XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Nếu có thể cả đời không rời thì tốt rồi

“Tại sao?” Văn Hành hỏi.

Tiết Thanh Lan rũ mắt không nhìn hắn, thấp giọng nói: “Ta muốn đến Minh Châu một chuyến.”

“Đi làm gì?’

Tiết Thanh Lan lưỡng lự một lát, lắc đầu không trả lời.

Ranh giới cuối cùng của Văn Hành đó là không muốn nói có thể không nói, nhưng nhất định không thể nói dối. Thấy Tiết Thanh Lan lắc đầu, hắn không hỏi đến cùng trong chuyện này nữa, ngược lại hỏi: “Phải đi bao lâu? Một mình ở bên ngoài, đi ngủ phải làm sao?”

“Vừa đi vừa về khoảng một tháng.” Tiết Thanh Lan nắm lấy ngón tay hắn lắc qua lắc lại, mượn bóng đêm che giấu, hơi lộ ra một chút lưu luyến không rời: “Huynh không ở đây, ngủ nhất định ngủ không ngon, đành phải miễn cưỡng chống cự, nhưng nhiều năm như vậy cũng qua rồi, cũng không thiếu mấy ngày này.”

Văn Hành sắp bị y chọc giận cười, cong ngón tay móc lòng bàn tay y một cái, “Chính đệ không cho người ta ở bên, còn muốn làm nũng với ta? Có nói lý lẽ không?”

Tiết Thanh Lan khẽ đảo cổ tay, ôm lấy ngón trỏ của hắn lắc lắc, nhỏ giọng nói: “Cứ không nói lý lẽ đấy. Huynh định làm gì?”

Trước mắt Văn Hành y rất dễ dàng trở nên ngây thơ, biết rõ nhất định phải đi làm một chuyện vất vả, trốn không thoát, nhưng trong lòng lại không tình nguyện, sẽ không nhịn được muốn cố tình gây sự, năm phần tủi thân khuếch đại thành mười phần, phải kiếm đủ an ủi khuyên dỗ, mới có dũng khí lên đường tiến lên.

Văn Hành vừa thấy điệu bộ này của y, nhớ lại năm đó hắn dạy Tiết Thanh Lan học kiếm. Khi đó Tiết Thanh Lan đã xem như khá tự gò bó nghe lời, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, có lúc khó tránh khỏi lười biếng không muốn chăm chỉ, sẽ đổi cách chơi xấu Văn Hành. Y cũng không đưa ra yêu cầu gì quá phận, chỉ đòi Văn Hành ngồi chơi cùng nửa ngày, lặp đi lặp lại giằng co mấy hiệp, lại nói nhăng nói cuội vài lời ngụy biện, tiêu hao thương tiếc của Văn Hành dành cho y gần đủ rồi, tự biết thấy tốt thì thôi, ngoan ngoãn bảo làm gì thì làm đó.

Văn Hành là tiểu bối ở Thuần Quân phái, chưa từng dạy sư đệ sư muội khác, chỉ có trên người Tiết Thanh Lan hắn đã trút xuống kiên nhẫn vô hạn, cho nên Tiết Thanh Lan luôn làm nũng với hắn, thật ra đều bị một tay hắn nuông chiều mà ra. Ngoại trừ Tiết Thanh Lan, đời này của hắn có lẽ không bỏ ra tâm tư thuần túy như vậy, cho ra nhiều dịu dàng như thế nữa.

“Lời này phải là ta hỏi đệ mới đúng, không muốn đi còn nhất định phải đi.” Văn Hành nắm lấy đầu ngón tay kéo y qua một chút, nói khẽ, “Vừa không dẫn ta theo, vừa không nỡ rời xa ta, rốt cuộc đệ muốn thế nào?”

Tiết Thanh Lan thở dài, không biết nghĩ đến đâu, bỗng nhiên lẩm bẩm nói: “Nếu có thể cả đời không rời đi thì tốt rồi.”

Trong lòng Văn Hành thoáng chốc mềm mại như nước xuân, bất kể lời này của Tiết Thanh Lan xuất phát từ tình cảm nào, một lời trong đó thuần túy chân thành, quyến luyến sâu, cũng đã đủ khiến người ta cảm động.

Hắn cầm tay Tiết Thanh Lan trong lòng bàn tay, hứa hẹn nói: “Nể tình câu nói này, lần này thả đệ ra ngoài, sau khi ta đến Thuần Quân phái giao nộp, rồi dừng chân trong viện bên cạnh tiêu cục Lộc Minh, đợi đệ từ Minh Châu trở về, nếu muốn gặp ta, thì đến Trạm Xuyên thành tìm ta, khi đó lại nói dự định tương lai.”

Tiết Thanh Lan “Ừm” một tiếng, cúi người nằm trên đầu gối hắn, giống như đứa trẻ buồn buồn hỏi: “Chuyện tương lai để tương lai lại nói, còn lúc này?”

Văn Hành bỗng nhiên bật cười, bóp một cái sau gáy y, “Khiến đệ ấm ức rồi, không biết còn tưởng là ta muốn đuổi đệ đi. Tại hạ tối dạ, Tiểu Tiết công tử có yêu cầu gì đừng ngại nói ra, ta bảo Phạm Dương dậy chúng ta cùng nghiên cứu kỹ, có thể liệu sức mà làm.”

Tiết Thanh Lan nhéo hắn trong lòng bàn tay, sức lực không lớn giống như mèo cào. Ánh trăng chiếu xéo vào đình, giống như sa mỏng rơi đều trên đỉnh đầu, trong lúc lơ đãng Văn Hành cúi đầu nhìn thẳng vào y, lại thấy khóe mắt đuôi mày Tiết Thanh Lan không có ý cười, ngược lại chứa một phần trống vắng nhàn nhạt, nhìn ra được thật sự không nỡ đi, trong lòng phiền muộn khó tả, nhưng ngoài miệng không chịu nói quá ngay thẳng.

“Được rồi, được rồi.” Văn Hành nửa ôm y, an ủi, “Không trêu đệ. Thừa dịp trời còn chưa sáng, ngủ một giấc nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi sáng mai tỉnh dậy ta tiễn đệ một đoạn đường, vậy được không?”

Trong mắt Tiết Thanh Lan sáng lên, nhưng chợt nhận ra mình nên quan tâm Văn Hành hơn, lại lắc đầu nói: “Đừng thêm chuyện nữa, Hành ca.”

“Ở trước mặt ta, không cần ngoan ngoãn như thế.” Văn Hành thở dài một hơi, “Đồ ngốc, thật sự cho rằng ta nỡ để đệ đi như vậy?”

Lời này có tác dụng thuyết phục hơn bất cứ điều gì, Tiết Thanh Lan lập tức thỏa hiệp, im lặng không lên tiếng chui vào lòng Văn Hành, ôm chặt lấy hắn.

Ngày hôm sau trời sáng, Phạm Dương vẫn hoang mang chưa tỉnh hẳn, đã nghe nói Văn Hành muốn đi về phía Nam tiễn Tiết Thanh Lan mấy chục dặm, bị dọa tỉnh ngay tại chỗ, vội vàng kéo Văn Hành sang bên cạnh, lòng như lửa đốt hỏi: “Công tử, không phải hôm trước người nói ‘vẫn chưa đến mức đó’, hôm nay lại có chuyện gì vậy?’

Văn Hành nói: “Đệ ấy vừa đi là một tháng mới về, không nỡ xa ta, ta tiễn đệ ấy một đoạn, làm sao?”

“Còn ‘làm sao’? Việc này lớn rồi! Này khác gì nói thẳng ‘Ta ngưỡng mộ đệ trong lòng’?” Phạm Dương thật sự sầu đến bạc đầu vì hắn, tận tình khuyên nhủ, “Công tử của tôi à, xem như ngài có ý với Tiểu Tiết công tử, thương người cũng không phải cách thương như thế, đây cũng quá cưng chiều rồi, không sợ chiều hư y à?”

Văn Hành liếc nhìn Phạm Dương từ trên xuống dưới, nở nụ cười trong gió sớm: “Ngươi vẫn chưa thành thân, nói đến kinh nghiệm ngược lại rõ ràng mạch lạc. Nhưng theo ta thấy, nếu ngươi luôn lo lắng tầng tầng như thế, còn chưa làm được mấy việc, đã lo lắng trước người khác có xứng đáng hay không, trong thời gian ngắn e rằng rất khó tìm được việc hôn nhân vừa lòng đẹp ý.”

Phạm Dương: “…”

Văn Hành cười đi ra, đi tới tháo dây cương trở mình lên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, cất cao giọng nói: “Đi, chá!”

Tiết Thanh Lan đầu óc mơ hồ liếc nhìn Phạm Dương một cái, dù chưa hiểu rõ hắn ta, vẫn giục ngựa đi theo Văn Hành.

Mắt thấy hai người chạy như bay đi xa, Phạm Dương biết Văn Hành quyết tâm muốn khư khư cố chấp đến cùng, đừng nói dăm ba câu của hắn ta, có tám con trâu cũng không kéo lại được.

Phạm Dương đành phải dắt ngựa đến, đuổi theo phía sau hai người chạy nhanh về phía Nam.

Văn Hành đi thêm mười dặm đường, đưa Tiết Thanh Lan đến ngã tư thị trấn nhỏ đầu tiên trên đường đi. Ba người ghìm ngựa dừng chân, Phạm Dương chủ động lùi lại, đứng đợi từ xa. Hắn ta vốn tưởng rằng hai người sẽ nói lời tạm biệt thật lâu, không ngờ cũng chỉ mấy câu, Tiết Thanh Lan đã giục ngựa rời đi trước, Văn Hành thì quay đầu ngựa, quay về đường cũ.

Phạm Dương ngược lại ngẩn ra: “Đã tiễn xa thế này, sao không nói thêm mấy câu, cứ để Tiết công tử đi như vậy?”

Văn Hành dứt khoát quả quyết hơn tưởng tượng của Phạm Dương, nói: “Tư tâm thì tư tâm, cũng không thể chậm trễ chuyện chính.”

Trước đây Phạm Dương luôn có lo lắng “Yêu phi họa nước”, lúc này thấy Văn Hành tự hiểu rõ ràng, trong lòng nhẹ nhõm hơn, phụ họa nói: “Đúng vậy. Dù công tử trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng không quá xem nặng tư tình trai gái.”

Văn Hành không tiếp lời nói của hắn, chỉ nói: “Đi thôi, chúng ta cũng nên về rồi.”

Hai người phóng ngựa trở về, lúc đi ngang qua kinh thành, chỉ thấy cửa thành đóng chặt, kiểm tra qua lại vô cùng nghiêm ngặt, nghĩ rằng chuyện xảy ra đêm qua kinh động đến hoàng thượng, cho nên hôm nay trong cung cử số lớn binh mã ra, trắng trợn điều tra trong thành.

Năm đó Văn Hành hoảng hốt trốn đi từ chùa Bảo An, cũng đi con đường này, khi đó mùa đông rét lạnh căm, cho dù có mười hộ vệ cam nguyện chịu chết vì hắn, cũng luôn cảm thấy không yên lòng. Bây giờ hắn và Phạm Dương cưỡi ngựa một mình đi qua dưới mí mắt của quan binh khắp thành, ung dung như chuyện thường ngày, ác mộng quấy nhiễu hắn hằng đêm đó, dường như cũng bay lên cùng bụi đất, bị móng ngựa vội vàng vĩnh viễn bỏ lại đằng sau.

Trở về thong thả đi đường, mỗi ngày hai người tìm nơi ngủ trọ trong khách điếm, được Phạm Dương tường thuật cho hắn sự thay đổi của việc người giang hồ trong bốn năm qua, đi như vậy khoảng nửa tháng, cuối cùng tới tiêu cục Lộc Minh Trạm Xuyên thành. Văn Hành dừng chân ở tiểu viện sát vách, nghỉ ngơi một ngày, gặp mặt ôn chuyện với mấy người quen cũ ở tiêu cục, lại nghe Phạm Dương tính sổ cho hắn nửa ngày. Đợi xử lý xong một đống chuyện dưới núi, lại nghe nói đệ tử Thuần Quân bị bắt đã trở về núi, Văn Hành lập tức cất kỹ Thuần Quân kiếm, nói rõ nơi đến cho Phạm Dương, rồi khởi hành lên núi Việt Ảnh.

Bây giờ Văn Hành đã không phải đệ tử Thuần Quân, muốn lên núi gặp, phải quy củ ở cửa núi đợi người thông báo. Cũng không lâu lắm, chỉ nghe được một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần, dù đã hết sức bình thản, vẫn có vẻ hơi vội, Văn Hành ngước mắt nhìn một cái, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú áo bào trắng bước nhanh xuống thềm đá, lúc nhìn thấy hắn hơi ngẩn ra, dường như không dám nhận, lại có phần kinh ngạc, hơi cao giọng hỏi: “Nhạc sư đệ?”

Văn Hành đứng dưới thềm đá, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt y, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Nhiều năm không gặp, sư huynh mọi chuyện vẫn tốt chứ?”

Liêu Trường Tinh chậm rãi thở ra một hơi nghẹn trong lồng ngực, cũng cười lên, ba chân bốn cẳng bước xuống mấy bậc cuối cùng, duỗi tay về phía hắn, hai người nắm chặt tay một lúc.

Sư huynh đệ cách biệt mấy năm, lại tựa như cách một thế hệ gặp lại, ngàn vạn tình ly biệt, đều không nói gì.

Liêu Trường Tinh đón hắn từ sơn môn, sóng vai cùng hắn đi đến đỉnh Ngọc Tuyền, ngẫu nhiên liếc mắt, thấy bả vai hai người ngang nhau, không khỏi bùi ngùi nói: “Ta nhớ năm đó đệ đi, còn thấp hơn Trường Khanh một ít, bây giờ cuối cùng nảy nở, nhìn lại còn cao hơn ta.”

Văn Hành không hề khiêm tốn nói: “Luyện nội công quả thật có thể cao lên, lúc trước ta bị chậm trễ, nếu không cao hơn tứ sư huynh nửa cái đầu từ lâu rồi.”

Liêu Trường Tinh cười lắc đầu, nói: “Nghe nói đệ thần công đại thành, ngày sau nếu đánh nhau với Trường Khanh, hãy nhớ thủ hạ lưu tình.’

Trước đây, khi Văn Hành vẫn ở Thuần Quân phái, đều nhờ Liêu Trường Tinh chăm sóc, tình cảm với y tốt nhất. Vị sư huynh này chín chắn nghiêm túc, xử sự chu toàn, Văn Hành tin tưởng y gần như Tiết Thanh Lan và Phạm Dương, nếu không lúc ở Hình Thành sẽ không yên tâm giao phó toàn bộ  kế hoạch cho Liêu Trường Tinh. Dù lúc trước họ không gặp nhau, cũng đã dựa vào thư trao đổi tin tức một lần, lúc này gặp lại, ngoại trừ hơi lạ mặt, lại không có ngăn cách khác, giật mình vẫn là dáng vẻ năm đó đồng môn ở chung.

Hai người nói chuyện phiếm suốt dọc đường, đi một lúc lâu mới leo lên đỉnh Ngọc Tuyền, Liêu Trường Tinh dẫn hắn đến trước cửa khách viện, đẩy cửa ra giúp hắn, nói: “Ngày trước nhận được thư, ta còn tưởng đệ sẽ về cùng bọn Trường Khanh. Khách viện có sẵn, đệ ngồi tạm một lát trước, ta đi truyền tin cho đỉnh núi chính.”

Văn Hành quen cửa quen nẻo vào viện, ngồi xuống chính đường, có đệ tử trẻ tuổi đưa trà mới lên, vừa rót nước vừa không ngừng lén lút quan sát hắn, rõ ràng là không biết thân phận của hắn, vô cùng tò mò về Văn Hành.

Một lát sau Liêu Trường Tinh vòng về, ngồi xuống cạnh bàn trà nói: “Liên quan trọng đại, lát nữa cần đệ tự đi gặp mặt chưởng môn nhân, phân trần kỹ càng tình hình ngày đó.” 

Văn Hành rót cho y một chén trà, gật đầu nhận lời nói: “Đây là đương nhiên. Mấy người tứ sư huynh thế nào rồi? Sư phụ và những sư huynh khác đâu? Dọc đường ta tới đây, trừ thiếu niên vừa rồi bưng trà cho ta, lại không thấy đệ tử khác, chắc là đều không ở nhà?”

Liêu Trường Tinh cười khổ nói: “Sau khi đệ đi, mọi việc hỗn loạn, sư phụ bế quan mấy năm, đại sư huynh và tam sư đệ đều bị thương không nhẹ, bây giờ lại thêm một Trường Khanh, năm đệ tử thân truyền trên đỉnh của bọn ta đổ xuống ba người, bây giờ cũng chỉ có một đệ tử nhập môn, là ta thay sư phụ chọn về, ngày thường cũng do ta dạy bảo, đến nay vẫn chưa từng gặp mặt sư phụ.”

Không cần nói sâu, Văn Hành đã hiểu được ý chưa nói hết trong lời nói của y. Sau khi Tần Lăng bị thương, đỉnh Ngọc Tuyền đã mất đi rường cột, miễn cưỡng dựa vào một mình Liêu Trường Tinh gánh vác, mà ngay cả nhận đệ tử mới cũng thành việc khó khăn.

Cứ thế mãi, một mạch đỉnh Ngọc Tuyền không sớm thì muộn cũng nhân khẩu tàn lụi, có lẽ không cần đến hai năm, bọn họ đã bị đuổi ra khỏi cửa, nhường vị trí cho trưởng lão mới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi