XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Kim Đản Đản nhìn mặt bọn họ có chút ít tương tự thì luống cuống.

Không thể nào nam nhân trong đêm hôm đó lại là hắn.

Hắn cưới nàng, chính là để Thần nhi danh chính ngôn thuận trở thành con của hắn.

Nhìn con trai bảo bối của mình ngồi ở trên cổ Bát Vương gia, Kim Đản Đản nổi giận đùng đùng đi tới, nhìn về phía Bát Vương gia: “Hiên Viên Dật, chúng ta nói chuyện đi!”
Đuôi lông mày của Hiên Viên Dật hơi chau lại: “A ~ ngươi kêu bổn vương là cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không phải tên Hiên Viên Dật sao?” Kim Đản Đản cau lông mày lại.

Khóe miệng của Hiên Viên Dật hơi nhếch, lá gan của nữ nhân này cũng thật là lớn.

Cũng phải, nếu lá gan nàng không lớn thì sao dám chưa kết hôn đã có thai?
Hiên Viên Dật giao Thần nhi cho hạ nhân chăm sóc, hắn mang theo Kim Đản Đản đi vào thư phòng.


Kim Đản Đản liếc mắt đánh giá thư phòng một cái.

Nhà hoàng gia đúng là sang trọng quý phái, ngay cả thư phòng cũng lớn như vậy.

“Nói đi, tìm bổn vương chuyện gì?” Hiên Viên Dật ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn lên thưởng thức, không đếm xỉa tới hỏi.

“Bốn năm trước, chúng ta từng gặp qua rồi phải không?” Kim Đản Đản nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, không muốn bỏ qua bất kỳ một cảm xúc nào.

Hiên Viên Dật đặt chén trà xuống, đôi mắt xếch nhìn về phía nàng, khóe miệng nhếch lên: “Ái phi, cách thức nàng đến gần có chút cũ rồi!”
Dứt lời, hắn nghiêng thân thể về phía trước, tới gần Kim Đản Đản, nhắm mắt lại hít lấy mùi hương trên thân nàng: “Hay là nói ái phi tịch mịch, muốn bổn vương lưu lại thị tẩm hả?”
Từ chỗ hắn tới gần, mùi thơm giống như cỏ trúc truyền đến, Kim Đản Đản hơi kinh ngạc.

Mùi thơm này cực kỳ giống với Quân Mạch, là hắn sao?
Trong mắt Hiên Viên Dật có một chút châm chọc, không có gì khác những nữ nhân khác, háo sắc như nhau.

Hắn kéo ra khoảng cách, trong giọng nói gần như vô tình: “Thần nhi là nhi tử của bổn vương, bổn vương sẽ xem hắn là nhi tử của mình!” Hay là đừng cho nữ nhân này biết Thần nhi là thân sinh cốt nhục của hắn.

Kim Đản Đản liếc mắt nhìn, có lẽ là ảo giác.

Nam nhân này không biết xấu hổ như vậy, so với Quân Mạch còn biết xấu hổ hơn, làm sao có thể là hắn.

Trên mặt nàng cảm kích cười: “Đa tạ vương gia không chê, coi Thần nhi là hài tử của mình, chờ thần thiếp tìm được cha ruột của hắn thì sẽ không quấy rầy ngài nữa!”
Trong mắt Hiên Viên Dật phẫn nộ, nắm bắt cái cằm của Kim Đản Đản: “Nữ nhân, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của bổn vương!”
Kim Đản Đản không e ngại hắn chút nào, cười lạnh: “Ha ha, Vương Gia, nhi tử đi tìm cha ruột có gì không đúng? Hay là nói Vương Gia cứ cam tâm tình nguyện làm cha như vậy?”

Trong con ngươi của Hiên Viên Dật tràn đầy lửa giận, có nam nhân nào nguyện ý nuôi cốt nhục của người khác.

Đó chính là con trai của hắn.

Nếu là nhi tử của người khác, hắn còn có thể cưới nàng sao? Thật là một nữ nhân không biết tốt xấu.

“Ngươi có thể thử xem! Nếu dám tìm người khác, bổn vương liền phế đi ngươi!” Hiên Viên Dật phất tay áo, đưa lưng về phía nàng, nữ nhân thật là một kẻ không thể nói lý gì.

“Vương Gia...” Giọng Kim Đản Đản mềm mại gọi hắn một tiếng.

Hiên Viên Dật cho rằng nàng chuẩn bị chịu thua rồi, tâm tình tốt lên rất nhiều.

Hắn vừa quay đầu lại thì một chén nước trà hắt ở chỗ cổ áo của hắn.

Giội cho hắn lạnh thấu tim.

Cái trán hắn nổi gân xanh, muốn bóp ch3t nữ nhân không biết tốt xấu này.


Kim Đản Đản lập tức nói xin lỗi, nhưng thành ý không có đủ: “Thực xin lỗi, Vương Gia, vừa rồi tay ta trơn không có cầm chắc, ta lau cho ngài!”
Kim Đản Đản cũng không quản hắn có đồng ý hay không, đưa tay lau, giật ra cổ áo của hắn.

Chỗ lồ ng ngực của hắn lộ ra ấn ký Hoa Bỉ Ngạn quen thuộc, trong lòng của nàng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, là hắn —— Quân Mạch.

Như vậy đêm đó nàng ngửi thấy mùi hương giống như cỏ trúc cũng không phải sai rồi.

Hiên Viên Dật để tay của nàng xuống, gương mặt lạnh lùng cầm khăn trong tay Kim Đản Đản: “Bổn vương tự lau.”
Hắn có thể khẳng định trăm phần trăm rằng nữ nhân này tịch mịch khó nhịn rồi, muốn ăn đậu hũ của hắn.

*
* võng ▽ võng * đậu hũ Vương Gia ăn thật ngon!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi