XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Đặc biệt là nét ngây thơ trong đôi mắt và gương mặt của cô mà rất nhiều người chưa từng có được.
Vậy mà cô không hề đề phòng nói ra thân phận của mình, lại không biết chuyện này đối với cô mà nói thì nguy hiểm cỡ nào.
Anh nhìn cô nghiêm túc dặn dò trước: “Sau này cô không được nhắc tới chuyện này với người khác, đừng nói quá khứ của cô ra.

Nó sẽ mang đến nguy hiểm cho cô!”
“Vì sao?” Kim Đản Đản chớp mắt, cô không hiểu rõ ràng lắm.
“Người của thế giới này không tốt như cô nghĩ đâu, vĩnh viễn đừng quá tin cậy người khác.

Một khi cô có điểm không giống họ, sẽ bị người khác chú ý, thậm chí còn bị giết!” Mặc Nhiễm nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Kim Đản Đản sợ tới mức thân thể nhỏ bé của mình hơi run rẩy, yếu ớt nói: “Tôi biết rồi!”

Mặc Nhiễm khẽ cong môi, mỉm cười: “Nhưng mà, cô có thể tin tưởng tôi!”
Kim Đản Đản trợn tròn đôi mắt của mình, có quỷ mới tin anh.
Mặc Nhiễm đi làm bữa tối, Kim Đản Đản hạ tay xuống.

Lần đầu tiên hai người hợp tác, lược bỏ đi ý kiến không hợp thì tổng thể cũng coi như hoàn mỹ.
Hôm sau.
Mặc Nhiễm dẫn theo Kim Đản Đản đi tới công ty.
Dọc theo đường đi có nhiều nhân viên nữ đỏ hoe mắt, khóc nức nở ở nhà vệ sinh.
Sau khi bọn họ đi rồi, đám nhân viên nữ mới thấp giọng thảo luận:
“Trời ạ, vậy mà chủ tịch có bạn gái!”
“Hơn nữa không trang điểm còn xinh đẹp nóng bỏng như vậy, chẳng trách chủ tịch không thích tôi!”
“Không được, hôm nay tôi phải ăn uống thỏa thích để an ủi một chút tâm hồn bị tổn thương của tôi!”
Mặc Nhiễm đi vào trong công ty, giọng nói của nhân viên nữ lọt vào trong tai của anh, nhưng anh hoàn toàn không để ở trong lòng.
Kim Đản Đản túm nhẹ ống tay áo anh: “Mặc Nhiễm, bạn gái nghĩa là gì?”
Mặc Nhiễm không quay đầu lại, khóe môi anh hơi cong lên: “Bạn gái… Có nghĩa là người bạn có giới tính nữ thôi!”
“Ồ!” Kim Đản Đản nhớ chuyện lạ này rồi gật đầu một cái: “Vậy anh là bạn của tôi, lại có giới tính nam thì là bạn trai của tôi hả?”
“Coi như vậy đi!” Ngoài mặt Mặc Nhiễm khẽ co lại, nhưng khóe môi lại không thể khống chế, không nhịn được hơi nhếch lên đến nỗi chính anh cũng không phát hiện ra.
Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót giẫm lên sàn cộp cộp cộp, một giọng nam õng ẹo truyền tới: “Mặc tổng, anh thật khiến lòng người ta thương tâm nha.


Anh có phụ nữ mà không thông báo cho người ta, một mảnh tâm tình thiếu nam của người ta còn chưa có thu hồi đó!”
Mặc Nhiễm nhăn mày lại, suýt chút nữa phun cơm trong dạ dày ra.
Kim Đản Đản xoa lên lớp da gà nổi trên tay, quay đầu nhìn về phía người đi tới.
Là một người đàn ông đó! Anh ta đi đôi giày cao gót năm phân, trên lỗ tai đeo hoa tai vòng tròn lớn, tóc ngắn.

Gương mặt trang điểm lẳng lơ, đôi môi tô son lòe loẹt, sơn móng tay màu đen.

Cả người anh ta mặc bộ quần áo bằng da bó sát người, cổ áo sắp kéo tới rốn.

Quần soóc bằng da, mặt trên còn có hai sợi xích sắt.
Khóe miệng Kim Đản Đản khẽ co rúm lại, nhìn người đàn ông này sao mà kỳ quái vậy, đi đường thôi cũng sắp ẹo gãy vòng eo thon nhỏ rồi.
Mặc Nhiễm quay đầu lại nhìn anh ta, trong mắt là nhẫn nại cực lớn: “Mao Tiểu Trùng, mau đi làm việc cho tốt đi!” Nếu anh ta không phải là người đàn ông cực kỳ tài hoa ở phương diện hội họa, lại mang đến lợi ích rất lớn cho công ty thì anh sẽ không tuyển kẻ nửa người nửa yêu này vào làm.
Mao Tiểu Trùng bĩu môi, sau đó đôi môi đỏ hơi chu lên, như không có sức mà cong eo: “Mặc tổng, anh thật hung dữ với người ta nha, một chút cũng không hiểu phải thương hoa tiếc ngọc gì cả.


Vì an ủi tâm tình thiếu nam vỡ vụn của người ta, anh phải mời người ta đi ăn cơm!”
Kim Đản Đản che miệng lại, cô cảm giác ghê tởm sắp ói ra rồi.

Cô nhìn về phía Mặc Nhiễm, hỏi: “Bạn trai anh à?” (Ý của Kim Đản Đản là người bạn giới tính nam.)
Mao Tiểu Trùng ở đối diện liền nháy mắt với Kim Đản Đản: “Chị dâu, nếu chị không ngại thì sau này chị làm lớn, em làm nhỏ nhé!”
Sắc mặt Mặc Nhiễm tối sầm: “Mao Tiểu Trùng, anh câm miệng cho tôi!”

Thượng tiên: Mao Tiểu Trùng là khách mời, một người sẽ bắt nạt độc giả nhỏ của ta, chúc mừng ngươi lên sân khấu, ha ha ha ha! (Bổn thượng tiên muốn tiền tiền, thật nhiều thật nhiều tiền tiền tiền)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi