XUYÊN NHANH BÁCH BIẾN NAM THẦN NHẸ ĐIỂM LIÊU


Mùi hương trên người hắn rất giống với Quân Mạch, sẽ không như vậy chứ!
Kim Đản Đản sợ hắn nhận ra mình nên vội vàng cúi đầu xuống, bộ dáng nàng làm bộ thực sợ hãi.

Kỳ thật trong lòng nàng thật đúng là có chút sợ hãi.

Nhiếp Chính Vương lãnh khốc vô tình, chưa từng có người nhìn thấy hắn cười qua.

Hắn không nói lời nào, chỉ một ánh mắt cũng có thể làm người ta mất tinh thần, khí thế này mạnh cỡ nào!
Hắn nắm giữ hai phần ba binh quyền, nếu tạo phản khẳng định sẽ thắng, cho nên ngay cả Hoàng Thượng còn phải kính hắn ba phần.

Hắn nói một, không ai dám nói hai.

Nói túm lại, từ đầu đến chân, ngay cả cọng tóc của hắn đều cố chấp như vậy.


Kim Đản Đản vẫn luôn cúi đầu, sợ Nhiếp Chính Vương Đế Bắc Minh nhận ra nàng.

Nhưng nàng nhìn thấy đôi giày màu đen thêu vàng đi tới nàng, mỗi một bước như là dẫm lên trái tim nàng, ngay cả hô hấp đều trở nên khẩn trương lên.

Đôi giày kia dừng lại ở trước mắt nàng, giọng lạnh băng không chứa bất luận độ ấm gì: “Lau khô giày cho bổn vương!”
Kim Đản Đản: ╰_╯bà đây rất muốn phun nước miếng lên giày của ngươi!
Nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nàng nhịn!
Vì nam nhân này không nhận ra nàng, nàng cầm ống tay áo nghẹn khuất lau giày cho hắn, trong lòng yên lặng thề: Ngươi nha, nếu là Quân Mạch, bà đây sẽ chỉnh chết ngươi.

Nếu ngươi không phải Quân Mạch, lão tử làm cho ngươi sống không bằng chết!
Nàng lau khô giày cho hắn, nhưng người này còn đứng ở trước mặt nàng, không có ý muốn rời khỏi.

“Ngẩng đầu lên, nhìn bổn vương!” Giọng điệu của hắn tựa hồ như bố thí.

Kim Đản Đản tin tưởng kỹ thuật hoá trang của nàng, nghe lời ngẩng đầu lên, trong lòng thầm nghĩ: Ta cho ngươi ghê tởm chết!
Đế Bắc Minh giống như là vị vương cao cao tại thượng, nhìn xuống nàng.

Hắn liếc một mắt lạnh nhạt, duy ngã độc tôn.

Trong mắt ‘hắn’ mặc trang phục nữ, ‘hắn’ vẽ mặt còn muốn khó coi hơn quỷ.

Trong giọng nói của hắn mang theo chán ghét: “Cửu vương gia, chơi đủ rồi chưa?”
Mẹ nó! Rõ ràng nhận ra nàng, không phải là chơi nàng sao?
Kim Đản Đản cười gượng “Ha hả, Nhiếp Chính Vương, lão nhân gia nhận lầm người rồi!”
Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào.


Kim Đản Đản vội vàng bò dậy chuẩn bị chuồn đi, lướt qua Đế Bắc Minh.

Mắt hắn thấy nàng muốn chạy đi.

Nàng lại bị người bắt được sau cổ, sau đó nàng bị xách lên giữa không trung giống như con gà con.

Nàng quay đầu lại ngượng ngùng cười với Đế Bắc Minh: “Vương gia, tiểu nữ còn muốn đi tiếp khách, ngài đừng quấy rầy người ta làm ăn!”
Đế Bắc Minh chau mày càng sâu, sao Cửu vương gia này trở nên có chút không giống, so với vẻ háo sắc trước kia còn muốn làm cho người ta chán ghét hơn.

Hắn ném Kim Đản Đản ở trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bắt lại, đưa vào trong cung giao cho Hoàng Thượng xử phạt!”
Kim Đản Đản ảo não.

Nàng giả nữ nhân chạy trốn không thành, ngược lại bị trói gô mang về trong cung.

Mà lúc này, vẫn là ban ngày ban mặt.

Một đám cung nữ và thái giám nhìn nàng trộm cười.

“Nữ nhân kia là ai, lớn lên thật xấu ~”

“Nàng vẽ mặt thế kia nếu ta gặp vào ban đêm, không chừng sẽ bị dọa cho mất mạng!”
“Cũng không biết nàng ta phạm vào tội gì, để Nhiếp Chính Vương bắt được nàng ta đem vào trong cung!”
“Suỵt ~ không chừng là tiện nhân muốn quyến rũ Nhiếp Chính Vương ~”

Kim Đản Đản nghe nghị luận suốt một đường, đơn giản là chê nàng xấu, tán dương Nhiếp Chính Vương uy vũ khí phách!
Nàng cũng buồn bực rồi, những người này đều không có nhận ra nàng, sao Đế Bắc Minh lại nhận ra chứ?
Nàng bị Đế Bắc Minh trực tiếp bắt vào Ngự Thư Phòng, ném xuống đất.

Vốn dĩ ngực nàng phẳng, lúc này bị quăng ngã càng thêm phẳng.

Nàng trở mình, ánh mắt u oán trừng mắt Đế Bắc Minh.

Hoàng Thượng Hoa Nhược Uyên nhíu mày lại, nhìn người nằm trên mặt đất người không người quỷ không quỷ, sắc mặt hắn không thế nào thoải mái: “Nhiếp Chính Vương, ngươi đây là có ý gì?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi