XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA TRONG KHÔNG GIAN TA CÓ VẬT TƯ


Nhìn con gà rừng và thỏ rừng trên mặt đất, Chương thị tần ngần một hồi.


Tẩu ấy còn muốn gặng hỏi thêm đôi điều nhưng cuối cùng vẫn không thốt thành lời, xách con gà rừng lên, tiến về phía nhà bếp.Thấy đám đông đã giải tán hết, hai bé trai chạy ra khỏi gian nhà chính.Đây là hai đứa cháu của nguyên chủ, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc.

Cả hai đứa nó đều tận mắt chứng kiến sự việc vừa xảy ra trong sân nhà, có điều chúng nó đã được mẹ dặn dò phải ở trong nhà, không được ra ngoài.Bây giờ thấy không còn người lạ nào trong sân nữa, hai đứa cháu ngay lập tức nhanh nhảu chạy ào đến bên cạnh cô cô mình, đôi mắt tròn xoe của chúng trông vừa ngoan ngoãn vừa có phần lo lắng, bất an.Liễu Tiêu Vân mỉm cười với hai người, sau đó ngồi xổm nhìn chúng.Thấy cô cô cười, Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc cũng cười theo, hồi nãy cô cô trông thật ngầu.Bấy giờ Liễu Tiêu Vân mới để ý thấy cả hai đứa nhóc đều có lúm đồng tiền trên má, nom vô cùng đáng yêu, có điều lúm đồng tiền của Liễu Thừa Nam ở bên trái, còn lúm đồng tiền của Liễu Thừa Bắc ở bên phải.Liễu Tiêu Vân nhoẻn môi cười: "Sao thế? Không nhớ cô cô à? Nhìn mặt hai đứa kìa, lem nhem như con mèo vậy.

Lại đây, cô rửa cho."Dứt lời, nàng đứng lên, tìm một cái thau nhỏ, múc hai gáo nước ra khỏi thau, định bụng rửa tay và rửa mặt cho hai đứa nhóc này."Cô cô ơi, cô đói bụng không ạ? Cô ăn bánh này!" Liễu Thừa Nam xòe tay trái ra, để lộ một miếng bánh nhỏ đen thùi lùi trong lòng bàn tay nó."Cô ơi, cháu cũng cho cô bánh của cháu này!" Liễu Thừa Bắc cũng xòe tay phải ra, tương tự, trong bàn tay nhỏ nhắn của nó cũng có một miếng bánh đen kịt, bé tí.Sự xót xa bao trùm cả cõi lòng nàng, Liễu Tiêu Vân suýt chút nữa đã không cầm được nước mắt, nàng biết đây là do cảm xúc ban đầu của nguyên chủ hãy còn đọng lại trong thân xác này.Liễu Tiêu Vân lại ngồi xổm xuống, hôn trán hai đứa cháu nhỏ rồi cầm lấy hai miếng bánh nhỏ đen sì.


Nàng đứng dậy, đi vào nhà bếp, đặt hai miếng bánh bột ngô vào bát.Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nhìn cô cô mình với vẻ thắc mắc, cô cô làm gì thế kia?Sao cô không ăn bánh bột ngô? Hai người họ để dành riêng cho cô mà.Nhận ra hai đứa nó đang nghĩ gì trong đầu, Liễu Tiêu Vân cười bảo: "Giờ cô chưa đói bụng, chút nữa đến giờ ăn, cô sẽ ăn thêm bánh bột ngô.""Dạ!" Hai đứa nhóc cười tươi rói.Liễu Tiêu Vân rửa tay và mặt cho hai đứa.


Hai chú bé loắt choắt này có nước da trắng vô ngần, đôi mắt tròn xoe toát lên sự lanh lợi, thắt một chiếc vuông màu trắng trên đầu, trông vô cùng dễ thương.Liễu Tiêu Vân dùng ý niệm lấy hai cục đường phèn nhỏ ra từ không gian, cho vào miệng hai đứa nhóc: "Hai đứa nếm thử xem nào, có ngọt không?""Ngọt lắm ạ!" Hai đứa nhóc ăn viên đường, đồng thanh trả lời.Liễu Tiêu Vân cúi người bảo: "Hai cháu ngoan, cô đi phụ nấu cơm đây, chút nữa hai đứa sẽ được ăn thịt gà rừng thơm lừng đó!""Dạ!" Hai bé kéo nhau ra sân chơi.Liễu Tiêu Vân bèn xuống nhà bếp phụ tẩu tử."Tẩu tử, để muội nhóm lửa cho.""Tiểu cô, muội mệt rồi đúng không? Nghỉ ngơi một lát đã.""Muội không sao."Liễu Tiêu Vân nhìn bao quát nhà bếp đơn sơ này một lượt, hai bệ bếp cái lớn, cái nhỏ được đặt sát nhau, có thêm một cái bàn thớt cạnh tường.Chương thị nấu nướng nhanh gọn, gà rừng đã được xử lý xong, hầm bằng nồi đất, có cả bốn cái bánh bột ngô thập cẩm.Không lâu sau đó, mùi thịt gà rừng nồng nàn đã thoang thoảng khắp bếp, hai đứa nhóc ngửi thấy mùi thịt bèn chạy như bay xuống bếp."Mẹ ơi, thịt hầm xong chưa ạ?""Hai con mèo tham ăn này, ngửi mùi thịt thèm quá chứ gì? Mẹ hầm gà rừng gần xong rồi, hai đứa lên gian nhà chính bày bàn ghế ra đi.""Dạ!"Nấu bữa tối xong thì trời cũng sẩm tối, Liễu Tiêu Vân thắp đèn dầu lên."Ăn thôi!" Chương thị bưng nồi gà rừng đã hầm xong lên bàn ăn trên gian nhà chính, ngoài ra còn có một nồi cháo gà nhỏ thơm nức mũi.Bốn cái bánh bột ngô thập cẩm cũng được mang lên bàn ăn.Ngoại trừ ca ca đang vắng nhà, cả gia đình Liễu Tiêu Vân quây quần bên bàn ăn, chuẩn bị ăn tối..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi