn.”

Văn Hành xua tay: “Nhà đã bị người ta tịch thu rồi, không cần nhắc lại những xưng hô ngày cũ.”

“Sau đó A Tước không còn, thuộc hạ thật sự lo lắng, sợ ngày nào đó công tử đi đường rẽ, hoặc là đi không nổi nữa, khi đó ngay cả người có thể khiến công tử quay đầu cũng không có.” Phạm Dương thở dài, “Đủ loại hôm nay, thuộc hạ đều nhìn ở trong mắt, không dám can thiệp quá nhiều vào việc riêng của người, chỉ mong công tử nể tình nhiều năm như vậy, nói thật cho tôi biết —— công tử và Tiết hộ pháp này rốt cuộc có quan hệ thế nào?”

Nếu hắn ta thẳng thắn khuyên can, Văn Hành tự có một trăm lý do thoái thác qua lại với hắn, nhưng Phạm Dương vừa bắt đầu đã móc tim móc phổi, hỏi trúng chỗ Văn Hành do dự, hắn ngược lại bình tĩnh cẩn thận suy tư một lúc, mới thận trọng đáp: “Trước mắt vẫn nên là bạn bè.”

Không biết là rượu có thể khiến người ta trở nên thông minh, hay là Phạm Dương rất nhạy cảm ở phương diện này, lập tức truy hỏi: “Nói cách khác, về sau có khả năng không phải bạn bè?”

Văn Hành không nói gì mà nhìn chằm chằm vào hắn, một chớp mắt ngắn ngủi trong lòng giống như long trời lở đất, thoát chốc xoắn xuýt quá ngàn vạn lần, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, thản nhiên nói: “Phải.”

Một chữ này nói năng có khí phách giống như gõ vào chuông đồng, gõ đến mức hai tai Phạm Dương ù đi, nhất thời thất thố cao giọng: “Y là hộ pháp Thùy Tinh tông, là đàn ông! Công tử, cậu không sợ sau này ngay cả trên giang hồ cũng không có chỗ cho cậu sống yên ổn sao?”

“Ngươi hét cái gì?” Văn Hành nói, “Nói nhỏ thôi, quán trọ này tường mỏng như giấy, không cách âm. Người ta vốn không có ý đó, lỡ bị ngươi hét động lòng, đến lúc đó xem ngươi kết thúc như thế nào.”

Phạm Dương bị hắn dạy rụt cổ lại, lại cảm thấy không dám tin: “Y không có ‘ý đó’ là sao? Chẳng lẽ chỉ là cậu mong muốn đơn phương?!”

Văn Hành nói: “Thanh Lan còn nhỏ, đối với mấy chuyện này không rõ ràng, trong lòng vẫn xem ta là huynh trưởng nhiều hơn. Ta cũng không tính là mong muốn đơn phương, vẫn chưa đến mức đó, đây chẳng phải ngươi cứ muốn ép hỏi ra một đáp án, mới gắng gượng giữ chuyện tương lai đến bây giờ.”

Phạm Dương lại không đồng ý, cứng rắn nói: “Công tử ngay cả chuyện tương lai cũng chắc chắn như thế, có thể thấy được xác thực có việc này.”

Văn Hành nghĩ cũng đúng, trong lòng hắn mặc dù biết đây chẳng qua là tình cảm mơ hồ, cách chung tình còn rất xa, nhưng hành động của  hắn ở trong mắt người ngoài, lại không khác động lòng là bao.

Sự im lặng của hắn không khác ngầm thừa nhận, Phạm Dương sầu đến độ cau mày: “Trên đời thiếu gì cô gái tốt, sao công tử lại cứ phải nhận định một người đàn ông chứ?”

Văn Hành cúi đầu nhìn mặt bàn, bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ ngày tan cửa nát nhà, ta sống là để báo thù, lúc mới lên núi Việt Ảnh, mỗi ngày đầy trong đầu đều nghĩ làm thế nào đồng quy vu tận với kẻ thù —— trời cao đối xử với ta bạc bẽo, ta cũng không lưu luyến thế gian, luôn cảm thấy chỉ cần giết được kẻ thù, cả đời này của ta cũng chấm dứt.”

“Về sau luyện công trong sơn cốc, trong bốn năm này dần dần nghĩ thông suốt một chút, ngoài thù hận ra, còn có công ơn, nếu sau khi ta báo thù may mắn còn sống, phải dần dần trả hết những công ơn này, mới có thể yên tâm thoải mái đi gặp người thân dưới lòng đất.”

Phạm Dương không phòng bị hắn bỗng nhiên nói đến quá khứ, nghe vào trong tai chỉ âm thầm kinh hãi. Trong mắt hắn ta, Văn Hành dù trải qua biến đổi mãnh liệt, nhưng làm việc lão luyện chín chắn, bái sư học nghệ trên núi Việt Ảnh cũng giỏi, trợ giúp hắn ta mở tiêu cục Lộc Minh cũng giỏi, hoàn toàn không nhìn ra điểm khác thường. Ai có thể ngờ được trong những năm kia hắn lại thường mang chí hướng muốn chết, trong lòng ngoại trừ báo thù thì không có suy nghĩ khác à?

“Quá khứ công tử tự ép chặt quá,” Giọng nói Phạm Dương hơi dịu lại, bùi ngùi nói, “Cũng là thuộc hạ vô dụng, chưa thể san sẻ với công tử.”

“Nếu ngươi vô dụng, bây giờ ta sẽ không ngồi ở đây, giải thích những lời này với ngươi.” Văn Hành cũng hít một hơi, “Trước đó vài ngày ta gặp được Thanh Lan trên đại hội luận kiếm, biết được những chuyện đệ ấy trải qua trong miệng sư huynh ta, khi đó mới bỗng nhiên nhận ra, trên đời này còn có một người ta không đích thân nhìn sẽ không yên lòng.”

Câu nói này nhẹ nhàng, trọng lượng lại kinh người. Trong lòng Phạm Dương giật thót, không cần Văn Hành giải thích, cũng biết hắn để tâm Tiết Thanh Lan, đã xem y là lo lắng cực nặng.

Dù hắn xem Phạm Dương là huynh đệ như tay chân, Văn Hành cũng chỉ nói rõ câu này. Bây giờ Tiết Thanh Lan còn ngây thơ, bản thân hắn cũng chưa hoàn toàn làm rõ tấm lòng, nói nhiều chỉ sợ đối xử sơ sài với Tiết Thanh Lan, không đợi Phạm Dương tiếp tục truy hỏi, Văn Hành chống bàn đứng lên, nói: “Không nói những chuyện này nữa, ngươi tạm giải rượu, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại thương lượng chuyện vào cung.”

Phạm Dương biết nặng nhẹ, cười khổ nói: “Rượu đã bị ngài dọa tỉnh lâu rồi, chỉ sợ tối nay vương gia vương phi sẽ báo mộng cho tôi, mắng chửi tôi một trận.”

Văn Hành cười nói: “Ngươi vội gì, muốn mắng cũng phải mắng ta trước.”

Dù hai người đều nói đùa, nhưng nhắc đến vợ chồng Khánh Vương đã qua đời, trong lòng chung quy vẫn đau khổ vô hạn, bởi vậy cũng không nói nhiều. Phạm Dương tiễn Văn Hành đến cửa, thấy hắn vào phòng, lúc này mới nặng nề thở dài, đóng cửa trở về tiếp tục sầu lo.

Văn Hành vào phòng, thấy Tiết Thanh Lan vẫn duy trì tư thế lúc hắn đi ra ngoài, ngồi trên giường không nhúc nhích, không biết đang ngẩn ngơ cái gì.

Hắn đi đến trước giường, giơ tay lên huơ huơ trước mặt Tiết Thanh Lan, bị y phản ứng cực nhanh bắt lại, nhưng ánh mắt vẫn rã rời mê man, mông lung nhìn Văn Hành: “Hành ca.”

“Ừ, vẫn nhận ra người, cũng không tính say quá.” Văn Hành nhấn nhẹ một cái giữa lông mày y, “Đệ thay bộ quần áo, ta bảo người đưa nước ấm lên cho đệ tắm rửa.”

Tiết Thanh Lan uống nguyên một vò “Nhị hoa sen”, rượu này tuy ngọt lạnh mượt mà nhưng tác dụng chậm lại rất lớn. Văn Hành không có kinh nghiệm, thấy sắc mặt y đỏ ửng, thần chí không rõ, còn tưởng là y hơi say rượu, thế là yên lòng xuống lầu xin nước. Tiết Thanh Lan cũng rất nghe lời, đợi nước nóng tới, lặng yên thay quần áo đi tắm. Khoảng một khắc sau, Văn Hành nghe thấy tiếng nước chảy, một lát sau tiếng bước chân hơi nặng từ sau tấm bình phong vòng ra, Văn Hành nhìn lại, nhất thời không biết nên khóc hay người.

Tiết Thanh Lan để chân trần giẫm trên mặt đất, tóc dài đen nhánh ướt đẫm khoác lên đầu vai, vừa đi vừa nhỏ nước, quần áo trong cũng mặc xộc xệch, vải vóc mỏng manh hơi dính nước dán vào cơ thể, mơ hồ lộ ra màu da thịt —— thoạt nhìn không giống vừa tắm xong mà như bị ai dùng một chậu nước dội cho.

Lúc này Văn Hành cũng nhìn ra y say bí tỉ, cầm lấy áo khác bên giường đi tới quấn Tiết Thanh Lan lại, cúi người bế y lên, bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự đánh giá cao đệ rồi, sao mà say thành thế này?”

Tiết Thanh Lan say sẽ không thích nói chuyện, chỉ mơ màng dán vào trong ngực hắn. Văn Hành vòng ra sau tấm bình phòng, thấy bên cạnh thùng tắm đúng lúc có cái bàn dài, bèn đặt Tiết Thanh Lan lên trên, kéo cao ống quần y, bảo y giẫm vào trong thùng tắm rửa sạch lòng bàn chân lần nữa, lại định lấy vải khô ở bên cạnh lau tóc cho y. Ai ngờ Tiết Thanh Lan dính người vô cùng, lúc này ôm cổ hắn không chịu buông ra, Văn Hành bị y quấn không thể cử động, đành phải cúi người từ từ dỗ y: “Thanh Lan buông tay, chỉ buông ra một lát, ta lấy món đồ rồi tới, được không? Trở về lại ôm.”

Tiết Thanh Lan say mắt lờ đờ mông lung, bị bước nóng chưng lên, nhìn người đều là bóng chồng, tay lại giống như phân cao thấp với ai, ôm chặt lấy văn Hành, mơ hồ nói: “… Không đi.”

“Ừ, không đi.” Văn Hành kiên nhẫn vuốt sống lưng y, “Lau tóc được không? Nếu không gió thổi sẽ lạnh.”

Nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc giống như một kén tằm mềm mại, bao vây y kín không kẽ hở. Tiết Thanh Lan ngồi trên bàn dài, đỉnh đầu khó khăn đến cổ Văn Hành, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn có thể nhìn thấy cằm và yết hầu của hắn. Cảm giác say mê man, ánh sáng hơi mờ, tích tắc này bỗng nhiên trùng hợp vi diệu với một cảnh tượng nào đó trong trí nhớ của y.

Tiết Thanh Lan hơi run rẩy, Văn Hành như có cảm giác cúi đầu xuống, lại thấy Tiết Thanh Lan chui trong ngực hắn, giống như nghẹn ngào lẩm bẩm nói: “Ta không muốn đi…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi