XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Còn sống hứa trở về, chết rồi sẽ nhớ mãi

Người đời thường nói “Dịu dàng đa tình”, bình thường một người nếu có tính tình dịu dàng, thường sẽ có vẻ giản dị dễ thân, săn sóc chu đáo, lại có ý vị của người giàu, rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác rung động. Từ ánh mắt đầu tiên Tiết Thanh Lan nhìn thấy Văn Hành đã biết hắn là người dịu dàng, nhiều năm sau đó cho dù thế sự đổi thay, hợp tan thất thường, lớp màu này cũng chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng mà sự dịu dàng của Văn Hành, dường như không hề có liên quan với “Đa tình”. Ngày thường hắn đối xử với mọi người ôn hòa xa cách, ở chung với Phạm Dương và Liêu Trường Tinh lại gần gũi có thừa nhưng chưa đến mức tình cảm dịu dàng gì đó. Đối xử với Tiết Thanh Lan lại là tấm lòng yêu quý thành khẩn, giống như thương y như một người em trai hơn, dù về sau hai người nói tấm lòng ra, từ đầu đến cuối hắn cũng như quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn[1], cho đủ dịu dàng, nhưng chưa bao giờ nổi suy nghĩ.

[1] gốc là tọa hoài bất loạn: chỉ tác phong đàng hoàng của người đàn ông trong mối quan hệ giữa hai giới, thường dùng cho nam nữ.

Đương nhiên, đối xử với Tiết Thanh Lan ốm thành như vậy, hễ là người có lương tâm, cũng rất khó có tâm tư khác.

Tiết Thanh Lan vẫn cho rằng hắn kín đáo trầm tính, buồn vui không lộ, cho đến khi bất ngờ không kịp đề phòng bị hôn ngơ ra, mới giật mình hiểu Văn Hành sinh lòng yêu đương rốt cuộc là dáng vẻ gì. Y quả nhiên khóc không được, Văn Hành dịu dàng nhưng không cho từ chối cạy mở răng môi y, quá đỗi thân mật, biến thành một loại trêu chọc nóng bỏng khác. Mới đầu Tiết Thanh Lan còn muốn tranh cao thấp một hồi với hắn, nhưng chẳng mấy chốc đã lạc đường trong nụ hôn kín không kẽ hở. Tiết Thanh Lan thử lùi lại một bước, eo lại bị một cánh tay giữ chặt, chỉ có nửa người trên không ngừng cong ra sau, như thể được cánh chim che trời bao phủ, hướng về phía nào cũng không có đường để trốn.

“Ưm…”

Tiết Thanh Lan bệnh nặng mới khỏi, vốn đã hụt hơi, cho dù ý loạn tình mê cũng không chèo chống được bao lâu, đến cuối cùng ngay cả cánh tay cũng không bám được, cả người mềm oặt rơi xuống, chỉ có thể nhờ Văn Hành đỡ, nửa nằm trong ngực hắn thở hổn hển. Cũng may Văn Hành còn biết chừng mực, cũng không thúc ép quá mức, giơ tay xoa xoa vệt nước mắt chưa khô trên mặt y, ngón tay thon dài từ mang tai đỏ thấu vuốt xuống hàm dưới, khẽ nói: “Cực khổ em đợi lâu, vậy thì bồi thường cả đời ta cho em, được không?”

Hơi thở lộn xộn trong ngực dừng lại, ngay sau đó nước mắt nóng hổi thấm qua quần áo, in dấu trên vai hắn.

“Được.”

Bảy năm qua đi ngang qua và đối diện nhưng không biết nhau đè trong lòng mỗi người, ngay trong một câu nói kia tan ra hòa vào sương mù mờ mịt, hóa thành mùi hạt dẻ ngọt ngào khắp phòng.

Ban đêm xung quanh rất yên tĩnh, ánh đèn trong căn phòng như hạt đậu, Tiết Thanh Lan ngồi trước bàn chậm rãi húp cháo, Văn Hành ngồi bên cạnh suy nghĩ thật lâu, vẫn hỏi: “Nếu lúc gặp nhau trên núi Việt Ảnh đã nhận ra ta, tại sao khi đó không nói cho ta?”

Tiết Thanh Lan thổi hơi nóng trên mặt cháo, bờ môi hiếm thấy hồng hào, bị nóng đến mức nói không rõ: “Là ta lòng dạ hẹp hòi, đang giận lẫy với huynh.”

Văn Hành: “Hửm?”

Tiết Thanh Lan nói: “Khi đó ta không biết huynh mù mặt, còn tưởng là huynh quên ta rồi, cho nên muốn nhìn xem chừng nào thì huynh mới có thể nhận ra ta. Sau đó mới phát hiện huynh vẫn nhớ A Tước, nhưng không nhận ra người thôi.” Y nói rồi cười lên, “Nhưng khi đó huynh ở Thuần Quân phái đã rất vất vả, xem như nói cho huynh, cũng chỉ gây thêm phiền phức cho huynh thôi, dù sao về sau luôn có cơ hội nói thẳng, cho nên chưa nói. Ai biết về sau từ biệt bốn năm, lúc gặp mặt lại, lại không dám nói.”

Văn Hành khẽ hỏi: “Tại sao?”

“Đây là huynh tự hỏi đó, ta nói huynh đừng không thích nghe.” Tiết Thanh Lan tự giễu nói, “Mặc dù Tiết Từ là đồ chó, nhưng người ngoài không biết, danh tiếng giết thầy này nói ra cũng bị người ta giẫm một vạn chân lên, chưa kể ta còn là hộ pháp Ma tông, đã hoàn toàn là hai người với A Tước trong trí nhớ của huynh, lỡ như huynh thất vọng thì phải làm sao?”

“Nói bậy.” Văn Hành ước gì có thể tách hộp sọ của y ra, nhìn xem bên trong đến tột cùng chứa bao nhiêu bột nhão, “Em cảm thấy đêm nay ta có giống như thất vọng không?”

Từ mang tai đến cổ Tiết Thanh Lan nhanh chóng đỏ bừng, không cẩn thận sặc một cái.

“Từ từ thôi,” Văn Hành đẩy chén trà qua, khéo hiểu lòng người không tiếp tục truy cứu, “Nói vậy, năm đó người đuổi giết em, chính là Tiết Từ rồi?”

Tiết Thanh Lan sửa lại: “Ông ta không đuổi giết ta, mà dính chặt lấy, cứ muốn nhận ta làm đồ đệ. Nhà ta vốn ở thôn Vệ Doanh ngoại ô kinh thành, Tiết Từ dạo chơi đến đó, lúc đến nhà ta ngủ nhờ, không biết làm sao lại chọn trúng ta, xin cha mẹ cho ta làm dược đồng cho ông ta. Ta nhớ khi đó trong nhà vẫn xem như giàu có, ta lại là con một trong nhà, cha mẹ dù thế nào cũng không chịu thả ra, dưới cơn nóng giận Tiết Từ đã nhân lúc ban đêm bắt ta đi, dùng một mồi lửa đốt nhà ta thành đất trống.”

“Khi đó ta không hiểu chuyện lắm, chỉ biết cha mẹ bị ông ta giết, nhà bị ông ta đốt, dù chết cũng không thể đi cùng đường với ông ta. Cho nên thừa dịp Tiết Từ ngủ tự lén chạy đi.”

Văn Hành nghe đến đây, không cần y nhiều lời cũng biết đoạn sau, hắn khẽ thở dài một tiếng.

Tiết Từ là cáo già gian xảo, là hạng người tâm tư ác độc, nhưng trẻ con sao có thể lừa được ông ta? Tiết Thanh Lan tự cho là chuồn mất, thật ra vẫn là trò chơi mèo vờn chuột, mỗi khi y chạy trốn tới một nơi, cảm thấy mình an toàn rồi, Tiết Thừ quay gót là tới, không hề nể tình lần nữa phá hủy toàn bộ hy vọng của y. Sau đó lại buông tay một lần nữa, một lần nữa mặc y chạy trốn, cho đến khi Tiết Thanh Lan sức cùng lực kiệt, lại thản nhiên xuất hiện ở trước mặt y, cho y biết ai mới không thể chiến thắng, thẳng thừng dập tắt suy nghĩ trốn đi, mục đích cuối cùng của Tiết Từ cũng đạt được.

Nhưng ông ta ngàn tính vạn tính, không ngờ ông ta gặp phải không phải là con thỏ dịu dàng ngoan ngoãn, là mà sói con ngậm hờn vài năm, mãi mãi không có cách thuần phục.

Chuyện cũ năm xưa vô cùng thê thảm mà thương đau, máu và nước mắt loang lổ trước kia vẫn ở trước mắt, vị đắng kia từ đáy lòng trào lên lưỡi, ngay cả cháo hạt dẻ ngọt thanh cũng không ép được. Tiết Thanh Lan buông thìa xuống, ậm ờ bỏ qua biến cố ở chùa Bảo An: “Về sau… Khi ta đến Nhữ Ninh thành mua thuốc, trên đường gặp Tiết Từ, ông ta biết ta đi cùng huynh, chỉ vào người trên tửu lâu nói cho ta, người kia là “Tú Diện Báo Tử” Lê Thất, đại nội cao thủ chuyên đến bắt huynh. Nếu ta lại trở về tìm huynh, ông ta nhất định sẽ dẫn Lê Thất tới chỗ huynh ẩn náu, đến lúc đó mọi người không ai đi được. Cho nên không có cách nào ta chỉ có thể đồng ý với ông ta, nếu như ông ta có thể giết Lê Thất, ta sẽ cam tâm tình nguyện bái ông ta làm thầy, trở về núi Nghi Tô với ông ta.”

“Đêm đó Tiết Từ ám sát Lê Thất ở quán trọ, hai người đánh rất  kịch liệt, ta không cam tâm, lại thử chạy  lần nữa, chỉ tiếc Tiết Từ vẫn còn dư sức, liên lụy tiệm thuốc bên cạnh cùng gặp nạn. Cuối cùng châu chấu đá xe, vẫn bị ông ta đánh ngất xỉu mang đi.”

“Khí lạnh trên người em, cũng là ông ta hạ độc cho em?”

Tiết Thanh Lan im lặng gật đầu một cái.

Ngoài suy đoán cuối cùng, quá trình này cơ bản giống suy đoán năm đó của Văn Hành, nhưng năm đó Văn Hành xuất phát từ góc độ của người bình thường, nhận định trong tình hình nguy hiểm này, một đứa trẻ yếu đuối rất khó may mắn thoát khỏi khó khăn. Nói cách khác, hôm nay Tiết Thanh Lan có thể tốt lành đứng trước mặt hắn, chứng minh năm đó tất nhiên y đã tiếp nhận đau đớn không phải của mình mà người thường khó mà tưởng tượng được.

Tim Văn Hành như bị dao cắt, gần như không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh, vươn tay về phía y: “Lại đây ôm một cái.”

Tiết Thanh Lan đang nhớ lại chuyện cũ, bị hắn quấy rầy như thế lập tức bật cười, đi tới ngồi nghiêng trên chân Văn Hành, được cánh tay hắn vòng qua sau lưng ôm chặt. Tiết Thanh Lan ngồi như vậy vừa vặn cao hơn Văn Hành một chút xíu, Văn Hành gác cằm lên vai y, như ôm lấy bảo bối lớn mất mà được lại: “Khi đó nếu ta quay lại tìm em… Có phải vẫn kịp cướp em khỏi tay Tiết Từ không?”

Dù là mình đầy thương tích, dù sau đó không thể bái nhập Thuần Quân phái, bỏ lỡ cuộc sống yên ổn ba năm kia, nhưng hắn có thể bảo vệ A Tước, có thể đồng hành cùng nó trắc trở lớn lên. Bọn họ sẽ luôn bên nhau, khỏi phải bị dòng lũ của thời gian cuốn theo, mới vừa đối mặt, trong chớp mắt đã tản ra như lục bình.

Tiết Thanh Lan thoải mái nằm trong ngực hắn, móc một lọn tóc dài của hắn quấn ở đầu ngón tay đùa nghịch, còn có thể an ủi ngược lại hắn: “Chuyện của quá khứ cần gì để ý? Dù sao Tiết Từ ngay cả mảnh xương vụ cũng đã lạnh. Hơn nữa khi đó ta khó khăn lắm mới túm huynh ra giữa Tiết Từ và Lê Thất, nếu huynh quay đầu tự đưa mình đến cửa, công sức ta tốn trước đó, còn có ba cái dập đầu trong đất tuyết cho huynh, chẳng phải uổng phí hết à?”

“Không uổng phí.” Trong mắt Văn Hành hơi lộ ra ý cười, cúi đầu mút một cái trên gương mặt mềm mại của y, thấp giọng dụ dỗ nói, “Nếu em muốn, bây giờ ta cũng dập đầu lại cho em.”

Tiết Thanh Lan: “Hả?”

Ánh mắt Văn Hành rời xuống, rơi trên lọn tóc xanh trên ngón tay y, cũng học theo móc một nhúm đen tóc sau tai Tiết Thanh Lan, xoắn tóc hai người vào nhau tiện tay thắt một cái nút.

“Kết tóc làm phu thê, lúc bái thiên địa, ta sẽ trả lại ba cái dập đầu năm đó nợ em, thế nào?”

Tiết Thanh Lan ngẩn người, biểu cảm kia rõ ràng cảm thấy hắn đang nói đùa, nhưng ánh mắt lại lấp lánh. Văn Hành thấy y không tin, đứng dậy kéo tay y dắt vào phòng ngủ, lấy ra hai bộ áo dài cưới đỏ chót thêu vàng từ trong tủ quần áo, giũ một cái trong đó ra khoác lên vai y.

Bộ quần áo cưới kia làm rất tinh tế, ánh sáng của dây vàng nhỏ vụn chảy xuôi trên gấm vóc, dáng người có thể nói là vừa khít, ngay cả vòng eo cũng rất vừa vặn. Tiết Thanh Lan kinh ngạc nắm chặt sa tanh mềm mại như nước chảy, khẽ hỏi giống như sợ kinh động vỡ cái gì đó: “Sao huynh… cái này làm khi nào đây?”

Văn Hành chậm rãi vuốt phẳng nếp gấp ở cổ áo cho y, thần thái tự nhiên lại dịu dàng, nhưng giọng nói hơi run: “Lúc mới đến Vũ Ninh thành, có một đêm nội thương của em và khí lạnh đột nhiên phát tác… Rất nguy hiểm, suýt nữa ta tưởng rằng em sẽ không chịu nổi, cả đêm ôm em không chợp mắt. Rạng sáng ngày hôm sau, ta đã vào thành tìm một tiệm may, bảo họ làm gấp hai bộ áo cưới.”

“Khi đó ta nghĩ, lỡ như… lỡ như em không tỉnh lại nữa, ta không thể để cho em một thân một mình ra đi như vậy…”

Gấm vóc đỏ chót phản chiếu cả phòng rực rỡ, nhưng phía sau thật ra là đau đớn khoan tim khiến hắn sợ vỡ mật.

“Hành ca, huynh nhìn ta.”

Tiết Thanh Lan ôm lấy mặt hắn, ống tay áo trượt xuống, lộ ra vòng tay khảm hồng san hô trên cổ tay, tương xứng không giải thích được với bộ áo cưới này. Y nhìn vào mắt Văn Hành, nói chắc như đinh đóng cột: “Tiết Thanh Lan đợi huynh bốn năm, A Tước đợi huynh bảy năm, miễn là ta còn một hơi thở, từ trong địa ngục cũng có thể bò về bên cạnh huynh.”

“…”

Văn Hành rõ ràng nghe thấy nhịp tim của mình đập hẫng một nhịp.

Hắn luôn luôn sung làm nhân vật “Người bảo vệ”, đầu tiên là số phận gây ra, khoảnh khắc cửa nát nhà tan, hắn không ra gánh vác, không có ai có thể trông cậy vào. Về sau thành thói quen, lúc đối mặt với Tiết Thanh Lan, cũng phần lớn là đặt “Tình yêu” sau “Huynh trưởng”, vì để cho Tiết Thanh Lan yên tâm, hắn cho y rất nhiều hứa hẹn, nhưng cho đến lúc này đây tiếng nói vừa dứt, Văn Hành mới giật mình nhận ra, mình ấy vậy mà chưa bao giờ tưởng tượng “Được người hứa hẹn” nên là dáng vẻ gì.

Hắn như người lớn đã qua tuổi ăn kẹo, lại không hiểu ra sao được nhét đầy tay kẹo, trong lòng bỗng dâng lên rất nhiều mê man, xấu hổ và luống cuống. Nhưng trong mờ mịt này, lại rõ ràng ẩn giấu khát vọng —— đó là yếu đuối hắn đã quên từ lâu, từ đầu đến cuối không muốn quay đầu nhìn thẳng vào.

Nhưng ai nói yếu đuối thì nhất định sẽ không biến thành áo giáp chứ?

Tiết Thanh Lan tiến tới hôn lên khóe môi kéo căng của hắn, nói nhỏ khó mà nghe được: “‘Kết tóc làm phu thê’ mấy câu phía sau, huynh còn nhớ không?”

“Còn sống hứa trở về, chết rồi sẽ nhớ mãi.”

“Đến cuối cuộc đời, khi bạc đầu, em sẽ biết ta không lừa em.”

***

Tác giả có lời: “Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi... Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư” trong bài “Lưu biệt thê” của Tô Vũ thời Đông Hán

Ngoài ra không có động phòng đâu, triều đình không cho động phòng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi