XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Sư phụ ngươi… là Trịnh Liêm?

Vào năm năm đầu tiên, khi Trịnh Liêm quyết định thả ông ra, địa cung núi Việt Ảnh đã không giam được Cố Thùy Phương nữa, nhưng ông vẫn luôn canh giữ trong địa cung dưới lòng đất giống như tự trừng phạt, vừa là chuộc tội, cũng là đề phòng Nhiếp Trúc quay đầu lại. Sau khi Trịnh Liêm chết, đỉnh Lâm Thu không người hỏi thăm, Cố Thùy Phương không có cơm ăn, chỉ có thể thỉnh thoảng ra ngoài hái ít quả dại trong rừng ăn no, nhưng dù như thế, ông vẫn chưa rời khỏi địa cung, giống như muốn trả lại năm tháng đằng đẵng cho Trịnh Liêm.

Ông làm mất Thuần Quân kiếm, nên muốn thay Thuần Quân kiếm bảo vệ núi Việt Ảnh.

Cố Thùy Phương nói: “Sau khi sư huynh đi, ta đã đợi rất nhiều năm, ngươi là người đầu tiên đi đến trước mặt ta, cho nên mới bảo ngươi đi tìm Thuần Quân kiếm.”

Văn Hành gật đầu. Hắn nghe hết câu chuyện xưa này, cũng không đặc biệt thổn thức than thở, chỉ cảm thấy sư huynh đệ họ thật sự thẳng đến đáng sợ, rõ ràng có vô số biện pháp đường vòng có thể tới trước mặt đối phương, cứ muốn liều chết cố chấp, không ai chịu vòng vèo chịu thua, thế là cứ vậy phí cả đời, cuối cùng âm dương cách biệt.

Hắn không nhịn được nói: “Thái sư thúc, chưởng môn bằng lòng thả người ra ngoài, chẳng phải đã tha thứ cho người rồi sao? Giữa huynh đệ hai người dù sao cũng có tình cảm mấy chục năm, sau khi rời khỏi đây lại từ từ xin lỗi đền bù cũng được, tại sao người nhất định phải kiên trì xin lỗi trước mặt chưởng môn?”

Hắn hỏi một vấn đề khoan tim như thế, Cố Thùy Phương im lặng rất lâu, lâu đến mức Văn Hành tưởng ông không muốn trả lời, mới nghe ông lẩm bẩm nói: “Ta và sư huynh… Khi còn trẻ mỗi lần ta phạm lỗi chọc huynh ấy tức giận, đều giơ tay hứa với huynh ấy, hứa lần sau không tái phạm… Mỗi một lần huynh ấy đều tha thứ cho ta.”

Nhưng chỉ có một lần đó, ông lỡ tay tổn thương Trịnh Liêm, chém đứt ngón tay út của đối phương.

Ông cũng không thể giống như trước nữa, phạm lỗi thì giả vờ nghe lời, chỉ cần cầm lấy ngón tay sư huynh lắc qua lắc lại, nói vài lời ngon ngọt, đối phương sẽ rộng lượng cười một tiếng cho qua, bao dung hết thảy tật xấu của ông.

Một kiếm kia đâu chỉ chặt đứt ngón tay còn hủy đi tất cả chờ mong của Trịnh Liêm đối với ông —— ông không xứng làm sư đệ của Trịnh Liêm, cũng không xứng làm trưởng lão cùng bảo vệ Thuần Quân phái với chưởng môn.

Văn Hành cúi đầu thở dài, biết mình nên dừng ở đây. Những khúc mắc dại dột vướng víu chôn giấu trong năm tháng kia, người ngoài như hắn không cần theo đến cùng, chỉ có hai người trong đó ngầm hiểu là đủ rồi.

“Nhưng…”

Cố Thùy Phương nói: “Làm sao?”

Văn Hành nhìn gương mặt già nua của ông, hai tay khô quắt giấu dưới ống tay áo rộng. Thường nói mười ngón tay liền với lòng bàn tay, hắn rất khó tưởng tượng một người phải mang tâm trạng hối hận như thế nào, mới có thể cắn sống một ngón tay của mình.

Hắn cố gắng uyển chuyển nói: “Thái sư thúc, người câm đưa cơm kia, tại sao không nói tin chưởng môn đi về cõi tiên với người?”

Cố Thùy Phương lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Văn Hành đáp: “Đệ tử không có ý xúc phạm, chỉ nghĩ nếu người câm này phụng lệnh của chưởng môn đưa cơm cho người, vậy sau khi chưởng môn đi về cõi tiên, người câm biết người vẫn luôn muốn gặp chưởng môn, xảy ra chuyện như vậy, ít nhiều hắn cũng nên bày tỏ, hoặc làm ra vài hành động không bình thường, nhưng vừa rồi người lại nói, hắn đột nhiên lỡ hẹn không có dấu hiệu nào, điều này liệu có phải hơi bất thường không?”

Vẻ mặt Cố Thùy Phương không gợn sóng, thản nhiên nói: “Ta là tội nhân, không cần nhắn nhủ.”

Mái tóc hoa râm rối bù rũ xuống từ bên tóc mai, ông tiều tụy đến mức mảnh khảnh, gần giống như cương thi từ trong quan tài bò ra. Trải qua nhiều năm, nhưng chuyện cũ đẫm máu và đau khổ từ đầu đến cuối không thể nào quên, dù là chạm nhẹ một cái, cũng khiến ông run rẩy sợ hãi.

Cuối cùng Văn Hành không nói thẳng suy đoán của mình ra.

Sau khi Trịnh Liêm tạ thế, người câm cũng không xuất hiện nữa, trên dưới Thuần Quân phái không ai biết trong địa cung dưới lòng đất giam giữ một Cố Thùy Phương. Nói là Trịnh Liêm hận Cố Thùy Phương thấu xương, cố ý giữ ông trong địa cung chờ chết cũng được, nhưng rõ ràng Trịnh Liêm từ lâu đã không kiên trì nữa, đồng ý thả Cố Thùy Phương, chẳng đáng để trước khi chết còn muốn lừa ông.

Hai mươi năm dài dằng dặc như vậy, có thể còn có một khả năng không, người câm đưa cơm cho Cố Thùy Phương mỗi ngày, có lẽ chính là Trịnh Liêm thì sao?

Gương vỡ khó lành, vết nứt vẫn luôn tồn tại, đây có lẽ là lý do ông không muốn gặp Cố Thùy Phương, nhưng đó dù sao cũng là sư đệ cùng lớn lên với ông, bỏ đi một nửa, tấm gương vĩnh viễn chỉ có nửa vòng tròn, không thể soi ra hai thiếu niên hăng hái năm đó.

Cố Thùy Phương là người thông minh, sẽ hiểu ám chỉ của Văn Hành, nhưng ông rõ ràng hơn nữa, cũng không dám có vọng tưởng này.

“Ngươi lấy lại Thuần Thuần kiếm, nợ cũ giữa ngươi và ta từ đây xóa bỏ.” Cố Thùy Phương ôm Thuần Quân kiếm đứng lên, đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói, “Ngươi đi đi.”

Văn Hành lại nói: “Vãn bối còn có một yêu cầu quá đáng.”

Cố Thùy Phương quay đầu lại liếc hắn một cái, dường như đã nổi giận với vãn bối không thức thời này: “Cái gì?”

Tàng Kiếm các đỉnh Lâm Thu.

Chưởng môn Hàn Nam Phủ tự nhận đối xử khoan dung với mọi người, luôn luôn không làm khó đệ tử, nhưng lúc này đứng ở đây với bốn trưởng lão khổ cực đợi một tên tiểu bối, đối phương lại lững thững tới chậm, thực sự khiến ông nổi giận. Dù Văn Hành có ơn lớn với Thuần Quân phái, khinh thường cấp bậc lễ nghĩa như vậy, người này cũng không khỏi hơi quá không biết điều rồi.

Ông thở phì phò hỏi Liêu Trường Tinh: “Nhạc Trì đâu? Nếu nó không muốn tới, thì bảo nó cút khỏi núi Việt Ảnh đi, Thuần Quân phái tốt xấu gì cũng có ơn bồi dưỡng nói, nó làm ra vẻ như thế, rốt cuộc có để những trưởng bối này vào mắt không?!”

Trong lòng Liêu Trường Tinh làm sao không muốn tóm Văn Hành tới đây đánh một trận, trên mặt chỉ có nụ cười khổ nhàn nhạt, xin lỗi nói: “Chưởng môn thứ tội, có lẽ Nhạc sư đệ bị vướng chân, đệ ấy vốn không phải kẻ tùy tiện lấy ơn cầu báo[1], nếu không cũng sẽ không bảo đệ tử đến cứu vãn thay đệ ấy, mong các vị trưởng lão đợi thêm một lúc.”

[1] gốc là hiệp ân đồ báo: dùng theo nghĩa không tốt, mình có ơn với người khác, dùng nó để ời yêu cầu người ta báo đáp lại cho mình

Hàn Nam Phủ hừ mạnh một tiếng, trưởng lão Trịnh Dập của đỉnh Tích Tuyết và trưởng lão Mạnh Phi Tuyết của đỉnh Minh Hà luôn qua lại thân thiết với đỉnh Ngọc Tuyền, trong đại hội luận kiếm lại nhận ân tình của Văn Hành, cho nên khoan dung hơn, ông nói: “Không sao, Nhạc Trì đã vì đệ tử của chúng ta rơi vào đại lao, đã bị thương không nhẹ, bây giờ chúng ta cùng lắm đợi thêm một thời gian ngắn, đâu đáng lấy ra khoe khoang? Chưởng môn tuyệt đối sẽ không trách Văn Hành vì chuyện này.”

Đang nói chuyện, chợt nghe một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài phòng truyền vào, Liêu Trường Tinh nhìn lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Văn Hành dẫn theo một ông cụ tóc trắng quần áo rách nát, hai người đang đi về Tàng Kiếm càng.

Vóc người ông lão kia cao lớn, màu da rất trắng, mặt mũi lạ lẫm, cử chỉ lại rất có uy nghi, trong tay xách theo một thanh trường kiếm màu đen như vàng như sắt, sau khi vào cửa vừa không báo gia môn, cũng không lên tiếng trò chuyện, đôi mắt như chim ưng liếc nhìn đám người trong Tàng Kiếm các, hỏi thẳng: “Ai là chưởng môn?”

Hàn Nam Phủ bỗng nhiên bị điểm tên, không biết Văn Hành tìm tổ tông này ở đâu ra, nghi ngờ không thôi bước ra khỏi hàng, vái chào với ông nói: “Tại hạ Hàn Nam Phủ, thẹn là chưởng môn Thuần Quân phái, không biết lão tiền bối có gì chỉ giáo?”

(chữ thẹn dùng với ý khiêm tốn)

Cố Thùy Phương giơ tay ném đi, ném Thuần Quân kiếm về phía Hàn Nam phủ: “Cất kỹ, đừng làm mất lần nữa.”

Hàn Nam Phủ suýt bị kiếm nặng cắt đứt bàn tay, chưa kịp nổi giận, đã thấy rõ chữ khắc trên thân kiếm trước, thấp thanh nói: “Thuần Quân kiếm?!”

Bốn vị trưởng lão dùng nhau tiến lên, vây quanh chưởng môn: “Thật sự là Thuần Quân kiếm?”

Hàn Nam Phủ quả thực bị ngạc nhiên từ trên trời giáng xuống này nện váng đều, không dám tin hỏi: “Bốn năm trước Thuần Quân kiếm bị người đánh cắp, đệ tử bản phái tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi, đến nay cũng không có manh mối, lão tiền bối lấy được ở đâu?”

Cố Thùy Phương hơi nghiêng người, để Văn Hành xuất hiện: “Là nó tìm được, không cần cảm ơn ta.”

Mạnh Phi Tuyết và Trịnh Dập đều xoay người, cấp bậc lễ nghĩa đủ cả, vô cùng lịch sự gật đầu nói với hắn: “Nhạc thiếp hiệp, lâu rồi không gặp?”

Văn Hành bỏ mặc đám người cả buổi, lúc này cũng không ai dám truy cứu hắn, hắn bình tĩnh hành lễ với mọi người: “Bái kiến chưởng môn, bái kiến các vị trưởng lão.”

Liêu Trường Tinh đứng bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Sao chậm trễ lâu vậy, lại có chuyện gì đây?”

Với vai vế của Cố Thùy Phương, ông lão chịu hiện thân trả lại kiếm đã rất nể mặt Văn Hành, quyết sẽ không tốn lời giải thích chân tướng. Thấy ánh mắt mọi người đều tha thiết nhìn về phía Cố Thùy Phương, Văn Hành đành phải đứng ra giải thích: “Chắc chư vị biết được, Thuần Quân kiếm thật sự đã bị đánh cắp vào khoảng ba mươi năm trước, sau đó Thuần Quân kiếm vẫn luôn được cất giữ trong Tàng Kiếm các là đồ giả chưởng môn tiền nhiệm sai người chế tạo. Thanh kiếm bị mất bốn năm trước, đến nay không biết tung tích, thanh trên tay chưởng môn là kiếm thật được vãn vối nhận giao phó của thái sư thúc, trộm từ đại nội ra, bây giờ đúng lúc của về chủ cũ.”

Năm đó khi Thuần Quân kiếm bị mất, mọi người ở đây không phải chưa ghi chép lại thì là vẫn chưa nhập môn, không ai biết bảo vật trấn phái vậy mà là kiếm giả. Lời nói này của Văn Hành quả thực tương đương với đổi một bảo vật trấn phái cho Thuần Quân phái bọn họ, Hàn Nam Phủ mãi sau mới đưa ra một vấn đề quan trọng nhất: “Sao ngươi biết thanh kiếm này là thật?”

Kiếm thật có liên quan đến Huyền Uyên kiếm, Phụng Nguyệt kiếm và Bộ Hư cung, chất liệu vàng đen kia là minh chứng tốt nhất, nhưng lời này không tiện nói với Hàn chưởng môn, Văn Hành nhìn Cố Thùy Phương một cái, tao nhã lễ phép đáp: “Kiếm này do thái sư thúc đích thân kiểm tra, có lẽ không thể giả được.”

Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Cố Thùy Phương đứng chắp tay, Hàn Nam Phủ phát ra giọng nghi ngờ: “Thái sư thúc?”

Văn Hành nói ngắn gọn đanh thép: “Vị này chính là ‘Thương Hải huyền kiếm’ Cố thái sư thúc.”

Vì giữ bí mật cho địa cung, Trịnh Liêm cố gắng xóa đi sai lầm lớn năm đó Cố Thùy Phương phạm vào, nhưng lai lịch và thừa hưởng của Cố Thùy Phương đều được ghi chép rõ ràng trong gia phả của Thuần Quân phái, chỉ cần nhắc đến tên, không ai lại không biết thân phận của ông.

Sắc mặt Hàn Nam Phủ thay đổi, ngoại trừ trưởng lão Thôi Tiến của đỉnh Ngọc Giai chỉ là đơn thuần khiếp sợ, ba vị trưởng lão khác đều là biểu cảm khó mà tin nổi lại quả nhiên là thế.

Văn Hành đã bịa lai lịch cho Cố Thùy Phương trước, vẫn đợi bọn họ tiếp tục chất vấn, lại thấy Hàn Nam Phủ và ba vị trưởng lão bỗng nhiên cùng cúi người bái, cung kính hành lễ trang trọng, đồng thanh nói: “Cung nghênh sư thúc về núi!”

Văn Hành và Liêu Trường Tinh vội vàng tránh ra, lần này khiến Cố Thùy Phương giật mình, vẻ mặt như nước đọng của ông cuối cùng nổi lên gợn sóng, giọng trầm thấp hỏi: “Làm gì đây?”

Hàn Nam Phủ cúi đầu đáp: “Trước khi gia sư đi về cõi tiên từng để lại di huấn, đợi Cố sư thúc du lịch về núi, đệ tử lại mở đỉnh Lâm Thu ra, kính sư thúc làm trưởng lão.”

Văn Hành đứng rất gần, thấy đôi môi tái nhợt của Cố Thùy Phương vậy mà khẽ run lên, giống như sợ mở miệng, ông dùng sự cẩn thận trước nay chưa từng có khàn giọng hỏi: “Sư phụ ngươi… là Trịnh Liêm?”

Hàn Nam Phủ trực tiếp đáp: “Đúng vậy.”

Hai chữ này không thua gì sấm sét giữa trời quang, Cố Thùy Phương lập tức nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy chỗ ngón tay đứt truyền đến cơn đau dữ dội như có như không, giống như có một thanh đao sắt tôi vào nước lạnh đi dọc theo mạch máu, từng đao từng đao lăng trì mỗi một tấc xương thịt của ông.

Văn Hành thấy thế, không khỏi thở dài trong lòng.

Hắn chuyển sang Liêu Trường Tinh, không cố gắng đè thấp âm thanh, hỏi: “Sư huynh, huynh có biết chưởng môn đời trước mai táng ở đâu không? Thái sư thúc và chưởng môn đời trước là sư huynh đệ đồng môn, tình nghĩa sâu nặng, ông ấy du lịch bên ngoài nhiều năm, bây giờ cuối cùng trở về núi Việt Ảnh, chắc chắn muốn đích thân đến tế bái.”

Vẻ mặt Liêu Trường Tinh bỗng nhiên trở nên rất kỳ lạ, Văn Hành nhướng mày, còn tưởng trong đó có duyên cớ gì, rồi nghe Liêu Trường Tinh nói: “Ra khỏi Tàng Kiếm các đi trăm bước về hướng Bắc có cánh rừng tùng, chính là nơi mai táng của chưởng môn đời trước.”

Không chỉ Văn Hành, ngay cả Cố Thùy Phương tinh thần hoảng hốt chợt nghe lời ấy, cũng ngẩn người theo.

Suy đoán theo địa hình của đỉnh Lâm Thu, mộ phần của Trịnh Liêm hình như… vừa vặn xây trên đỉnh địa cung núi Việt Ảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi